Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 182



Chương 182: Tình địch nhỏ năm tuổi

Xe của Hà Tuấn Khoa dừng ở đối diện cổng trường, chỗ này cũng không chen chúc lắm.

Lâm Hương Giang vốn định đi đến cổng trường chờ con trai, nhưng Hà Tuấn Khoa nói người ở trước cửa quá nhiều, cô cũng không đi chen chúc làm gì, hẳn sẽ bảo tài xế đón con trai ra.

Chỉ trong chốc lát, tài xế đã đưa cậu nhóc ra, bên cạnh cậu nhóc còn có một cô bé khác đi theo, có vẻ như là bạn học của cậu nhóc.

Lâm Hương Giang nhìn thấy cảnh này không biết sao lại nghĩ đến hình ảnh nhiều năm sau con trai lớn rồi, mang theo con dâu đến gặp mẹ chồng.

“Thanh Dương, bạn nhỏ này là?”

*“Mommy, đây là Thiến Thiến, bạn ngồi cùng bàn của con, hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, nhưng ba mẹ cậu ấy lại không rảnh, cho nên con muốn ăn sinh nhật với cậu ấy, có được không ạ?”

Hóa ra là muốn đi ăn sinh nhật, hèn gì thắng nhóc này còn gọi cả cô và Hà Tuấn Khoa đến đây.

“Tất nhiên là có thể, có điều con phải nói trước một tiếng cho ba mẹ bạn ấy biết, nếu không bọn họ sẽ cho rẵng Thiến Thiến bị mất tích, sẽ rất lo lắng”

“Cháu chào dì ạ, cháu đã nói với mẹ đêm nay sẽ ăn sinh nhật cùng với Thanh Dương rồi, mẹ cũng đã đồng ý” Thiến Thiến mềm mại nói, xem ra cô bé là một cô nhóc hiểu chuyện nghe lời.

“Ba mẹ của cháu rất bận sao?” Cô không khỏi nổi cơn tò mò, rốt cuộc làm công việc gì mà ngay cả thời gian ăn sinh nhật cùng con gái cũng không có?

Ánh sáng trong mắt của Thiến Thiến hơi ảm đạm: “Ừm, bọn họ đều là bác sĩ, bệnh viện có rất nhiều người bệnh đang chờ bọn họ chữa trị, nên họ không có thời gian đi cùng cháu.”

Lâm Hương Giang lập tức hiểu rõ, cô sờ đầu của Thiến Thiến: “Hóa ra ba mẹ của cháu là thiên sứ áo trắng, nếu bọn họ không rảnh thì đêm nay chúng ta sẽ đi ăn sinh nhật với cháu.”

Cô để cho hai đứa trẻ đi lên xe, nhưng sau khi cô nhóc ngồi lên xe, nhìn thấy Hà Tuấn Khoa thì giống như bị dọa sợ, kêu lên một tiếng.

Lâm Hương Giang nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Hà Tuấn Khoa, đúng là có hơi dọa người, nhưng cô biết rõ người đàn ông này chỉ là đã quá quen với việc dùng vẻ mặt cao lãnh này.

Cô vội vàng an ủi Thiến Thiến: “Cháu đừng sợ, chú này là ba của Thanh Dương, bình thường chú ấy không thích cười nên thế”

“Đúng vậy, cậu đừng sợ, mặc dù daddy của mình nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại là một người rất dịu dàng “Lâm Thanh Dương còn vỗ lưng Thiến Thiến để trấn an cô bé.

Khóe mắt của Hà Tuấn Khoa hơi co rút, hắn có đáng sợ đến mức đó à?

Sau khi lấy lại tinh thần, Thiến Thiến lắc đầu, có hơi ngại ngùng nói: “Lâm Thanh Dương, daddy của cậu đẹp trai thật đấy, cậu cũng đẹp giống như daddy của cậu, có điều daddy của cậu có mị lực hơn”

Lúc này Lâm Hương Giang lại thành người co rút khóe mắt, hóa ra cô nhóc này không phải là bị Hà Tuấn Khoa dọa sợ mà chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hà Tuấn Khoa thôi hả?

Chết tiệt, người đàn ông này sẽ không tới mức có thể mê đảo một cô nhóc chứ?

Lâm Thanh Dương cũng có vẻ bực bội, vì sao cậu giống với daddy, nhưng daddy lại có mị lực hơn cậu chứ?

Cậu không cam lòng sửa lại cho đúng: “Thiến Thiến, cậu nói không đúng, daddy của mình là ông già rồi, mình còn thanh xuân, có sức sống hơn, cho nên mình có mị lực hơn mới đúng!”

Hà Tuấn Khoa vốn còn đang mỉm cười, sau khi nghe được câu “ông già” kia của con trai thì nụ cười biến mất.

Hai người một người nắm tay một đứa nhóc đi vào nhà hàng đã đặt trước, lúc này cũng là giờ cao điểm của bữa tối, bọn họ vừa xuất hiện đã thu hút được rất nhiều tâm mắt.

‘Oa, người một nhà nhìn hạnh phúc ghê, ba đẹp trai, mẹ xinh gái, con trai con gái đều đáng yêu như vậy, tôi cũng muốn có một cặp trai gái đáng yêu như thế!”

©ó người nhìn thấy gia đình bốn người này, hận không thể tìm một người đàn ông nào đó để sinh đứa con, tất nhiên, đàn ông cũng phải kiếm người anh tuấn như Hà Tuấn Khoa.

Bây giờ Lâm Hương Giang cũng đã quen thuộc với tình huống này mỗi khi ra ngoài cùng Hà Tuấn Khoa, ai bảo hắn trời sinh đã định là một người được nhiều người chú ý chứ.

Bây giờ cô chỉ có hơi lo lắng, bọn họ có phải đã quá nổi bật rồi không?

Cô lập tức dẫn đám trẻ đi vào ghế không muốn có nhiều người bàn tán nữa.

Hà Tuấn Khoa nhìn bộ dạng né tránh của cô, mày cau lại Trong ghế lô, tất cả đồ ăn đều đã được đưa lên, không ngờ Lâm Thanh Dương lại còn vì Thiến Thiến mà dùng tiền tiêu vặt để mua một cái bánh kem, khiến cô nhóc này cảm động tới khóc.

Không nghĩ tới con trai cũng có tâm tư tỉ mỉ như vậy, trong tương lai nếu thằng nhóc này muốn tán gái thì khẳng định sẽ có rất nhiều chiêu để sử dụng!

Thiến Thiến ước nguyện, sau đó chia bánh kem ra, miếng bánh kem thứ nhất chia cho Thanh Dương, tiếp đó cô bé nâng một miếng bánh kem rất lớn đi đến trước mặt Hà Tuấn Khoa: “Chú, cháu muốn mời chú ăn bánh sinh nhật của cháu.”

Lúc cô nhóc nói chuyện với Hà Tuấn Khoa thì có vẻ khá ngượng ngùng, chỉ thiếu mỗi trái tim trong mắt mà thôi.

Lâm Hương Giang chống cằm tự hỏi sao lại ra thế này? Chẳng lẽ người mà Thiến Thiến coi trọng là Hà Tuấn Khoa, không phải con trai của cô?

Cho nên bây giờ cô nhiều ra một vị tình địch nhỏ mới năm tuổi sao?

Hà Tuấn Khoa vẫn giữ nguyên lạng phong độ lạnh lùng của mình: “Chú không ăn đồ ngọt” Cứ như vậy vô tình từ chối một mảnh tâm ý của cô nhóc!

Thiến Thiến bị từ chối, hốc mắt có hơi hồng, Lâm Thanh Dương lập tức lại gần nói: “Daddy của mình không thích ăn đồ ngọt, mình ăn, cho mình đi”Cậu nói xong liền cầm lấy miếng bánh kem lớn đó.

Lâm Hương Giang thiếu chút nữa thì té xỉu, cô nhớ rõ thằng nhóc này cũng không phải là một người thích ăn ngọt cơ mà?

Bởi vì có Lâm Thanh Dương, Thiến Thiến rất nhanh đã không còn khổ sở nữa, cô nhóc.

lập tức bưng một khối bánh kem đưa đến trước mặt của Lâm Hương Giang: “Dì ơi, cháu mời dì ăn bánh sinh nhật, dì phải cho cháu mặt mũi, không được từ chối cháu đấy” Có vẻ như cô nhóc có chút bóng ma tâm lý vì bị Hà Tuấn Khoa từ chối Lâm Hương Giang thực sự rất muốn cười, bọn nhóc bây giờ cũng đến giữ sĩ diện à?

“Được, dì ăn, chúc cháu sinh nhật vui vẻ!”

Mặc dù cô cũng không thích đồ ngọt cho lắm, đặc biệt là loại đồ ngọt như bánh kem, như cô cũng không đành lòng từ chối một cô nhóc như vậy, cô cũng không lạnh lùng vô tình như người nào đó.

Thấy Lâm Hương Giang ăn hai miếng, Thiến Thiến hỏi cô: “Ăn ngon không dì?”

“Ừm, ăn ngon” Cô gật đầu, giơ ngón tay cái lên với con trai: “Thanh Dương, bánh kem con đặt cho Thiến Thiến cũng không tệ, lần sau đến sinh nhật của mommy con có định đặt cho mommy một cái thế này không?”

“Chuyện này không nên để daddy làm sao? Con cũng chẳng muốn đoạt nổi bật”

Thắng nhóc này lại còn không vuil Lâm Hương Giang trừng con trai một cái, đúng là con trai lớn rồi không giữ được.

Hà Tuấn Khoa ngồi một bên nhích lại gần: “Con trai nói không sai, bánh sinh nhật của em để tôi đặt, người đàn ông khác không có tư cách”

Người đàn ông khác, bao gồm cả con trai của bọn họ à?

Lâm Hương Giang cũng không khách khí “Cũng được, tôi cũng khá mong chờ về ngày sinh nhật của năm nay đấy” Cô nói xong lại ăn một miếng bánh kem.

Hà Tuấn Khoa nhìn thấy bên môi của cô có dính bơ, án mắt không tự giác mà tối xuống, giọng có hơi trầm xuống: “Thực sự ăn ngon đến vậy sao?”

Cô cũng không nhận ra vẻ mặt của đối phương thay đổi, theo bản năng quay đầu: “Ăn ngon, anh có muốn thử hay không…”

Vừa dứt lời, khuôn mặt của người đàn ông đã nhích lại gần, đầu lưỡi liếm bơ ở trên khóe miệng của cô, nghiêm trang nói: “Cũng không tệ lắm, có hơi ngọt”

Lâm Hương Giang đứng mình một hồi lâu, trên mặt nhanh chóng dâng lên hai đóa mây đỏ, có nhầm hay không vậy, anh có thể chú ý một chút trước mặt của bọn trẻ hay không vậy!

Lâm Thanh Dương ở bên cạnh đã quá quen với việc bọn họ thường xuyên rải cẩu lương, Thiến Thiến mở to hai mắt nhìn bọn họ, sau nửa ngày mới có chút khổ sở, khó hiểu nói: “Không phải chú nói không thích ăn ngọt sao?”

“Daddy của mình đang nhân cơ hội để ăn đậu hủ của mẹ mình đấy” Lâm Thanh Dương bày ra bộ dạng hiểu biết.

” Thiến Thiến cái hiểu cái không.

Lâm Hương Giang cạn lời, đẩy người đàn ông bên cạnh, đứng lên: “Dì đi toilet một tí”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện