Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 784



Chương 784: Sợ hãi

Không biết vì sao, Lâm Hương Giang thấy dáng vẻ cười như không cười của Hà Tùng Nhân, trong lòng sợ hãi vô cùng.

“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lâm Hương Giang nỗ lực nói nhiều với anh ta, phân tán sự chú ý của anh ta, có lẽ cô sẽ tìm được cơ hội chạy trốn.

“Không phải cô rất tò mò vì sao tôi có thể ra tù trước thời hạn sao? Tôi nói cho cô biết, lúc ở trong tù tôi đã lập được công lớn, tôi thành nhà phát minh” Đột nhiên anh ta bắt đầu có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với cô.

Thật ra cô không hề cảm thấy hứng thú với chuyện của anh ta, nhưng vì kéo dài thời gian, cô không thể làm gì khác hơn là phối hợp với anh ta, biểu hiện ra vẻ cô rất muốn biết: “Nhà phát minh gì? Anh phát minh cái gì?”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì đó cũng không tính là phát minh gì, chỉ là… giống như cô, tôi nghiên cứu ra một mùi hương rất kỳ lạ, khiến người ta ngửi vào sẽ cảm thấy tâm thần yên ổn, thậm chí có thể quên đi quá khứ phiền não”

Lâm Hương Giang nghe vậy không khỏi cười nhạo: “Không có bất kỳ loại nước hoa nào có thể đạt được công hiệu anh nói”

“Cô không được không có nghĩa là tôi không được. Hơn nữa hẳn cô cũng biết việc dùng mùi thơm có thể thôi miên người, đúng không?” Trong mắt anh ta đột nhiên lóe lên tia sáng quỷ dị nào đó.

Lâm Hương Giang không tiếp lời anh ta, sự trầm tĩnh của cô đại biểu cho cô có biết, trong lòng cô bät đầu cảnh giác thật mạnh.

“Không cần nói với tôi, anh bắt tôi tới là vì muốn tôi làm vật thí nghiệm của anh, anh muốn thôi miên tôi?” Đúng là cô đã xem thường anh ta. Anh ta phải vào tù rồi còn có thể làm ra vật như vậy, anh ta hiểu cách chế tạo nước hoa sao?

Hà Tùng Nhân nhướng mày: “Cô đoán đúng phân nửa”

Nét mặt cô nghiêm nghị: “Thì ra là anh muốn lấy tôi ra làm vật thí nghiệm!” Cũng chính là muốn trả thù cô”

Đột nhiên Hà Tùng Nhân cười to lên: “Ha ha ha… Hương Giang à Hương Giang, sao tôi có thể nỡ bắt cô làm vật thí nghiệm được? Cô thật đáng yêu quá đi mài”

Lâm Hương Giang lạnh lùng trừng anh ta, chuyện như vậy vốn không thể nói đùa được.

Anh ta đột nhiên cúi người tiến đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi sẽ không để cô làm vật thí nghiệm, tôi chỉ muốn thôi miên cô: Một câu nói của anh ta khiến tóc gáy trên người Lâm Hương Giang dựng lên đến, kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn anh ta: “Anh… Nói cái gì?”

Rất nhanh cô đã kịp phản ứng, lập tức cảm thấy buồn cười: “Tôi không biết bí mật gì, anh thôi miên tôi làm chi?”

“Đương nhiên là để cô quên đi quá khứ, quên đi những chuyện không vui giữa chúng ta”

Anh ta càng nói càng khiến cô cảm thấy hồ đồ, cô không tiếp tục tiếp lời mà chờ anh ta nói xong.

Thấy vẻ mặt cô tràn đầy khó hiểu, anh ta không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Để tôi nói rõ hơn một chút vậy, tôi sẽ để cô quên đi chú út của tôi, quên đi những chuyện giữa cô với chú ấy, cô sẽ chỉ nhớ rõ tôi, chúng ta cùng trở lại giai đoạn yêu đương”

Lâm Hương Giang còn tưởng mình nghe được chuyện thiên phương dạ đàm: “Anh đang nói đùa gì vậy?” Đương nhiên cô không tin trên đời này có kiểu thôi miên như vậy.

Hà Tùng Nhân đứng thẳng người, trên mặt không giấu được vẻ tự phụ: “Cô không tin cũng không sao, nói chung tôi sẽ khiến cô chỉ nhớ rõ tôi, sau đó chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này tôi sẽ đối xử thật tốt với cô”

Lời của anh ta khiến cô cảm thấy chán ghét: “Hà Tùng Nhân, tôi khuyên anh nên cẩn thận làm người! Xem ra ngồi tù cũng không thể dạy anh cách làm người”

Mặc kệ cô mắng thế nào anh ta cũng không tức giận, ngay sau đó anh ta lấy một cái bình nhỏ ra.

“Anh… không nên xăng bậy!” Cô nhìn chằm chằm bình nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lam, cảm thấy nguy hiểm.

“Không phải sợ, tôi sẽ không khiến cô bị thương tổn, cô chỉ cần ngủ một giấc là được rồi” Hà Tùng Nhân vừa dứt lời đã mở bình ra đặt xuống trước mặt cô.

Một thứ mùi gay mũi lại kỳ quái chui vào trong mũi, cô lập tức ngừng thở”

Nhưng thứ này rất bá đạo, cô chỉ ngửi một hơi đã cảm thấy mê man kéo tới.

Hơi thở của cô hơi bất ổn, vừa thở gấp vừa tức giận nói: “Hà Tùng Nhân, nếu anh dám làm xăng bậy với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anhI”

Tuy rằng cô rất không tin những lời anh ta vừa nói, nhưng ngộ nhỡ anh ta có bản lĩnh như vậy thật thì sao?

Cô không muốn quên Hà Tuấn Khoa! “Ngoan ngoãn ngủ đi” Hà Tùng Nhân làm như không nghe thấy lời cô nói, bình nhỏ vẫn luôn được đặt trước mũi cô.

Cho dù cô ngừng thở cũng không thể kiên trì được bao lâu. Sau khi lại hít vào một hơi, rốt cục cô cũng ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện