Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 307



Chương 307: Đi vào vùng cấm

Hôm nay Lâm Hương Giang hẹn gặp Đào Hương Vi ở quán cà phê.

Cô đến chỗ hẹn trước, gọi một cốc cà phê rồi ngồi chờ Đào Hương Vi.

“Ngại quá, đường hơi tắc nên tôi đến muộn mất rồi” Mười phút sau, Đào Hương Vị vội vàng bước vào.

“Không sao đâu, cô uống gì?” Hôm nay Lâm Hương Giang không bận việc gì nên cũng không sốt ruột.

“Cho tôi một cốc latte, cảm ơn” Đào Hương Vi nói với nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Lâm Hương Giang nói thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi hẹn gặp cô là để hỏi về chuyện lần trước cô đi gặp đạo diễn Trương”

“Lần đó… là lỗi của tôi. Do tôi nhớ nhầm số phòng” Chủ yếu là do cô ta nhớ nhầm số ghế, số đúng là 306 nhưng cô ta lại nhớ thành 309.

“Tôi thật sự rất xin lỗi, tôi không cố ý cho đạo diễn Trương leo cây đâu, ông ấy có tức giận không?” Đào Hương Vi cảm thấy rất áy náy.

Lâm Hương Giang thở dài một cái: “Tất nhiên là ông ấy giận rồi, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi ông ấy thôi. Cũng may ông ấy không phải là người nhỏ nhen, bây giờ không sao nữa rồi.”

Đào Hương Vì nghe vậy thì lại càng áy náy hơn: “Cũng tại tôi cả.”

“Thôi, những chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi, bây giờ cũng không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm của cô, tôi hẹn cô ra là có chuyện này muốn hỏi. Cô có còn muốn đi đóng phim nữa không?”

Sở dĩ Lâm Hương Giang muốn gặp mặt trực tiếp để hỏi chuyện này là vì Nguyễn Cao.

Cường luôn phản đối rất kịch liệt chuyện Đào Hương Vĩ đi quay phim, tiến vào ngành giải trí. Nhưng dù thế nào thì cũng phải nghe ý kiến của riêng cô ta đã.

Đào Hương Vi giật mình, sau khi chân chừ vài giây cô ấy mới đáp lời: “Tôi… tôi còn có thể đi quay phim được à?” Đắc tội với đạo diễn rồi mà vẫn có thể quay phim được à?

“Tất nhiên rồi, nhưng phải ký hợp đồng với công ty giải trí đã. Nếu như cô bằng lòng thì tôi sẽ cho cô về dưới trước công ty giải trí Tinh Quang thuộc quyền quản lý của tập đoàn Khoa Đăng nhé, sau đó sẽ mời người quản lý lợi hại nhất trong giới này để dẫn dắt cô” Lâm Hương Giang nói.

“Người quản lý lợi hại nhất? Ý của cô chính là chị Kiều đấy à?” Đào Hương Vi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là chị ấy, xem ra cô cũng hiểu nhiều về ngành này ấy chứ”

Thật ra thì Lâm Hương Giang cũng không biết đến người tên chị Kiều này, mà là do Hà Tuấn Khoa nói với cô rằng có một người như vậy, hơn nữa anh còn nói rằng mình có thể mời người quản lý này ra mặt.

Đây là một cơ hội rất tốt dành cho Đào Hương Vi.

Đại khái thì bấy giờ hoàn cảnh của Đào.

Hương Vi cũng rất khó khăn, cô ta còn là người mà Nguyễn Cao Cường yêu thầm nữa, nên cô nhất định phải giúp được cô ta, dù có là phải mượn danh nghĩa của Hà Tuấn Khoa đi chăng nữa Đào Hương Vi cười đáp: “Tôi cũng không quen người này, chỉ nghe người ta nói qua mà thôi.”

“Tôi đã hỏi chị Kiều rồi, cũng đã cho chị ấy xem quảng cáo nước hoa mà cô chụp, chị ấy đánh giá rất cao ngoại hình của cô và cũng sẵn lòng dẫn dắt người mới như cô.

Nên là, chuyện này giờ chỉ chờ mỗi ý kiến của cô thôi” Lâm Hương Giang nói.

Đào Hương Vi lại càng ngạc nhiên hơn: “Chị ấy… chị ấy bằng lòng dẫn dắt tôi? Thật à”

Phải biết rằng cô ta chính là một nhân vật mới chưa hề biết gì cả.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Đúng vậy, chị ấy nói răng ngoại hình của cô rất hợp để vào giới giải trí, với sự dẫn dắt của chị ấy, chắc chắn cô sẽ rất nổi tiếng, bây giờ chỉ chờ câu trả lời từ cô mà thôi”

“Tôi… tôi…” Đào Hương Vi kích động không nói được nên lời. Một lúc lâu sau cô ta mới nói : “Tôi cũng không mong chuyện nổi tiếng hay không nổi tiếng, tôi chỉ muốn có một công việc bình thường mà thôi.” Chứ không phải là công việc bán thời gian như bây giờ.

“Vậy có nghĩa là cô sẵn lòng rồi đúng không?”

“Sẵn lòng! Tôi rất sẵn lòng!” Đào Hương vàng thể hiện quan điểm của mình.

“Vậy thì tôi sẽ gửi cho cô cách liên lạc với chị Kiều, cô hãy tự liên lạc rồi hẹn gặp chị ấy để nói chuyện nhé” Lâm Hương Giang ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “À, với cả… có lẽ anh trai tôi sẽ cản cô lại đấy”

Đào Hương Ví nhíu mày lại: “Đây là chuyện riêng của tôi, anh ta không có quyền cản tôi lại”

Lâm Hương Giang cũng nghĩ như vậy: “Nhưng mà cô cũng nên suy nghĩ cho kỹ r hãng đưa ra quyết định thì hơn.”

Đây không phải là việc nhỏ, một khi cô ta đã bước vào giới giải trí rồi thì chẳng ai có thể đoán trước được sau này sẽ xảy ra chuyện gì với cô ta.

Điều duy nhất mà các cô có thể đảm bảo đó là cô ta sẽ không phải dùng quy tắc ngầm để đổi lấy tài nguyên cho mình.

“Lâm Hương Giang, cảm ơn cô” Đào Hương Vi nói ra lời cảm ơn từ tận sâu đáy.

lòng mình. Lâm Hương Giang đúng là quý nhân của cuộc đời cô ta.

Vi vị “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn bè với nhau mà, đúng không? Huống chí, dù có nói thế nào thì tôi cũng là cô ruột của Mai Nhi mà, phải không?”

Ánh mắt Đào Hương Vi lóe lên chút cảm xúc phức tạp, cô ta mím môi, không lên tiếng đồng ý nhưng cũng không phủ nhận.

Lâm Hương Giang đã thí nghiệm đi thí nghiệm lại rất nhiều lần, nhưng mãi mà vẫn không thể giải ra được cách điều chế nước hoa “Quý Trọng” của bố nuôi cô.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn cảm thấy rất buồn phiền, rốt cuộc thì bố nuôi đã sử dụng loại hoa cỏ gì vậy, sao mùi hương ấy lại đặc biệt đến thế, hơn nữa, mùi hương của nó lại được bảo tồn lâu như vậy chứ.

Cô muốn quay lại nhà họ Nguyễn xem thử xem, biết đâu lại có thể tìm được manh mối gì đó từ phòng của mẹ cô, dù sao thì cô cũng đã tìm được chai nước hoa “Quý Trọng” này từ trong phòng của bà ấy.

Lúc cô quay lại nhà họ Nguyễn thì cũng đã là xế chiều rồi, ông cụ nhà họ Nguyễn đang nghỉ ngơi, cô cũng không vào làm phiền ông ta.

Thật ra thì cô cũng chẳng muốn gặp ông †a lắm.

Bây giờ cô đã là cô chủ nhà họ Nguyễn, có thể ra vào tự do, không có ai cản cô lại cả.

Cô cứ thế đi thẳng vào sân trong, đến vườn ngô đồng mà trước kia bố mẹ cô đã từng ở.

Đột nhiên, có một vật thể màu trắng bỗng nhảy ra từ bụi hoa bên cạnh con đường mòn trải đá cuội, nó sủa một tiếng “Gâu!” dọa cô giật nảy cả người.

Sau đó cục bông màu trắng đó vẫn tiếp tục nhào về phía cô, cô hoảng loạn lùi về phía sau mấy bước liền, thậm chí còn suýt bị ngã.

Gâu gâu gâu!

Mãi mới đứng vững lại, nhìn kỹ về phía trước thì cô phát hiện ra đó là một chú chó phốc sóc màu trẳng, lông xù đang vẫy đuôi với cô.

„ mày ở đâu ra thế? Chủ của mày Chú chó nhỏ ấy liên tục vẫy đuôi rồi sủa với cô, có vẻ như nó rất thích cô nên thái độ của nó cũng rất nhiệt tình.

Lâm Hương Giang ngồi xổm xuống, nhưng cũng không dám tỏ vẻ quá thân thiện với chú chó nhỏ này. Mặc dù chú chó này rất dễ thương, rất đáng yêu, chẳng hề hung dữ chút nào, nhưng ai mà biết được nó là chó nhà ai cơ chứ?

Ông cụ nhà họ Nguyễn là một ông lão vừa cứng đầu lại vừa cổ hủ như vậy, chắc sẽ không nuôi một con chó đáng yêu thế này đâu.

“Bé chó nhỏ, mày bị lạc mất chủ à?

Muốn tao đi tìm chủ cho mày sao?”

Gâu gâu gâu!

“Hay là mày đang đói bụng? Muốn tao cho mày ăn gì đó?”

‘Gâu gâu gâu… có vẻ như chú chó nhỏ này hiểu cô đang nói gì, vừa nhắc đến đồ ăn thì nó liền phản ứng rất mạnh, sủa liên tục.

“Xem ra có vẻ như mày đang đói bụng, đợi một chút để tao… ÁI”

Cô còn đang định tìm thứ gì đó chú chỉ nhỏ này ăn, nào ngờ nó lại bất ngờ nhảy dựng lên, cản lấy túi tài liệu trên tay cô rồi quay người bỏ chạy.

“Con chó ngu ngốc kia! Đấy không phải là đồ ăn, mày mau trả lại tài liệu cho tao đi!”

Bên trong túi tài liệu đó là cách điều chế nước hoa, cô cầm về để nếu tiện thì vào thư phòng tìm xem có tài liệu mình cần không.

Lâm Hương Giang lo lắng đuổi theo con chó nhỏ, vừa chạy vừa gọi: “Con chó ngu ngốc kia! Quay lại đây! Mày đừng có mà cắn tài liệu của tao!”

Con chó nhỏ kia cứ vậy dẫn cô chạy vào về phía trong sân, lúc này cô cũng chẳng nhìn đường nữa, cứ thế đuổi theo con chó nhỏ: “Đứng lại! Mày có nghe thấy tao không hả?”

Đột nhiên, con chó nhỏ nhảy qua một bức tường hoa và các loại dây leo khác, rồi cứ vậy mà biến mất khỏi tầm mắt của cô.

“Này, con chó ngu ngốc kia, mày ra đây!”

Lâm Hương Giang trừng mắt nhìn bức tường hoa đã bị dây leo che kín mít lại, cũng chẳng biết bên kia là chỗ nào. Nhà họ Nguyễn rất lớn, tính ra thì cô chưa bao giờ đến chỗ này cả. Nhưng lúc này cô đang sốt ruột vì cách điều chế nên cũng chẳng nghĩ được gì nhiều, cứ vậy mà giật đứt dây leo rồi đi qua bức tường hoa, đuổi theo con chó.

“Con chó ngu ngốc kia, mày đâu rồi? Ra đây!”

“Gâu gâu gâu.” Lại còn dám đáp lời cô, cũng to gan đấy, đợi cô bắt được nó xem, cô sẽ dạy cho nó một bài học!

Lâm Hương Giang lại đi về phía trước, nhưng trong tầm mắt cô lại xuất hiện một tòa nhà kiểu dáng khá Châu Âu, cô bỗng cảm thấy hơi là lạ, ai lại ở trong sân này chứ?

Cô nhìn xung quanh một lượt mới nhận ra đây là một nơi rất hoang vắng, có vẻ như đã rất lâu rồi không có ai đến chỗ này, giữa những hàng cây cao lớn và những ngọn cỏ xanh rì cao đến tận eo cô chỉ có một tòa nhà kiểu Châu Âu kia mà thôi.

“Có ai không?” Cô đi vào trong tòa nhà đó rồi nói lớn, nhưng đáp lại cô chỉ là sự yên lặng đến lạnh người và tiếng vang của cô mà thôi.

Sao cô có cảm giác như mình vừa xông vào vùng cấm nào đó thế nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện