Chương 55: Vứt Bỏ Tất Cả
Bên ngoài có một chút ánh sáng mờ nhạt đang chiếu vào, cô có thể nhìn rõ được khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Nhất Hàn vào lúc này.
Doãn Lạc Lạc phẫn nộ cắn chặt môi mình lại, nhìn chìa khóa trong tay hắn lặng lẽ rơi vào trong túi quần, căn bản không thể đoạt lại được.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô sợ hãi đứng bật dậy, lùi người về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường, cô mới hoàn hồn tỉnh lại, bàn tay run run nắm chặt vạt áo.
" Anh... Định làm gì tôi?"
Nhếch khóe môi xinh đẹp tạo thành nụ cười khiêu khích, Tiêu Nhất Hàn từng bước đến trước mặt cô, mà Doãn Lạc Lạc cũng không chịu thua kém, từng bước nhích sang bên cạnh, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp liên tục, lộ rõ vẻ sợ sệt, mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống gò má, đủ để hiểu cảm giác thực sự của Doãn Lạc Lạc vào tình cảnh lúc này.
" Nhìn không rõ sao? Hiện tại cô vẫn nên phục vụ tôi" âm điệu ngông cuồng đầy bá đạo thốt ra khỏi miệng, không nhanh không chậm chế trụ cô vào giữa lồng ngực mình, hai tay áp chặt lên bức tường, tấm rèm màu trắng bị sức của cô mà nhăn nhúm thật chặt, thứ ánh sáng mờ nhạt của ban ngày đang từ từ chiếu vào nửa khuôn mặt hắn, cô nhìn lại càng thêm kinh hãi, muốn né tránh ngay lập tức.
" Tránh xa tôi ra, đừng làm tôi thấy kinh tởm anh thêm" giọng nói đầy sự thù hận của cô khiến hắn nhất thời kinh động, cô vừa mới nói gì, khiến cô kinh tởm sao, tốt lắm, tốt lắm...
Hắn từ khi nào lại trở thành thứ kinh tởm đến vậy, nếu cô đã mạnh miệng nói như vậy, chi bằng để hắn khiến cho cô nếm trải mùi vị kinh tởm thực sự là như thế nào? Để cô ghi nhớ cho rõ, thứ mà cô kinh tởm này sẽ ám ảnh cô suốt đời suốt kiếp!!!?
" Kinh tởm, Doãn Lạc Lạc, từ khi nào cô lại trở nên miệng lưỡi sắc bén đến như vậy, nếu như tôi không dạy dỗ cô lại, có phải cô vẫn chưa chịu khuất phục"
" Tôi khinh, con người máu lạnh như anh, trước sau gì cũng có ngày bị báo ứng, vĩnh viễn không có được tình yêu, anh nên dần bị nhấn chìm bởi sự tàn nhẫn này của mình đi" cô ngừng lại, dương đôi mắt to tròn lên đối diện hắn, nhếch miệng cười nhẹ một cái, nói tiếp " Doãn Lạc Lạc tôi thề rằng sẽ không bao giờ khuất phục trước mặt anh"
" Nói hay lắm"
Tiêu Nhất Hàn gật đầu tán dương, không khuất phục cũng được, bởi vì cô đã không còn sự lựa chọn nào khác, một là chống đối với hắn, hai là chết bởi sự uy hiếp của hắn, tất cả cô đều sẽ được lãnh trọn đầy đủ, tuyệt nhiên cũng không thể chạy thoát trong lòng bàn tay hắn.
Đưa ngón tay thon dài nóng bỏng khẽ vờn nhẹ lên gương mặt non mềm của cô, kéo xuống khóe môi rồi dừng hẳn, nhìn cô vẫn đứng im trong vòng vây của hắn, không khuất phục cắn chặt môi mình lại, hắn có thể nhìn thấy rõ vết máu nho nhỏ đang sắp trực trào.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ cạy mở bờ môi trơn mềm ướt át của cô ra, dùng lực một chút bờ môi Doãn Lạc Lạc đã bị hắn khống chế, lại càng không thể phản kháng.
" Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi"
Tiêu Nhất Hàn đương nhiên không nghe thấy cô nói gì, bá đạo áp đôi môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng sức cắn một cái, vết máu kia lập tức chảy vào miệng hắn, vị máu tanh nhanh chóng lan truyền khắp khoang miệng hắn, cô kinh hãi dùng hai tay đẩy hắn ra, loại chuyện này hắn cũng làm được sao?
" Tránh ra, không được qua đây"
Doãn Lạc Lạc hét lớn, nước mắt chảy không ngừng, trái tim yếu mềm khẽ co rút yếu ớt, từng nhịp đập như có như không đang loạn xạ chạy trong lồng ngực cô, chỉ là vết thương càng ngày càng bị khoét rộng ra, sâu đến nỗi không thể nào nhìn thấu.
" Cô muốn làm gì?" nhìn được hành động bất ngờ của cô, đột nhiên đáy mắt hiện ra một tia nhìn quỷ dị, hung ác tiến tới nắm chặt vào cánh tay mảnh mai của cô.
Doãn Lạc Lạc biết sức lực của mình không đủ để đấu với hắn, nhưng cô không muốn mãi mãi bị hắn trói buộc, chịu đủ mọi sự nhục nhã hắn làm với cô, một lần kia là đã quá đủ rồi, ngày trước là vì cô ngu xuẩn nên mới yêu hắn một cách mù quáng như vậy, đến đây thôi là chấm dứt được rồi, tình cảm ư, nó là điều khiến cô day dứt nhất vào lúc này, chính hắn đã lạnh nhạt mở miệng nói cô không xứng đáng mang thai con của hắn, chính hắn đã đối xử với cô như vậy? Sớm hay muộn cũng nên rời khỏi đây, lại không ngờ đến ba tháng này, hắn vẫn chưa chịu buông tha cho cô, đến cuối cùng hắn muốn tổn thương cô đến đâu nữa, hay hắn muốn cô chết thì hắn mới vừa lòng buông tha, chết sao, đôi mắt đột nhiên mở lớn nhìn hắn, cũng không nhúc nhích được nữa liền bị hắn bắt được đẩy té xuống giường lớn.
" Cô nên nhớ, thân thể này ngoại trừ tôi ra sẽ không có bất cứ ai chạm vào được, nếu không ngay cả hắn ta hoặc là cô, đều phải trả giá" đem quần áo cô xé rách làm hai mảnh, để lộ ra làn da trắng mịn với đường cong quyến rũ mê người, mùi hương trên cơ thể cô vẫn nhè nhẹ dễ chịu, mùi bạc hà mà hắn yêu thích nhất, mặc dù hắn biết với cô hắn không hề có tình cảm, nhưng hương vị trên cơ thể cô vẫn luôn là thứ thuốc phiện khiến hắn say mê nhất, cũng không cách nào buông bỏ được!!!?
" Thả tôi ra, mau thả ra, Tiêu Nhất Hàn, suốt đời này anh sẽ bị báo ứng, tôi nguyền rủa anh vĩnh viễn không có được tình yêu"
Âm thanh ngay sau đó liền bị hắn dùng môi chặn lại, cô liên tục giãy dụa, sức lực vốn đã không được khỏe, cơ thể lại nhỏ nhắn đến vậy, dùng sức để chống cự với Tiêu Nhất Hàn đã là một việc hết sức tốn kém với tình trạng hiện tại.
Khóc nấc thành tiếng, đôi mắt đỏ hoe giận dữ liếc nhìn hắn, ngoại trừ thân thể này của cô, hắn sẽ chẳng bao giờ chú ý đến cảm xúc của cô, thân thể này khiến hắn có chút mê đắm, nếu không nhờ thân thể này, có phải hắn đã tống khứ cô cút đi từ lâu rồi có phải hay không?
Thân thể của cô sao???
Nụ cười yếu ớt hòa quyện trong làn nước mắt, chứng tỏ nỗi đau to lớn tuyệt vọng này của cô đã không thể có đường lui!
Tiêu Nhất Hàn động thân mạnh mẽ đem cự long to lớn ấn mạnh vào bên trong hoa huyệt, Doãn Lạc Lạc ngoại trừ đau đớn trong vô vọng thì bản thân đã không còn bất cứ cảm xúc gì thay thế.
Bàn tay bấu chặt xuống ga trải giường, mồ hôi ướt đẫm thân thể, còn có hơi thở nặng nề của hắn đang vang vọng khắp căn phòng, tâm cô đau quá, đau vì sự tàn nhẫn này của hắn, đau vì giây phút hắn khiến đứa bé rời xa cô!!!
Bây giờ hắn còn có tư cách làm chuyện này với cô thêm một lần nữa sao? Cô là gì đối với hắn? Một con búp bê tình dục, hay là một món đồ còn chút giá trị lợi dụng???
Tiêu Nhất Hàn thô lỗ đẩy hai chân cô lên cao, cự long to lớn vẫn luật động kịch liệt bên trong thân thể cô, thoải mái rong đuổi, kích thích lan tràn khắp dây thần kinh.
Doãn Lạc Lạc sợ hãi đưa tay ngăn chặn hắn lại, lập tức bị hắn trói buộc ngược lên đỉnh đầu, nặng nề đẩy mạnh nam căn sâu vào bên trong, đối với thân thể này của cô, hắn vẫn là có chút lưu luyến không nỡ buông bỏ nhất.
Động tác thúc đẩy ra vào càng lúc càng nhanh, hắn vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, muốn đem cơ thể cô ăn tươi nuốt sống, bên dưới của cô khít khao siết chặt khiến hắn sung sướng bật ra tiếng rên trầm đục, nhưng âm thanh đó lại như vũ khí sắc bén cứa mạnh vào lồng ngực, đau đớn dần lan khắp nơi trên cơ thể cô.
Nam căn to lớn mạnh mẽ di chuyển sâu vào bên trong, mỗi cái va chạm đều đến nơi sâu nhất khiến Doãn Lạc Lạc run rẩy cố gắng kháng cự, cô sợ hãi chính bản thân mình, muốn nhanh một chút khiến hắn dừng lại, dường như biết suy nghĩ gì trong đầu, hắn thản nhiên nhếch cao khóe miệng, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai khiến toàn thân cô run rẩy dữ dội, cảm xúc xa lạ khiến cô không thể nắm bắt, khó chịu lắc đầu hét lớn.
" Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi" Doãn Lạc Lạc vặn vẹo thân thể khiến vật bên dưới của hắn di chuyển có chút khó khăn, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, tức giận đem eo cô khóa chặt vào, bên dưới càng thêm dùng sức, mỗi lúc một nhanh hơn, hai tay bịt chặt miệng mình lại, không để âm thanh nào bật khỏi miệng, đôi mắt long lanh không ngừng chảy nước, tạo thành một vệt dài rơi xuống dưới giường.
" Câm miệng" mạnh mẽ dùng thêm sức lực, bên dưới co rút dữ dội, khiến hắn không thể ngừng lại, gia tăng thêm tốc độ, âm thanh mờ ám bên dưới vang dội khắp nơi khiến người nghe không khỏi mặt đỏ tim đập dữ dội.
Cô hận.
Hận hắn, vào giây phút này, cô chỉ có thể cảm nhận được sự nhục nhã mà hắn đã ban phát cho cô, còn có nỗi thống hận tàn nhẫn của hắn đã gây ra với cô!!!?
Yêu, hận!!!?
Toàn bộ đều đan xen như ảnh lồng ảnh, giống như từng đoạn ký ức đang dần dần tách biệt, không cách nào chắp vá!!!?
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, mà Tiêu Nhất Hàn vẫn như con thú cuồng dã, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể cô, không quan tâm thân thể cô có bao nhiêu mệt mỏi, cũng không buồn để ý xem cô đã tuyệt vọng đến mức nào?
Nhưng chỉ cần hắn thấy chưa đủ, thân thể cô vẫn là đồ vật tiêu khiển mà hắn muốn được sử dụng thật nhiều, thật nhiều... Lần!!!?
Nhìn cô đã ngủ thiếp đi, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác kỳ lạ, đây là như thế nào chứ? Tại sao lại có cảm xúc kỳ lạ đến như vậy, tại sao lại có chút dao động đối với loại phụ nữ này!
Nhớ đến cuộc họp chiều nay ở công ty, Tiêu Nhất Hàn thở dài buông người phụ nữ trong lồng ngực mình ra, lười nhát ngồi dậy, vò tóc rối tung lên, sau đó đứng dậy thay một bộ vest màu đen tĩnh mịch, nhìn thân thể đầy vết bầm tím do chính mình gây ra, không khỏi thở dài thâm trầm, ổn định lại hơi thở, sau đó mở cửa ra ngoài.
Doãn Lạc Lạc nghe tiếng động, lập tức mở mắt dậy, thật ra nãy giờ cô chỉ giả vờ ngủ mà thôi, nếu cô còn tỉnh táo để đối diện với hắn, không biết chừng hắn sẽ lại làm ra cái loại chuyện khủng khiếp như thế nào? Mà sức lực cô cũng đã cạn kiệt, toàn thân tứ chi đau nhức như muốn rời rạc, khổ sở ngồi dậy, cô bước đến trước tấm gương, ngây ngốc một hồi lâu, còn có vệt nước mắt chưa khô bao lâu, tóc tai bù xù, da thịt đầy vết bầm xanh tím, trông thật quỷ dị đến dọa người.
Cô thử nở một nụ cười, nhìn chính mình trong gương có chút mờ mịt, hóa ra muốn cười lại khó đến như vậy? Từ khi nào cô đã chẳng thể cảm nhận được khuôn mặt vui vẻ như lúc trước nữa, có lẽ, từ khi đặt chân vào ngôi nhà này, mang trên mình thân phận cao quý mà ai ai cũng muốn có được đã là gánh nặng nhất rồi, ngược lại làm vợ Tiêu Nhất Hàn lại là thứ áp lực nhất, khổ sở nhất đối với cô.
Cô muốn thoát khỏi đây, ba tháng kia với cô bây giờ nó thật xa vời!!!?
Doãn Lạc Lạc nên làm gì bây giờ, vứt bỏ tất cả hay để mặc hắn chà đạp!!!?
Không, không!!!?
Cô không muốn một cuộc sống bị chôn vùi ở đây với tên ác ma kia được, lại càng không thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn yêu thích thân thể này đúng không? Nếu cô không còn ở đây nữa, nhất định hắn sẽ buông tha, đúng vậy, nhất định hắn sẽ không làm gì được cô nữa.
Mở cửa bước vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào bồn tắm trước mặt, cô hơi hé miệng cười yếu ớt, Tiêu Nhất Hàn, vẫn là mong anh buông tha cho tôi, chết rồi vẫn không muốn cản trở con đường của anh nữa, tôi đi rồi cũng tốt, sẽ chẳng phải khiến ai đau khổ, dằn vặt trong hận thù này nữa, tạm biệt!!!?
Tiêu Nhất Hàn lái xe với vận tốc cực nhanh, chết tiệt, để quên tài liệu quan trọng trên bàn, còn hai mươi phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, mà giờ hắn phải tất bật quay về biệt thự để lấy.
Xe dừng lại trước cổng, thân hình cao lớn đầy khí chất nhanh chóng bước vào bên trong, tay vừa cầm tài liệu liền có dự cảm không lành, tại sao lại yên tĩnh đến mức đáng sợ như vậy, đôi chân thon dài khẽ bước nhanh lên lầu, cánh cửa phòng vừa bật mở ra, đôi mắt Tiêu Nhất Hàn đột nhiên mở lớn, nước từ bên trong phòng tắm tràn hết ra bên ngoài, lan ra tới tận bên ngoài cánh cửa, trái tim đột nhiên đập dữ dội, bàn tay vặn nắm cửa có chút hấp tấp.
" Chết tiệt, Doãn Lạc Lạc, cô làm gì trong đó, mau mở cửa ra" đáp lại câu hỏi của hắn chỉ có tiếng nước chảy ào ào mạnh mẽ từ bên trong phát ra, hắn vội vàng dùng sức đạp mạnh lên cánh cửa, nhưng cánh cửa vẫn đóng im lìm, tình thế lúc này thật cấp bách, bởi vì bị cánh cửa này cản trở lại càng thêm khó khăn, đáng ghét thật!!!?
" Shit, nghe tôi nói gì không? Mau mở cửa" âm thanh mất bình tĩnh khiến hắn dường như không thể kiểm soát bản thân, sự sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, cô đã xảy ra chuyện gì sao??
Tức giận dùng sức mạnh hơn đạp vào cánh cửa, phút chốc cánh cửa theo lực đạo của hắn liền bật mạnh ra, Tiêu Nhất Hàn bước vào, đập vào mắt hắn chính là cơ thể lạnh lẽo đang bị nhấn chìm trong bồn tắm, nước ngập qua đỉnh đầu, còn có lọ thuốc ngủ đang đổ vương vãi rơi khắp mặt sàn, nước chảy ào ạt ra bên ngoài, ướt sũng đôi chân hắn, trái tim Tiêu Nhất Hàn nhất thời kích động, phóng tới nhấc bổng cô lên, đôi mắt phóng ra tia nhìn giận dữ, cô như thế này là sao, toàn bộ cơ thể đều lạnh lẽo đến cực độ, cô dám tự sát ư, vì bị hắn đụng chạm lại khiến cô kinh tởm đến mức này sao?
" Doãn Lạc Lạc, mở mắt ra cho tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện chết ở đây" Tiêu Nhất Hàn vội vã khoác áo sơ mi bên cạnh vào người cô, nhanh chóng bế ra phía xe.
Cơ thể cô giống như đang dần mất đi sức sống, hơi thở chập chờn như có như không, khuôn mặt tái nhợt không có sắc thái nào, chỉ còn lại thân thể lạnh như băng truyền đến lòng bàn tay hắn, Tiêu Nhất Hàn hắn không biết, bản thân lại lo lắng điên cuồng như vậy với cô, lại không thể nào nhận ra, chỉ biết nếu lúc này cô chết, hắn sẽ thành ra cái bộ dạng gì?
Chết sao? Cô muốn chết đúng không?
Nếu không phải là chính hắn giết cô, thần chết cũng không thể đem cô đi cùng!!!?
Nếu cô không chịu mở mắt, hắn sẽ đem cô cùng những người quan trọng với cô đem chôn cùng, kể cả có phải làm chuyện trái ý thiên đạo, hắn cũng sẽ đem mộ phần ba mẹ cô đào hết cả lên, để đời này bọn họ vĩnh viễn không thể siêu thoát, xem thử cô có phản ứng hay không, có tỉnh lại hay không???
Khuôn mặt Tiêu Nhất Hàn lúc này không hề che dấu sự sợ hãi đang lớn dần trong tim, từng đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay, chiếc xe màu vàng mạnh mẽ lao vút trên con đường với vận tốc xé gió cực nhanh, cũng không cần biết suốt chặng đường có biết bao nhiêu đèn đỏ, chỉ cần hắn đang vội vã, những thứ đó vốn không phải là thứ có thể ngăn cản hắn lại.
Doãn Lạc Lạc, nếu cô không tỉnh lại, vậy để tôi kéo cô trở về với thực tại!!!?
Bình luận truyện