Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 108



110 Ống kính che giấu phía sau

“Cũng khá có cá tính đó, biết cú vừa nãy của em, nếu như anh không né kịp, biết đâu nửa đời còn lại đã bị tàn phế rồi, người phụ nữ như em cũng thật độc ác. Em nói xem, anh nên trừng trị em thế nào mới được đây?”

Bạch Lộ dùng sức giãy giụa, nhưng hai tay đã bị hắn tay giữ lấy, cằm bị hắn ta kẹp chặt, cô chỉ cảm thấy một cơn giận đang sôi sùng sục lên, trên trán cũng đã rỉ mồ hôi.

“Sở Úy Dạ, buông tôi ra!”

“Anh không buông, em có thể làm gì?” Sở Úy Dạ vểnh môi một cách nham nhở, tiếp cận cô một cách nguy hiểm, “Cái con nhím nhỏ toàn thân đầy gai gốc này, chưa nhìn rõ kẻ thù thực sự muốn hãm hại em đã dùng gai đâm loạn xạ như vậy, em nói xem, anh nên trừng trị em thế nào đây?”

Tính khí của hắn cũng rất nóng nẩy lại ngang tàng, lại là xấu xa phóng đãng, so với cảm giác mà Lương Phi Phàm đem lại cho cô hoàn toàn không giống nhau như con đường thơ mộng giữa cánh đồng.

Bạch Lộ trong lòng vốn đã có ác cảm với hắn ta, bây giờ hắn ta lại lỗ mãng đến gần như vậy, cô càng không thể không kháng cự lại.

“Sở Úy Dạ, có phải anh bị bệnh không? Việc của tôi không cần anh phải giả vờ tốt bụng, anh mau buông tôi ra!”

“Đúng là anh có bệnh.” Sở Úy Dạ tiếp lời cô, dường như không chút để tâm đến việc cô chửi bới mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngón tay cái vẫn đang lướt trên chiếc cằm bóng bẩy của cô, khẩu khí càng lúc càng u mê, “Bệnh của anh chỉ có em mới có thể trị được, em có trị cho anh không?”

“…Sở Úy Dạ!”

“Em cứ gọi tên anh như vậy, anh lại cảm thấy đặc biệt có cảm giác đấy.”

Ngón tay trỏ thô ráp của hắn ta đã đè lên môi cô, lực khống chế rất tốt, không làm cô thoát, cũng sẽ không làm cô cảm thấy đau, “Em nói xem, anhcó phải là quá bi lụy không?”

“…Sở…ư…”

Bạch Lộ đột nhiên trợn to mắt, câu nói sau đó đều bị chặn lại, cô không dám tin nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang kề sát vào cô --

Sở Úy Dạ, hắn ta…đã hôn lên môi cô!

Cô giống như bỗng nhiên bị đẩy vào hố lửa, toàn thân đều như đang sôi sục, lại không phải vì kích động, mà là vì phẫn nộ.

Sở Úy Dạ, hắn ta có phải điên rồi không?

Hắn ta lại dám?

Hắn ta lại dám làm vậy với cô?!

Khuôn mặt thanh thoát của Bạch Lộ cũng vì tức giận mà đỏ bừng lên, cô luôn giãy giụa, Sở Úy Dạ lại giống như bị ma nhập, một khi chạm được môi cô, tất cả hành động đều không kiềm chế được--

Thì ra, mùi hương của cô là như vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn luôn công kích hắn, thì ra cảm giác chạm vào nó là như vậy, mềm mại, cũng giống như pudding, ngọt ngào, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy ngán, trên người cô có một mùi thơm nhẹ rất đặc trưng, thu hút người khác một khi đã đến gần sẽ giống như trúng độc vậy, cứ muốn đến gần thêm chút nữa, muốn sở hữu nó nhiều thêm một chút nữa.

Nhưng mà, cô thật là không ngoan.

Cắn chặt môi, chính là không chịu hé môi ra, để hắn tiến vào.

Hắn ta ở bên ngoài làm đủ mọi cách, cô chính là không chịu khuất phục, Sở Úy Dạ từ từ bắt đầu không mãn nguyện với việc chỉ chạm vào môi cô, lực nắm lấy hai tay cô bỗng nới nhẹ ra, hai tay đặt xuống eo cô, đè cả người cô lên thân xe, sau đó lại lấy một cánh tay, một lần nữa kẹp chặt cằm cô, chỉ cần dùng lực nhẹ, có thể cảm nhận được cô bị đau mà kêu lên, mép môi hé ra một cách rất tự nhiên.

Hắn ta được thế đưa lưỡi mình vào miệng cô.

Bạch Lộ tức đến cả người đều run bần bật lên, nhưng mà sự chênh lệch sức lực giữa nam nữ khiến cô không thể giãy giụa được gì, cộng thêm Sở Úy Dạ ngông cuồng cưỡng đoạt lấy hơi thở cô như vậy, dần dần cô lại cảm thấy bản thân mình bị kiệt sức.

Cô biết lúc này muốn đẩy hắn ta ra là không thể nào, chỉ có thể lựa chọn cách khác, khiến hắn ta tự động buông tay.

Trong giây phút lưỡi của hắn ta xâm nhập vào miệng cô, Bạch Lộ dường như không chút suy nghĩ, mở miệng ra cắn một phát đầy nhẫn tâm.

Trong miệng của hai người bỗng nhiên nồng nặc mùi tanh của máu tươi, trong giây phút Sở Úy Dạ đang đắm chìm, thì cảm thấy đau nhói lên ở môi, hắn kêu lên một tiếng, chẳng qua chỉ là một giây phút thoáng qua, Bạch Lộ đã dùng hết sức mình đẩy hắn ta ra.

Thân hình cao to loạng choạng ngả về phía sau hai bước, Sở Úy Dạ đưa tay sờ lên môi mình, ngón tay thấm ướt màu máu đỏ tươi, khiến cho ánh mắt rực lửa trong hắn bỗng chốc bùng cháy càng mãnh liệt.

Hắn thở sâu một hơi dài, từ từ ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng nói gì đó, giây phút tiếp theo đã hứng một cái bạt tai gián xuống --

“Bốp” một tiếng.

Sở Úy Dạ một lần nữa ngả nghiêng, cả khuôn mặt quay về phía bên phải.

Trên mặt lộ rõ sự đau rát, đang nhắc nhở hắn ta, lúc nãy hắn ta vừa gặp phải chuyện gì.

“Hơ, Bạch Lộ, em đánh anh?”

Nếu như nói Lương Phi Phàm từ nhỏ đã sống trong nhung lụa được giáo dục tử tế, vậy thì Sở Úy Dạ cũng như vậy.

Sở gia ở thành phố A cũng là con nhà có máu mặt, điều khác biệt duy nhất giữa Sở Úy Dạ và Lương Phi Phàm là, hắn ta không phải là con một, hắn ta là người chiến thắng trong cuộc chiến gia tộc, gia đình của hắn ta so với gia đình của Lương Phi Phàm lại càng phức tạp hơn.

Nhưng mà, chính vì hoàn cảnh như vậy, khiến hắn ta từ nhỏ đến lớn đã hình thành nên tính cách muốn làm việc gì, đều sẽ bất chấp thủ đoạn giành lấy.

Hắn ta đối với Bạch Lộ quả thật là có chút kích thích, thứ kích thích này, chưa từng xuất hiện trên người hắn, là sự kích thích của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Nhưng mà, Sở Úy Dạ hắn ta là người như thế nào? Muốn có phụ nữ nào mà không được? Bây giờ lại đi tích cực theo đuổi một người phụ nữ, cô ta không những không biết điều, mà còn dám ra tay đánh hắn?

Đây quả thật là đang khiêu khích lòng tự trọng đàn ông của hắn!

Giống như hắn là một tên khốn nạn không chừa việc xấu gì, chẳng qua chỉ là hôn cô một cái, cô ta lại giống như là ngày tận thế, khuôn mặt đó lộ rõ là căm ghét cái xấu, hai tay còn đang không ngừng lau đi vết tích bị hắn ta cưỡng hôn trên đôi môi sưng tấy đó.

Cơn giận khó khăn lắm mới nguôi ngoai của Sở Úy Dạ một lần nữa lại bộc phát.

Hắn ta chính là dơ bẩn như vậy?

Hắn ta chính là không thể đụng đến như vậy?

Lương Phi Phàm thì có thể làm cho cô có thai? Bây giờ bản thân chỉ là hôn cô một cái, cô đã làm ra vẻ bị cưỡng ép như vậy!

Ngọn lửa đố kị dần dần biến chất, Sở Úy Dạ với đôi mắt đỏ rực, bên trong đều là sự uất ức, anh bước về phía trước, đưa tay ra bóp lấy cổ Bạch Lộ, ép cô lên thân xe một cách mạnh bạo, “Bạch Lộ, em ghét anh như vậy thật sao?”

Bạch Lộ không ngờ trong người người đàn ông này vẫn còn tồn tại chút gen bạo lực, bây giờ bộ dạng hắn ta giận dữ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, làm trong lòng cô trào lên chút cảm giác sợ hãi.

Nhưng mà nơi này suy cho cùng là cửa nhà của mình, hơn nữa lại còn đang là ban ngày, Sở Úy Dạ cũng không đến nỗi sẽ làm gì cô.

Bạch Lộ rất nhanh định thần lại, chỉ là cổ bị anh ta bóp chặt, cô hít thở dần trở nên khó khăn, hai tay dùng sức vỗ vào cánh tay chắc nịt của hắn ta, mặt mài tím tái, dường như thở càng lúc càng khó khăn hơn.

“…Sở Úy, Sở Úy Dạ, anh…anh buông tay ra, tôi không thở được… anh buông tay ra…”

“Buông tay ra!”

Cách đó không xa đột nhiên vang đến một giọng trầm, Sở Úy Dạ và Bạch Lộ còn chưa định thần lại, cô đã cảm thấy bầu không khí mỏng manh bỗng chốc đã được lắp đầy lại, thì ra cánh tay bóp chặt cổ cô đã bị người ta đẩy ra, cả người cô ngã ra phía sau, hai tay vịn chặt lấy thân xe, giống như một con cá thiếu nước, phát ra tiếng thở gấp hồng hộc…

“Sở Úy Dạ, anh làm gì vậy?” Là Quan Triều, thân hình cao to của anh đã đứng trươc mặt của Bạch Lộ, một tay giữ lấy cánh tay vừa bóp cổ Bạch Lộ, một tay quay ra sau đỡ lấy Bạch Lộ.

Bạch Lộ nhẹ nhàng lắc đầu, hai chân run rẫy đứng ở một bên, hai tay ôm chặt lấy ngực, vì sự kinh sợ lúc nãy, tim cô bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch, cả người đều đang run cầm cập.

“Anh Sở, anh cũng được được xem là người có địa vị, bây giờ lại ở nơi như vậy, ra tay với một người phụ nữ trói gà không chặt, truyền ra ngoài e rằng sẽ rất khó nghe đó?”

Sở Úy Dạ ánh mắt đầy nham hiểm, hất tay của Quan Triều ra, cười lạnh lùng, “Anh là cái gì? Tôi làm việc gì còn phải báo cáo với anh sao? Cút ra cho tôi!”

“Tôi chẳng là gì cả.”

Quan Triều đã theo Lương Phi Phàm nhiều năm, cách thức xử lí công việc dĩ nhiên cũng ít nhiều giống với Lương Phi Phàm, “Anh muốn làm gì, tôi không có hứng thú quan tâm, nhưng mà người phụ nữ này, không phải là người Sở Úy Dạ như anh có thể đụng vào đâu!”

Sở Úy Dạ vốn đã bị sự đố kị che mờ mắt, lần này Quan Triều ở trước mặt hắn với bộ dạng ngạo mạn như vậy, khiến hắn nghĩ đến bộ mặt làm hắn căm hận tột cùng của Lương Phi Phàm.

Anh ta đã một lần đánh bại hắn trên thương trường, bây giờ đến cả phụ nữ cũng vậy.

Hơn nữa một tên trợ lí bên cạnh anh ta, bây giờ cũng đã có tư cách nói chuyện với hắn như vậy?

“Tôi có thể đụng cô ta hay không, anh cho rằng anh có quyền can thiệp à?” Sở Úy Dạ nhắm lấy đôi mắt đầy căm phẫn, tiến về phía Quan Triều một bước, hai người đàn ông cao to đứng trước mặt nhau, ánh mắt của Sở Úy Dạ đầy hoài nghi, “Anh chẳng qua chỉ là một con chó đi theo bên cạnh Lương Phi Phàm, anh tưởng mình là cái gì? Về nói với chủ của anh, xem tôi có thể đụng đến cô ta không.”

Ánh nhìn của hắn lướt qua Quan Triều, trực tiếp hướng về phía Bạch Lộ.

Bạch Lộ run rẫy, dường như là đang chuyển hướng nhìn theo bản năng.

Sở Úy Dạ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng đó giống như một tên thợ săn đã giăng bẫy từ lâu đột nhiên thấy được con mồi mà mình yêu thích, chỉ chờ đến lúc nó giơ móng vuốt ra rồi nuốt nó vào bụng--

“Sở…”

Quan Triều vừa định nói gì đó, Bạch Lộ đột nhiên tiến về trước, cắt ngang lời anh, cô không nhìn Sở Úy Dạ, chỉ là nói với Quan Triều, “Trợ lí Quan, đừng nói nữa, tôi muốn đi về, chúng ta đi thôi.”

Quan Triều biết đây là quê nhà của Bạch Lộ, lại là trước cửa bệnh viện nơi mẹ cô làm việc, chắc chắn cô không muốn làm lớn chuyện. Suy đi nghĩ lại một lúc trong lòng, anh chọn nhường bước, đi theo Bạch Lộ đi về hướng chiếc xe của mình.

Sở Úy Dạ nhìn theo dáng người nhỏ nhắn cứ như vậy bước đi không quay đầu lại, cơn giận dâng trào trong lòng hình như đang gào thét mãnh liệt.

Hắn chưa từng có cảm giác như vậy, nhìn thấy được, không có được, đi giành lấy lại hình như là…đã dùng sai cách…

Nhưng mà, hắn cảm thấy bản thân lại không thể dừng lại được.

Hắn không muốn thừa nhận hành vi lúc nãy của bản thân đối với cô mà nói là quá đáng, là sai lầm, vì hắn hiểu rất rõ, nếu như hắn thừa nhận, hắn sẽ không còn có cơ hội nữa.

Bạch Lộ… Bạch Lộ…

Tại sao em nhất định phải trốn? Em càng trốn, anh càng muốn có được em…

Phải làm sao?

Anh dường như là…càng ngày càng không thể khống chế bản thân rồi.

Ánh mắt đỏ hoe dần dần nhấn chìm sự nham hiểm trong đáy lòng, ánh sáng vươn lên đó, là góc khuất không ai có thể khám phá đến được.

……

Trên con đường kiểu cũ, có trồng vài cây sung dâu cao to, vào mùa này, trên cây sung dâu không còn vươn mấy chiếc lá, nằm trơ trọi một cách ảm đạm.

Không ai phát hiện ra, phía sau thân cây to đó, có một ống kính DSLR màu đen, đã thu lại hết từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra lúc nãy.

……

Quan Triều vừa lái xe, vừa thận trọng quan sát Bạch Lộ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt cô đỏ hoe, môi có chút sưng tấy lên, sắc mặt trắng bệch, tuy là cả người ngồi ở đó, nhưng khiến người ta vừa nhìn đã có thể thấy tâm trạng cô đang rất căng thẳng rối bời. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện