Chương 799
Chương 799: Xác định
Lần này bác sĩ có thể xác định, não bộ của cô ấy gặp phải chấn thương nghiêm trọng cho nên mới xuất hiện tình huống mất trí nhớ.
“Cô ấy… cô ấy mất ký ức thật sao?” Dạ Hữu Khánh vẫn cảm thấy khó mà tin được.
“Đúng vậy, cô ấy đã không nhớ rõ chuyện trước kia” Bác sĩ nói.
“Tất cả đều không nhớ?” Dạ Hữu Khánh lại truy hỏi.
Bác sĩ nhíu mày một hồi mới trả lời anh ta: “Ngay cả anh cô ấy còn không nhận ra, hẳn là không còn trí nhớ gì”
Dạ Hữu Khánh không lên tiếng nữa, anh ta rủ mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất loạn.
Bác sĩ nói không sai, ngay cả anh ta Lãnh Thiên Khuê cũng không nhận ra, chắc chắn cô ấy đã không còn chút trí nhớ nào. Phải biết rằng, anh ta là người đã cùng lớn lên với cô ấy.
Cô ấy không nhớ rõ có nghĩa cô ấy cũng không nhớ rõ những chuyện anh ta đã làm với ba mẹ cô ấy, không nhớ rõ anh ta đã cướp đi tất cả của nhà họ Lãnh bọn họ.
Đột nhiên anh ta nửa vui nửa buồn. Vui là vì cô ấy không nhớ rõ những chuyện kia, với anh ta đây là chuyện tốt. Buồn là vì tất cả những gì đã xảy ra giữa cô ấy với anh ta, cô ấy cũng đã quên sạch.
“Cô ấy… còn sẽ nhớ lại sao?” Anh ta im lặng một hồi lâu mới mở miệng hỏi.
Bác sĩ trầm ngâm nói: “Cái này tôi cũng không dám nói chắc, vẫn phải xem tình huống của bản thân bệnh nhân, cũng có thể là sẽ không nhớ lại.”
Nếu như cả đời Lãnh Thiên Khuê cũng không nhớ lại…
Trong mắt Dạ Hữu Khánh xẹt qua một tia u ám, vậy ít nhất anh ta và cô ấy cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới, có thể bỏ hết tất cả thù hận, bắt đầu lại từ đâu.
Nghĩ tới chỗ này, không hiểu sao trong lòng anh ta có chút kỳ vọng.
Bác sĩ đi rồi, Dạ Hữu Khánh lại ngồi bên giường bệnh, nghĩ đến bản thân mình đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ với cô ấy, anh ta lại có chút căng thẳng.
“Cái kia…”
“Bọn họ nói anh là vị hôn phu của tôi?” Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Lãnh Thiên Khuê nhìn chằm chằm anh ta.
Dạ Hữu Khánh giật mình, vừa rồi y tá đã nói vậy với cô ấy sao?
Anh ta hơi gật đầu: “Ừm, đúng vậy”
“Kia… Anh tên Dạ Hữu Khánh sao?” Cô ấy nhìn anh ta rất chăm chú, như muốn nhớ kỹ anh ta Dạ Hữu Khánh lại gật đầu: “Ừ: “Tên của anh rất dễ nghe” Cô ấy hơi cười cười.
Thấy nụ cười của cô ấy, anh ta lại ngẩn ra, đã rất lâu rồi anh ta chưa thấy nụ cười ấm áp lại bình tĩnh của cô ấy.
Trước đây cô ấy vẫn rất muốn giết anh ta, lấy mạng anh ta.
“Vậy cô phải nhớ tên của tôi, tôi là vị hôn phu của cô” Anh †a nói.
“Ừm, tôi sẽ cố gắng nhớ” Lãnh Thiên Khuê có vẻ rất nghe lời.
Ngay sau đó cô ấy lại nhíu mày: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết về chuyện trước đây giữa chúng tôi không? Còn có người nhà bạn bè của chúng tôi, tôi đều không nhớ rõ” Hiện tại cô chỉ là một tờ giấy trắng, rất mê man.
Ta u ám trong mắt Dạ Hữu Khánh càng trầm hơn, lúc mở miệng giọng nói cũng trở nên âm u: “Cô mới tỉnh lại còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, việc này chờ sau khi cô khỏe lại tôi sẽ từ từ kể cho cô nghe”
Lãnh Thiên Khuê nhìn anh ta, suy nghĩ một chút mới gật : “Được rồi” Dường như cô ấy lại nghĩ tới điều gì, tiện đà \y ba mẹ tôi đâu? Sao bọn họ không tới bệnh viện thăm tôi?”
Sắc mặt Dạ Hữu Khánh lập tức thay đổi, hơi thở cũng âm trâm lạnh lùng hơn không ít.
“Sao vậy?” Lãnh Thiên Khuê cảm giác được biến hóa của anh ta, không khỏi kỳ quái hỏi.
Anh ta nhanh chóng thu liễm tâm tình, nói với cô ấy: “Bác trai bác gái… đã mất rồi, lần này cô bị tai nạn xe chung với bọn họ, cô được cứu, nhưng bọn họ bị thương quá nặng, không thể cứu.
Bình luận truyện