Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 266



Chương 266: Một lớn một nhỏ đều sống ở nhà cô

“Con có ba có mẹ, con không phải là con hoang!” Lâm Thanh Dương bị câu nói đó của.

ông lão làm kích động, nhảy ra khỏi ghế và tức giận hét vào mặt ông ấy.

“Láo xược!” Nguyễn Cao Khải đập bàn quát lên, một thằng oắt con mà cũng dám trả lời lại ông ấy sao?

Đôi mắt đục ngầu của ông ấy nhìn Lâm Hương Giang nói: “Cô nhanh chóng liên lạc với ba mẹ của nó, bảo họ đền tiền, sau đó thì đưa đứa trẻ này đi ngay!”

Lâm Hương Giang cũng có chút tức giận, cô biết ông lão tính tình cổ quái, nhưng làm tổn thương một đứa trẻ như vậy thì thật là thiếu tôn trọng.

“Bình hoa con sẽ đền tiền, ông nội ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính toán với một đứa trẻ con, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì không phải sẽ bị người ta biến thành trò cười sao?” Lâm Hương Giang lạnh lùng nói.

Nguyễn Cao Khải khit mũi lạnh lùng: “Để cô quay lại nhà Nguyễn Cao đã là một trò cười rồi! Cô lại không phải là mẹ ruột của nó, cô thay nó đền cái gì? Gọi người lớn nhà nó qua đây!”

“Ít nhất thì bây giờ con cũng là mẹ của nó, nó gây ra chuyện thì con có thể đứng ra chịu trách nhiệm”

“Cô đền nổi không? Không phải là lại tìm thắng Cường đòi tiền đó chứ? Tiền của thắng Cường cũng là tiền của nhà Nguyễn Cao, tôi sẽ không để nó cho cô mượn tiền đâu!”

Nguyễn Cao Khải tuyệt tình dứt khoát nói: “Cô vẫn là nên thông báo cho ba ruột của nó đến đây đền đi” Tóm lại là không để cô đền.

Lâm Hương Giang đã hiểu ra rằng, ông nội chắc chắn đã biết Hà Tuấn Khoa là ba của Lâm Thanh Dương, nhà Nguyễn Cao và nhà họ Hà trên trên thương trường trước giờ đều luôn chiến tranh không dứt, lẽ nào ông nội muốn nằm lấy cơ hội này để bắt Hà Tuấn Khoa đền tiền sao.

Quả nhiên là một ông lão đa mưu túc trí, ván này ông đã tính toán quá tốt.

Lâm Hương Giang trong lòng cự tuyệt, không muốn kinh động đến Hà Tuấn Khoa, càng không muốn anh tới nhà Nguyễn Cao.

Tuy nhiên lúc này, có người vào báo: “Ông chủ, tổng giám đốc Khoa tới rồi”

Lâm Hương Giang giật mình, tại sao Hà Tuấn Khoa lại đến đây? Là ai đã thông báo cho anh?

Thật là sợ cái gì cái đó lại đến.

Nguyễn Cao Cường cười chế nhạo: “Đến thật đúng lúc, dẫn cậu ta vào”

Lâm Thanh Dương cau mày tức giận nói với mẹ: “Ba đến để chống lưng cho chúng ta đó, chúng ta không cần sợ ông già kia nữa!”

“Là con gọi ba đến sao?” Lâm Hương Giang cau mày, cô cười không nổi “Là con gọi điện thoại cho ba đó.” Lâm Thanh Dương thật thà trả lời.

Lâm Hương Giang thở dài một hơi, sau đó nhìn thấy người người hầu dẫn một người đàn ông đẹp trai cao lớn bước vào.

Lúc cô nhìn anh, thì đúng lúc anh cũng tình cờ nhìn sang cô, ánh mắt hai người giao nhau, có cái gì đó âm thầm tràn lan Sững sợ trong hai giây, sau đó quay đi, Thanh Dương liền chạy về phía Hà Tuấn Khoa.

“Ba đến rồi, ông nội lớn đó ăn hiếp con và mẹ”

Nguyễn Cao Khải nheo mắt nhìn, thắng nhóc con này lại còn dám tố cáo ông sao?

Hà Tuấn Khoa vỗ vai con, ra hiệu cho con bình tĩnh đừng nóng nảy, rồi mới nhìn về hướng Nguyễn Cao Khải.

“Cụ Nguyễn Cao, đã lâu không gặp”

“Hừ, tốt nhất là đừng gặp! Tuy nhiên bây giờ con trai cậu đã làm vỡ bình hoa cổ của tôi rồi, cậu xem xem có phải là nên đền tiền không?” Nguyễn Cao Khải khó chịu nói “Nếu như con trai con làm sai, thì con đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm” Hà Tuấn Khoa hôm nay lại nói đạo lý sao?

Lâm Hương Giang còn nghĩ những lời anh nói ra nhất định sẽ khiến anh và ông nội cãi nhau.

“Rất tốt, bình hoa cổ này giá hai trăm tám mươi tỉ, Tổng giám đốc Khoa trả tiền ngay bây giờ không?” Nguyễn Cao Khải không chịu thua lỗ chút nào.

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Ông nói đền là đền, làm sao tôi biết được thứ này có đáng giá hay không chứ?” Tiền của anh cũng không dễ dàng lấy được đâu.

Đôi mắt của Nguyễn Cao Khải trở nên nghiêm túc hơn: “Ông già như tôi sẽ không làm chuyện lừa gạt người khác, cậu không muốn tin thì có thể lấy đi giám định.”

Ông ấy vẫy tay, người hầu liền đem đống mảnh vỡ đến trước mặt Hà Tuấn Khoa.

Nói như vậy, Lâm Hương Giang nhìn đống mảnh gốm sứ kia, cô cũng có chút hoài nghỉ không biết có thật là đồ cổ không?

Nguyễn Cao Khải tính toán rất chỉ li, lẽ nào lại đặt bình hoa quý như vậy ở khắp nơi sao?

Tuy nhiên Hà Tuấn Khoa lại chỉ liếc nhìn một cái: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của cụ Nguyễn Cao, vậy thì coi như tôi thay con trai mua bình hoa này”

Anh nói xong liền yêu cầu Hoài Vũ đưa cho anh một cây bút và một tấm sét, lập tức đền tiền!

Lâm Hương Giang ngây người nhìn anh, hai trăm tám mươi tỷ, anh nói đền là đền sao?

Sao cô lại cảm thấy ông nội cô quá hời vậy!

Nguyễn Cao Khải cũng không ngờ Hà Tuấn Khoa lại sảng khoái tới như vậy, bỗng nhiên ông ấy nói: “Chờ chút”

“Cây bút trong tay Hà Tuấn Khoa nhất thời dừng lại, bối rối nhìn Nguyễn Cao Cường.

Nguyễn Cao Khải không nói lời nào nhìn anh, trong đôi mắt già nua lóe lên thứ gì đó.

Trong chốc lát, ông ấy trâm ngâm: “Nếu như yổng giám đốc Khoa đã ngay thật như vậy thì không bãng tôi đổi một cách đền bù khác được không?”

Hà Tuấn Khoa thu lại cây bút, môi mỏng mím lại cười như không cười: “Cách gì?”

Lâm Hương Giang nhìn thấy khuôn mặt cười nhưng biểu cảm không cười của Nguyễn Cao Cường, trong lòng cô dấy lên một dự cảm không lành.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Nguyễn Cao Cường: “Nghe nói gần đây Tổng giám đốc Khoa đã trúng thầu dự án Phương Đông, theo tôi biết thì dự án này rất lớn, không bằng hai tập đoàn chúng ta hợp tác cùng nhau đi, dù sao thì nhà Nguyễn Cao chúng tôi vẫn hiểu rất rõ về dự án này”

Đôi mắt Lâm Hương Giang thoáng qua một tia giễu cợt, hóa ra Nguyễn Cao Cường đang qua tâm đến dự án lớn trong tay Hà Tuấn Khoa…

Chẳng qua là hai tập đoàn luôn tranh đua với đối phương, muốn hợp tác, không dễ như vậy đâu nhỉ?

Bên cạnh đó Hà Tuấn Khoa lại không phải một thương nhân ngốc nghếch, mà đồng ý cùng nhà Nguyễn Cao chia nhau một cái bánh lớn.

Sự thật là cô nghĩ sai rồi!

Hà Tuấn Khoa sau khi suy nghĩ một chút thì đã đồng ý!

“Hạng mục này thật sự rất lớn, tôi đang định tìm đối tác đồng hành, nếu như cụ có hứng thú, thì chúng ta có thể thử hợp tác.”

Đôi môi mỏng của anh nhàn nhạt nói, ánh mắt đại bàng đen kịt không nhìn ra được chút cảm xúc gì.

Nguyễn Cao Khải đang chờ đợi câu nói này của anh, sau đó đập bàn nói: “Được, quả la tổng giám đốc Khoa rất sảng khoái!

” cái bình hoa này không cần tính nữa, để thuận tiện hơn chúng ta vào thư phòng để thảo luận việc hợp tác”

Hà Tuấn Khoa đưa lại bút và tấm sét cho thư ký Hoài Vũ, sau đó trả lời: “Được”

Anh nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Hương Giang, rồi nói với con trai: “Con ở đây chờ ba.”

“Con biết rồi, con với mẹ luôn chờ ba.”

Lâm Thanh Dương chủ động nắm tay mẹ.

Lâm Hương Giang nhìn Hà Tuấn Khoa và ông nội của cô bước vào thư phòng với ánh mắt kinh ngạc, một lúc lâu sau khóe miệng cô mới nâng lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ không phải thù địch sao? Vừa chớp mắt đã biến thành đối tượng hợp tác?

Người xưa có câu, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.

Nhưng cô vẫn không hiểu được, tại sao Hà Tuấn Khoa lại đồng ý hợp tác chứ?

Khi Hà Tuấn Khoa và ông nội bước ra, rõ ràng là bọn họ đã thương lượng xong rồi, trên mặt Nguyễn Cao Cường lộ vẻ vui cười hiếm thấy, chứ không phải là biểu cảm ảm đạm Coi như Lâm Hương Giang đã có thể nhìn thấu ông nội của cô, trong mắt ông ấy chỉ có lợi ích.

“Trong thời gian này tổng giám đốc Khoa sẽ làm việc ở đây, chi bằng cậu đến nhà Nguyễn Cao sống đi, để đỡ rắc rối hơn so với việc ở khách sạn.”

Lúc này Nguyễn Cao Khải đối xử với Hà Tuấn Khoa rất nhiệt tình, hoàn toàn đối đãi với anh như một vị khách quý vậy!

“Không được!” Khi Lâm Hương Giang nghe thấy điều này, cô liền theo phản xạ có điều kiện mà phản đối.

Ông nội cô bị làm sao thế? Có được chút lợi ích, thì liền quên đi đi trước đây đối địch với nhà họ Hà sao?

“Tại sao lại không thể được? Ba vào đây ở, ba người chúng ta có thể sống chung rồi!”

Lâm Thanh Dương thiếu chút nữa là giơ cả hai tay hai chân lên để đồng ý.

Khuôn mặt già nua nghiêm nghị của Nguyễn Cao Khải bày ra thái độ uy nghiêm: “Tổng giám đốc Khoa bây giờ là khách của nhà Nguyễn Cao, là tôi mời đến đây sống, không tới lượt cô can thiệp.”

Lâm Hương Giang xém chút té xỉu, ông nội của cô không chỉ là một kẻ hợm hĩnh mà còn là một con tắc kè hoa, nói thay đổi là thay đổi!

Làm sao đây? Lẽ nào muốn cô mở to mắt nhìn Hà Tuấn Khoa dọn vào đây sống sao?

Vốn tưởng rằng giả mất trí nhớ có thể tránh xa bọn họ, nhưng trong nháy mắt, một lớn một nhỏ đều sống ở nhà của cô!

“Tổng giám đốc Khoa, ý anh thế nào?”

Nguyễn Cao Khải khách sáo hỏi Hà Tuấn Khoa.

Thần sắc Hà Tuấn Khoa không thay đổi, anh không vội vàng cũng không do dự: “Như: vậy cũng tốt, vậy phải cảm ơn cụ đã tiếp đãi.”

Nói xong, trong con ngươi đen thảm nhìn sang Lâm Hương Giang ẩn chứa một bí mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện