Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 791



Chương 791: Phát triển tình tiết

Hà Tuấn Khoa không nghĩ tới tình tiết lại phát triển đến một bước này. Chỉ mới chớp mắt bọn họ đã cầu hôn xong, ngày mai còn muốn kết hôn!

Bọn họ coi tình cảm là đồ chơi sao?

Chẳng qua anh vô cùng rõ ràng, đây chỉ là Hà Tùng Nhân đang cố ý chọc tức anh.

“Chú út, ngày mai chúng cháu kết hôn, chú sẽ không phá hỏng hôn lễ của chúng cháu chứ?” Lúc Hà Tùng Nhân đứng lên còn thuận thế ôm lấy Lâm Hương Giang, sau đó nhìn anh nói.

Hà Tuấn Khoa đối mặt với hai mắt giấu giếm đắc ý của Hà Tùng Nhân, đột nhiên nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói, phải cố hết sức thuận theo ý của Lâm Hương Giang, cô muốn làm gì thì cứ để cô làm cái ấy.

Nói không chừng tổ chức hôn lễ cho cô xong cô sẽ hồi tưởng lại ngày trước cô đã từng bị Hà Tùng Nhân vứt bỏ như: thế nào trong hôn lễ.

Đột nhiên Hà Tuấn Khoa rộng lượng hẳn lên: “Nếu hai người đã chết sống muốn ở cùng nhau, tôi còn lý do gì để buộc hai người phải xa nhau? Hai người muốn tổ chức hôn lễ cũng được, hôn lễ này tôi sẽ cử hành giúp hai người.”

Nụ cười trên mặt Hà Tùng Nhân phai nhạt một chút, anh ta không nghĩ tới chú út không chỉ không tức giận còn nói ra lời như vậy.

Không, chắc chắn là vì chú út quá giận dữ cho nên mới nói ra lời khác thường như vậy!

“Tốt, có chú út cử hành hôn lễ cho chúng cháu, hẳn hôn lễ của chúng cháu sẽ rất long trọng” Hà Tùng Nhân muốn, muốn chú út tận mắt nhìn thấy anh ta kết hôn với Lâm Hương Giang, hẳn đây cũng là một loại thống khổ dẫn vặt.

Mà anh ta cũng muốn tổ chức một hôn lễ khác cho Lâm Hương Giang thật.

Lâm Hương Giang nhíu mày, cô không muốn Hà Tuấn Khoa lo liệu hôn lễ cho bọn họ lắm. Nhưng nếu Hà Tùng Nhân đã không có ý kiến, cô cũng thuận theo anh.

Hôm sau, trong trang viên nhà họ Hà đã được bố trí thành màu hỉ.

Lâm Hương Giang mặc áo cưới, trang điểm cẩn thận, hôm nay cô sẽ kết hôn với Hà Tùng Nhân. Trong lòng cô rất vui vẻ, nhưng lại mơ hồ có một chút bất an.

Đầu óc cô hơi hỗn độn, có một giọng nói đang nói cô không thể kết hôn với Hà Tùng Nhân.

Cô cảm thấy trạng thái của mình rất không tốt, dường như mình đã quên rất nhiều chuyệ Lúc này Hà Tùng Nhân mặc bộ lễ phục màu trắng, lúc anh ta bước vào phòng hóa trang thấy cô đang ngơ ngác ngồi trước gương trang điểm, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng u ám, sau đó đi qua.

Anh ta đi tới phía sau cô, cầm lấy hai vai cô, nhìn cô trong gương trang điểm mà tán thán: “Hương Giang, hôm nay em rất đẹp”

“Sao anh lại tới đây? Không phải hiện tại chúng ta không thể gặp mặt sao?” Lâm Hương Giang thấy anh ta xuất hiện, có chút căng thẳng.

“Không sao, anh xem em một chút rồi sẽ đi ra, em đã chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn với anh chưa?” Anh ta hỏi.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Ừm”

Anh ta cầm tay cô lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn †ay cô: “Anh ra ngoài chờ em, cô dâu xinh đẹp nhất của anh”

Lâm Hương Giang cúi đầu cười, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Chỉ có điều có một khoảnh khắc, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một số hình ảnh kỳ quái, hình như lúc trước cô và anh đã từng tổ chức hôn lễ rồi?

Hà Tùng Nhân đi ra ngoài. Anh ta đứng trong hôn lễ chờ Lâm Hương Giang xuất hiện.

Hà Tuấn Khoa không mời vị khách nào đến chúc mừng, mà Hà Tùng Nhân cũng không tính toán với anh, dù sao thì hôn lễ này vốn chỉ tổ chức cho anh xem.

Hà Tuấn Khoa thành nhân chứng duy nhất. Anh ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, thần sắc biến ảo khó lường.

“Cô dâu đến” Có người lớn tiếng thông báo.

Lâm Hương Giang mặc áo cưới trắng tinh thuần khiết chậm rãi đi tới…

Hà Tuấn Khoa quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhíu chặt dính trên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện