Chương 793
Chương 793: Cản lại
Anh ta nói xong lại muốn đi tới ôm Lâm Hương Giang trở về, nhưng lại bị người của Hà Tuấn Khoa cản lại.
“Trả Hương Giang lại cho cháu!” Hà Tùng Nhân buồn bực quát khẽ, ngay sau đó anh ta lại nhìn Lâm Hương Giang: “Hương Giang, em không sao chứ? Nhanh đến bên cạnh anh”
Lúc này Lâm Hương Giang đã cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.
Tuy rằng đầu cô vẫn còn hơi đau, nhưng cô đã nhớ lại mọi thứ, kể cả chuyện Hà Tùng Nhân thôi miên cô.
Cô liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa thật sâu, ngay sau đó rời khỏi ngực anh, đứng lên chậm rãi đi về phía Hà Tùng Nhân.
Hà Tùng Nhân còn tưởng cô vẫn đang nghe lời anh ta, muốn trở về bên cạnh anh ta, khóe miệng anh ta lại cong lên, nhưng chợt nghe cô mở miệng: “Hà Tùng Nhân, sao anh có thể vô sỉ như vậy?”
Độ cong bên môi anh ta cứng đờ lại, ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Đối mặt với ánh mắt mang theo phẫn nộ của cô, đột nhiên anh ta ý thức được điều gì đó. Cộng thêm ban nãy cô còn gọi cả họ lẫn tên anh ta, chẳng lẽ cô…
“Hương Giang, sao em lại nói vậy? Anh vô sỉ chỗ nào? Anh bỏ mặc tất cả, thậm chí còn không quan tâm tới sự phản đối của gia đình mà cưới em làm vợ, sao em có thể mắng anh như vậy?”
Dù trong tiềm thức anh ta nhận ra rất có thể Lâm Hương.
Giang đã khôi phục ký ức, nhưng trong lúc nhất thời anh ta không cách nào chấp nhận được sự thật này.
Thuật thôi miên của anh ta lợi hại như vậy, cô không thể khôi phục ký ức nhanh như thế được!
Thậm chí anh ta còn cho rằng đời này cô cũng khó có khả năng khôi phục những ký ức đó, bởi vì sau này anh ta sẽ còn tiếp tục thôi miên cô. Chỉ cần anh ta có thể thôi miên mãi không gián đoạn, những ký ức đó của cô sẽ vĩnh viễn biến mất.
Lâm Hương Giang giận không kiềm được, trực tiếp đưa tay tát Hà Tùng Nhân một bạt tai thật mạnh!
“Năm đó anh vứt bỏ tôi ngay trong hôn lễ, người đã cởi áo.
cưới của tôi khoác lên cho Phan Thanh Y cũng là anh, sao hôm nay anh còn có mặt mũi tưới cử hành hôn lễ với tôi?”
Lâm Hương Giang thực sự bị tức tới ngũ tạng lục phủ đều đau đớn.
Nghe được lời của cô, Hà Tùng Nhân có thể xác định cô đã khôi phục ký ức. Nhưng anh ta vẫn không cam lòng!
“Cô nhớ lại rồi? Vì sao? Chẳng lẽ trí nhớ của cô với chú út lại kiên cố như vậy sao? Khiến cô chỉ dành một thời gian ngắn như vậy đã có thể nhớ tới chú út?” Đáy mắt Hà Tùng Nhân ẩn chứa tia u tối hung ác.
“Hà Tùng Nhân, mày tỉnh táo lại đi, thuật thôi miên không phải thứ dùng để hại người” Hà Tuấn Khoa không muốn nhìn thấy anh ta trở nên điên cuồng.
“Chú câm miệng cho tôi! Chú thì biết cái gì?” Hà Tùng Nhân tức giận quát lên, hiện tại người anh ta muốn giải quyết nhất chính là Hà Tuấn Khoal “Người đàn ông hèn hạ nhất trên thế giới chính là chú, chú là chú út của tôi lại muốn cướp người phụ nữ của tôi!” Hà Tùng Nhân đã triệt để mất lý trí, anh ta đổ hết tất cả oán hận lên người Hà Tuấn Khoa.
“Anh sai rồi, là anh đã vứt bỏ tôi trước” Lâm Hương Giang nhắc nhở anh ta.
Khi Hà Tùng Nhân lại nhìn về phía cô đã đổi sang một vẻ mặt khác, anh ta nhỏ giọng cầu cô: “Hương Giang, em đi với anh đi, anh xin thề từ nay về sau anh chỉ yêu một mình em thôi, cũng chỉ đối tốt với một mình em thôi!”
“Anh đừng điên điên khùng khùng nữa, người đàn ông của tôi chỉ có một, đó chính là Tuấn Khoa” Lâm Hương Giang lạnh lùng nói.
“Không! Người đàn ông của em phải là anh mới đúng! Là anh!” Đột nhiên Hà Tùng Nhân không kiềm chế được nỗi lòng, anh ta vừa hô to vừa muốn nhào về phía cô, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại, anh ta vốn không cách nào tới gần cô.
“Dẫn anh ta xuống dưới” Hà Tuấn Khoa sợ anh ta thương tổn tới Lâm Hương Giang, lập tức ra lệnh cho vệ sĩ.
Bọn vệ sĩ níu lấy Hà Tùng Nhân, muốn kéo anh ta đi, nhưng anh ta phản kháng rất dữ dội!
Tùng Nhân đã triệt để mất lý trí, anh ta đổ hết tất cả oán hận lên người Hà Tuấn Khoa.
“Anh sai rồi, là anh đã vứt bỏ tôi trước” Lâm Hương Giang nhắc nhở anh ta.
Khi Hà Tùng Nhân lại nhìn về phía cô đã đổi sang một vẻ mặt khác, anh ta nhỏ giọng cầu cô: “Hương Giang, em đi với anh đi, anh xin thề từ nay về sau anh chỉ yêu một mình em thôi, cũng chỉ đối tốt với một mình em thôi!”
“Anh đừng điên điên khùng khùng nữa, người đàn ông của tôi chỉ có một, đó chính là Tuấn Khoa” Lâm Hương Giang lạnh lùng nói.
“Không! Người đàn ông của em phải là anh mới đúng! Là anh!” Đột nhiên Hà Tùng Nhân không kiềm chế được nỗi lòng, anh ta vừa hô to vừa muốn nhào về phía cô, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại, anh ta vốn không cách nào tới gần cô.
“Dẫn anh ta xuống dưới” Hà Tuấn Khoa sợ anh ta thương tổn tới Lâm Hương Giang, lập tức ra lệnh cho vệ sĩ.
Bọn vệ sĩ níu lấy Hà Tùng Nhân, muốn kéo anh ta đi, nhưng anh ta phản kháng rất dữ dội!
Hơi không để ý một chút anh ta đã tránh thoát khỏi sự ràng buộc của vệ sĩ!
Hà Tùng Nhân không nhào về phía Lâm Hương Giang mà chạy ra bên ngoài.
“Bắt anh ta về!” Hà Tuấn Khoa lại ra lệnh.
Bọn vệ sĩ lập tức đuổi theo.
Không nghĩ tới Hà Tùng Nhân lại trực tiếp chạy lên tầng thượng. Anh ta đứng ở sát rìa tầng thượng, dáng vẻ như muốn.
nhảy lầu, đám vệ sĩ đuổi theo tới đây cũng chỉ có thể dừng lại.
“Gọi Lâm Hương Giang tới đây!” Anh ta lớn tiếng ra lệnh.
Giờ khắc này anh ta vẫn muốn gặp cô.
Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cũng tới tầng thượng, đứng bên cạnh hình thành thế mặt đối mặt với anh ta.
Bình luận truyện