Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 762



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 762: Tìm thuốc

Đào Hương Vi vừa về đến nhà đã tìm hòm thuốc chuẩn bị tự xử lý vết thương cho mình, không nghĩ tới đúng lúc này con gái lại đi học về.

“A, mami, sao mẹ lại bị thương?” Đào Vân Nhi thấy trong lòng bàn tay cô chảy đầy máu, đau lòng tới sắp khóc.

Đáy mắt Đào Hương Vi thoáng qua một chút bối rối, vội vàng nói: “Ah… Hôm nay mẹ đi quay phim, không cẩn thận bị thương”

“Tại sao mẹ lại không cẩn thận như vậy?” Đào Vân Nhi không nhịn được trách cứ cô, nhưng trong mắt lại đây đau lòng.

“A? Mami mặc áo khoác của chú nào vậy?” Cô bé nhìn thấy chiếc áo khoác trên người mẹ là âu phục nam.

“Là của một người đồng nghiệp. Anh ấy thấy mẹ bị thương lúc quay phim, quần áo cũng bị rách nên có lòng tốt cho mẹ mượn áo khoác” Cô không có dũng khí kể cho con gái những chuyện cô đã gặp phải.

“Ah, vậy con xử lý vết thương giúp mẹ trước, một hồi nữa mẹ đi thay quần áo đi” Đào Vân Nhi không hề hoài nghi lời cô nói.

“Được” Đào Hương Vi để con gái băng bó cho mình, ánh mắt rơi trên gương mặt an tĩnh xinh xắn của con gái, trái tim lại đau nhức khôn nguôi.

Có lẽ sau này cô còn gặp phải chuyện như hôm nay nữa, nhưng vì con gái cô nhất định phải kiên trì, nếu không quyền nuôi dưỡng cô vất vả lắm mới giành được này sẽ bị Nguyễn Cao Cường cướp đi mất.

Rất nhanh tin tức Đào Hương Vi đập tổng giám đốc Từ bị thương đã lan truyền khắp giới giải trí. Tuy rằng bên ngoài không hề đưa tin về chuyện này, nhưng người trong giới đều biết rõ, bởi vì cô đã bị phong sát triệt để.

Trong giới giải trí không còn người nào dám mời cô quay.

phim quay quảng cáo, cô mất tất cả tài nguyên.

Mà tổng giám đốc Từ cũng đã buông lời, trừ phi cô đích thân tới cửa xin lỗi.

Đương nhiên Đào Hương Vi sẽ không đi xin lỗi. Không cần nghĩ cũng biết, sau khi cô tới đó sẽ có hậu quả gì.

Đám đàn ông kia lưu manh như nhau, cho dù cô có xin lỗi cũng vô dụng, chắc chắn còn phải bỏ ra một cái giá lớn khác, thậm chí rất có thể cô lại bị ông ta cưỡng bức nữa cũng nên.

Kể từ đó, cô sẽ không thể tìm được việc thật sự.

Cùng là người trong nghề, sao Phạm Văn Đồng có thể không biết chuyện của cô, nhưng anh ta không đi tìm Đào Hương Vi.

Trợ lý Lục Hiên có chút khó hiểu: “Anh Đồng, hiện tại cô ấy đang rất khó khăn, anh không định giúp đỡ cô ấy thật sao?”

Không phải trước đó anh ta còn rất nhiệt tình quan tâm tới chuyện của cô sao?

Phạm Văn Đồng nhìn tin tức giải trí trên mạng, trong mắt chợt lóe lên tia sáng u ám: “Giúp là sẽ giúp, chẳng qua bây giờ còn chưa phải lúc”

“Vậy phải chờ tới khi nào?” Lục Hiên hỏi.

Phạm Văn Đồng lạnh lùng cong môi: “Đợi tới khi cô ấy chịu đủ khổ rồi, hoàn toàn không còn hi vọng nữa mới xuất hiện.

Đến lúc đó tôi sẽ là chúa cứu thế của cô ấy”

Thật ra anh ta còn đang rất tức giận vì chuyện Đào Hương Vi rút đơn kiện. Cô vẫn quá nhân từ với Nguyễn Cao Cường.

Mộ Dung Bạch vẫn đang lưu ý tình huống của Đào Hương Vi thay Nguyễn Cao Cường, rất nhanh anh ta đã báo cáo tình cảnh hiện tại của cô cho anh.

Mộ Dung Bạch chỉ có thể ngậm miệng. Cũng đúng, anh ta cũng không thể để ông chủ phá hợp đồng, lén tiếp tế cho Đào Hương Vĩ. Nếu như bị ông cụ biết được chắc chăn sẽ lại đánh gãy chân anh.

Huống chỉ, tổng giám đốc Cường vẫn luôn phản đối chuyện Đào Hương Vi lăn lộn trong giới giải trí. Có lẽ anh cũng muốn mượn cơ hội này để cô triệt để rời khỏi giới kia.

Buổi tối, Nguyễn Cao Cường quay về biệt thự ăn cơm.

‘Vết thương của Nam Vân đã có thể tính là gần khỏi. Sau khi cô ta xuất viện đã dọn vào biệt thự của anh. Anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện