Chương 1024
Chương 1024
“Con tìm cô gái gì chứ? Con không tìm.’ Cậu lập tức từ chối.
Lâm Hương Giang đột nhiên quăng ra một câu: “Không tìm con gái, chẳng lẽ con tìm con trai?”
Vốn cô ấy chỉ nói ra một câu mà không suy nghĩ, nhưng nói xong thì lại cảm thấy không đúng, nhất là cô ấy nghĩ đến bên trong trại huấn luyện toàn là đàn ông, ngày nào nó cũng sớm chiều ở chung với người đàn ông này, nên sẽ không…
“Con trai, con…” Xu hướng của con sẽ không thay đổi chứ?” Lâm Hương Giang giật mình nhìn con trai của mình.
Lâm Hương Giang không nói gì, phất tay: “Mẹ, mẹ suy nghĩ miên man cái gì vậy? Mẹ nhanh đi làm đồ ăn của mẹ đi, chúng ta đều đói rồi” Cậu nói xong thì xoay người lập tức bỏ đi.
Lâm Hương Giang thấy cậu chạy trốn nhanh như vậy, càng cảm thấy lo lắng hơn.
“Chồng ơi, anh nói xem con của chúng ta sẽ không đổi xu hướng chứ?”
Hà Anh Khoa nhíu mày lại, cẩn thận nghĩ nghĩ: “Dù nó có gay, hẳn cũng là ở trên.”
“Anh nói cái gì đấy?” Cô ấy giận dữ hỏi.
Bệnh viện.
Đào Hương Vi nhận được thức ăn do người Lâm Hương Giang cho mang đến.
Cô lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra, dọn lên bàn xong xuôi. Món nào cũng đều còn ấm áp, mùi hương nức mũi.
“Mẹ ơi, nếu cha tỉnh lại cùng đón lễ năm mới với chúng ta là tốt rồi!” Đào Vân Nhi nhìn một bàn đầy đồ ăn, cũng không có tâm trạng gì cả.
Động tác của Đào Hương Vĩ cũng ngừng một chút, yết hầu có hơi chua chát, nhưng cô vẫn nói với con gái với với khuôn mặt tươi cười: “Cha sẽ tỉnh thôi” Cô vẫn rất tin tưởng.
“Đúng, chắc chắn cha sẽ tỉnh!” Vân Nhi chạy đến cạnh giường bệnh, giữ chặt tay của cha, nói: “Cha ơi, hôm nay là năm mới. Con và mẹ đều ở đây với cha, một nhà ba người chúng ta cùng nhau đón năm mới!”
Đào Hương Ví nghe được lời con gái nói với Nguyễn Cao Cường, hốc mắt có chút ẩm đi, trong lời hơi ảm đạm.
“Lại đây đi, ăn cơm” Sau khi ổn định cảm xúc, cô nói với con gái.
Vân Nhi lại nói với cha mình: “Con với mẹ ăn cơm trước, ăn cơm xong con sẽ đọc truyện cổ tích cho cha nghe!”
Đào Hương Ví chuẩn bị ăn cơm chung với con gái thì có người gõ cửa.
“Ai vậy? Cô ấy không khỏi thấy kỳ lạ, tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ ăn cơm rồi, còn ai sẽ đến nữa?
“Chị Hương Vị, là em” Đúng là giọng nói của Mộ Dung Bạch.
“Mẹ ơi, con ra mở cửa” Vân Nhi nhanh như chớp chạy ra mở cửa cho anh ta Trong chốc lát, Vân Nhi và Mộ Dung Bạch cùng tiến vào.
“Sao anh lại đến đây? Muốn cùng ăn cơm với tôi không?” Sau khi dứt lời, Đào Hương Vi nhìn thấy trong tay anh ta có một cái hộp giữ ấm.
Mộ Dung Bạch bạch mỉm cười nói: “Lát nữa tôi về nhà ăn cơm với cha mẹ. Đây là một ít đồ ăn gia đình mẹ tôi làm, hôm nay là đêm 30, tôi muốn tặng chút đồ ăn gia đình đến cho mọi người”
Anh ta lập tức nhìn những món ăn phong phú trên bàn ăn, gãi gãi đầu: “Xem ra mấy món này của tôi thừa thãi rồi”
Bình luận truyện