Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 4: Lăng tiểu thư?



- Tiểu Hy, con mau thức dậy đi!

Mẹ cô - bà giở đi tấm rèm mỏng, khiến cho toàn bộ nắng sớm phản chiếu vào phòng khiến ấm áp hơn hẳn nhưng cô lại thấy chói mà tiếp tục chui lại vào chăn mà tránh nắng làm phiền giấc ngủ của cô.

- Mẹ, hôm...nay...chủ nhật Hy Hy kh...ông ph...ải đến trường, sẽ...không ai học hôm nay đâu....

Cô lẩm bẩm mơ hồ, khiến bà không thể nghe được một chữ nào, chỉ loáng thoáng nghe Hy Hy gì đó mà thôi.

Bà mạnh tay giở luôn cả chăn, cô có chút chấn động, lim dim và ngủ tiếp.

- Nếu con không tỉnh táo nghe mẹ nói thì đành nói lúc mơ màng vậy, mẹ đang rất gấp, bánh mì mẹ để trên bàn cùng cốc sữa ấm. Nếu con thức thì nhớ đun sữa lại cho nóng, để sữa lạnh sẽ đau bụng. Rõ không?

Cô gật đầu rồi lại lật người ngủ tiếp.

Đến khi cô thức thì đã trưa trời. Mẹ cô xào nấu ngoài bếp thơm nức, khiến cô không nhịn được liền bị thu hút mà đi theo "tiếng gọi" của thức ăn.

Vừa ra khỏi cửa, trước mặt cô là sấp lớp trong nhà đều là báo tin tức mới nhất. Cô thắc mắc mà ngoáy đi ngoái lại, có lẽ vẫn chưa hiểu gì nên chép miệng đi vào bếp, đứng cạnh mẹ cô, cô cầm mui lớn mà trở đồ xào trên chảo nóng, giọng điệu bâng quơ hỏi ngang như thể cô không quan tâm lắm.

- Mẹ, đống giấy báo lộn xộn kia để làm gì? Sao lại bừa ra khắp nhà như thế?

Mẹ cô nghe qua cũng không có biểu cảm gì, lau mồ hôi trên trán rồi tiếp lời.

- À...giấy báo đó a? Là mẹ vừa nhận công việc bán thời gian ấy mà.

Cô nhắm mắt cũng đoán ra, mẹ cô nói dối! Cô trăn trở, sao mẹ cô lại không than vãn với cô, cô hiện tại có thể giúp cải thiện kinh tế gia đình. Cô nhìn người phụ nữ tất bật bên cạnh mà dâng lên cảm giác khó tả.

- Con có thể phụ mẹ được không? Cho con theo với, có lẽ tiến triển công việc sẽ cải thiện đấy!

Nghe qua, bà liền lắc đầu đẩy cô ngồi xuống ghế và lấy trong tủ lạnh rót cho cô một ly nước cam ép.

- Mẹ còn nhớ con thích nhất là uống nước cam ép, mau uống đi. Còn việc giúp mẹ thì không cần, ra đường lúc nắng thế này kẻo cảm nắng mất. Với lại, còn mới vừa trở về, sao có thể để con làm...

Cô nài nỉ đến hết lời, bà vẫn không đồng ý, cô đành chỉ giúp bà phân loại báo ra từng thể loại để bà mang đi.

Trước mắt thấy như vậy, cô càng nói với lòng rằng cô phải có công việc, kiếm tiền ổn định mới được.

- Hy Hy, vào ăn cơm đi, mời bà cùng vào đi. Thức ăn nguội mất.

Mẹ cô đóng cửa rồi biến mất. Cô thở dài một hơi đến bên cạnh bà cô đang đọc sách thì cô dìu bà vào nhà bếp. Thức ăn đã được bày sẵn nên cô xới cơm vào bát cho bà cô rồi hai bà cháu cùng ăn cơm. Người gắp người nhận cứ thế mà hết buổi cơm. Cô không dám gắp bừa vì cô không biết mẹ cô đã dùng bửa chưa nên cô gắp có nơi có chỗ.

Đợi mẹ trở về, cô đã thay đồ sẵn hết rồi, cầm túi lên mà đi ra cửa, cô là đang định đi mua đơn xin việc để điền. Cô phải nhanh kiếm được một công việc, nếu không mẹ cô vẫn sẽ khổ cực hứng mưa hứng nắng để đi giao giấy báo. Công việc không mấy tốt chút nào.

Cô ra khỏi, lảo rảo bước trên vía hè mát rượi gió, cô đang định đi đến nhà sách gần nhà, cô nghĩ chắc hẳn chỗ đấy sẽ có thứ cô cần - đơn xin việc làm. Cô nghĩ thứ đó bây giờ rất đa dụng, có lẽ nơi nào cũng có nên cô không cần tốn công tốn sức lo lắng.

Cô bỗng nhìn thấy trước mắt hiệu sách kia rồi, cô vẫy tay qua đường nhưng cố ý lại có chiếc Roll Royces phóng tới không hề giảm tốc độ khiến cô sợ hãi mà đứng ngơ ngẩn ở đấy, chân cứng như đá không thể nhúc nhích. Mắt cứ nhìn chiếc việt dã đẹp đẽ đang tiến ngày một gần.

"Chết, chết thật rồi, Hy Hy! Mày về Bắc Kinh chưa được một tuần cơ mà. Còn phải đi làm lo đỡ đần cho bà và mẹ. Mày không thể dễ dàng chết như vậy đâu!" Cô lẩm bẩm, dù biết như vậy nhưng cô vẫn không thể di chuyển, chết đứng như vậy. Khi cô đoán nó lao tới, xé gió vun vút cô nhắm mắt, chỉ biết nhắm mắt và trong đầu cô hoàn toàn hỗn loạn, cả tiếng kèn xe chói tay dồn dập cô lại như không nghe thấy.

Cô luôn luôn đúng là bình hoa!

Bên tai nghe rõ ràng tiếng "Két....." thực mạnh, cô run rẩy mà ngã khuỵu xuống tại chỗ, nhìn đầu xe cách cô chỉ 5mm. Gần gớm! Cô hoảng sợ trừng mắt, lại ngẩn ra. Cô hiện tại hồn phách bay bổng chín tầng mây. Nét mặt yêu kiều hoảng hốt sợ sệt in rõ. Chiếc túi cô cầm trên tay rơi xuống đất, đồ đạc của cô tràn ra đường khiến mọi người xung quanh chú ý đến mà từ từ hợp thành đông đứng vây xung quanh cô, cô lại như không có hồn mà ngồi ở đấy, hết thảy chờ đợi đều không có đứng.

Tiếng xì xào mọi người ngày càng dày đặc mới khiến người lái xe - nguyên nhân khiến cô trở nên ngây dại, xuống xe mà bực dọc đến gần cô. Một thân tây trang gọn gàng ngồi hổm xuống. Đối mặt cô ngơ ngác thì ngược lại người đối diện lại có chút cung kính.

-Lăng tiểu thư, cô sao lại ở đây, có sao không? Tôi không phải cố ý.

Lúc này, có người lay nhẹ cô, cô mới nhắm chặt mắt lại, cảm giác tròng mắt cay khiến mắt cô hàn quang, nước mắt động dưới khoé mắt ồ ạt trào ra như thuỷ triều, cô gạt nước mắt bất ngờ này, có chút nhìn người đối diện bằng ánh mắt xa lạ. Bờ môi khẽ mím chặt.

- Lăng...Lăng tiểu thư? Anh nói ai cơ?

Anh đang tiếp chuyện...với tôi sao?

Cô chỉ tay vào chính mình, chuyện cô sắp bị xe đụng thì đã bị cô quẳng lên trời xanh xa xăm rồi.

Người đối diện có vẻ khó hiểu, bạo gan chồm đến gần cô, nhìn sâu vào con ngươi cô khiến cô ngại ngùng mà đỏ mặt quay đi.

Cô đang mơ hồ không hiểu chuyện, thì có người đàn ông nghiêm trực tuấn tú áp gần mặt khiến cô không chịu nổi, tim đập mạnh mà quay đi. Người này nhìn cô như vậy thì không còn tò mò nữa, quả thực không phải Lăng Khấu Thiên. Trong hiểu biết của anh, nếu anh dám to gan làm như vậy thì anh sẽ bị ăn một đấm đến ê ẩm mặt chứ không như cách ứng xử ngại ngùng như hiện tại. Ánh mắt anh sáng lên, không ngờ lại có Lăng Khấu Thiên thứ hai, nhìn sơ qua liền như hai giọt nước. Hắn đối cô như vật thể lạ, đồng tử giãn nở mà thích thú nhìn cô.

Hắn lẩm nhẩm "Lăng tiểu thư, ông trời thực sự giúp cô rồi, ban xuống một Lăng Khấu Thiên thứ hai."

Cô ngược lại có chút sợ hãi với ánh mắt như vậy. Càng không thể tiếp thu cách nhìn cô như thế. Cô rụt người như cuộn tròn, dáng vẻ của một con mèo phòng thân bất cứ lúc nào. Anh lúc này mới nhìn ra được, hoàn toàn không giống Lăng Khấu Thiên. Quả thực vẻ ngoài nhìn vào liền không nhận ra nhưng khi tiếp xúc thì cả hai khác biệt một trời một vực.

- Tiểu thư, đã làm cô sợ hãi rồi, thực có lỗi. Tôi là Tiểu A. Mời cô lên xe, tôi tiễn cô đoạn đường và đây là card để liên lạc với tôi.

Cô cầm lấy và lúc này mới nhớ ra, cô còn phải đi mua đơn xin việc làm rồi trở về ngay kẻo bà lại trông chờ cô. Ở nhà cô còn rất nhiều việc để làm.

- Không cần đâu, nơi tôi muốn ở kia, không cần tiễn tôi. Việc vừa rồi cũng là ngoài ý muốn...

Anh nhíu mày, nhìn tấm thẻ trong giỏ xách của cô.

- Cô là đang muốn kiếm việc làm sao?

Cô giật mình, nhìn anh trước mặt, cô lau vết mồ hôi vì nóng trên trán.

" Ách... Hôm nay ra đường, mình lỡ không mang theo tỏi mất rồi! Huhuhuhh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện