Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 804



Chương 804: Ba chỉ có thể giúp cho con được bấy nhiêu thôi

“Vừa rồi em đã rời khỏi bọn anh ba mươi phút mười chín giây, không phải một chút.’ Hà Tuấn Khoa nhìn chiếc đồng hồ quý giá trên cánh tay mình và nói.

Lâm Hương Giang có chút dở khóc dở cười: “Anh thật rõ ràng quá đi.”

“Bây giờ bọn anh chẳng thể rời khỏi được em.” Anh tỏ vẻ mình cũng không còn cách nào.

“Được rồi, bây giờ chúng ta quay về thôi. Chúng ta tìm gì đó ăn trước đã, sau đó đến nơi có phong cảnh đẹp nhất thành phố này để đi dạo, ngày mai chúng ta hãy trở về nhà” Cô ôm con gái và nói chuyện với anh.

“Tại sao lại quay về nhanh như thế?” Anh nhớ rõ khi vừa đến, cô đã nói phải ở lại đây một thời gian để bầu bạn với Lãnh Thiên Khuê.

Lâm Hương Giang nói tình huống của Lãnh Thiên Khuê cho anh biết, sau đó cô nói tiếp: “Hiện tại, cô ấy không cần em làm gì cho cô ấy, có Dạ Hữu Khánh ở đó thì không đến lượt em bầu bạn với cô ấy”

“Vậy em không cần phải quan tâm đến chuyện của người khác nữa, em cũng chẳng hề rảnh rỗi mà”

Lâm Hương Giang thở dài một hơi: “Em chỉ dành chút thời gian để đến thăm cô ấy, không ngờ là…” Có lẽ chỉ có thể chờ Lãnh Thiên Khuê khôi phục trí nhớ, nhưng không biết phải đến bao giờ.

“Thanh Dương sắp được nghỉ hè rồi” Hà Tuấn Khoa chợt mở miệng.

“Hả? Thật sao? Tên nhóc này sẽ về nhà sao?” Hiện tại cô có con gái, suýt chút nữa thì quên mất mình còn một đứa con trai lớn.

“Thăng bé nói với anh răng nó đã báo danh ở trại huấn luyện dã chiến, và khả năng cao là nó sẽ không quay về”

Lâm Hương Giang khóc không ra nước mắt: “Đừng nói là tên nhóc này muốn trở thành quân nhân nhé?”

Hà Tuấn Khoa quay đầu đối diện với ánh mắt của cô: “Em thấy những chuyện mà tên nhóc đó làm còn chưa rõ ràng hay sao?”

Lâm Hương Giang nhìn anh, chần chờ một lát mới nhăn mày và nói: “Em nói trúng rồi sao?”

Hà Tuấn Khoa nhướng mày: “Thằng bé nói nó muốn trở thành bộ đội đặc chủng.”

“Chuyện này… Không được!” Cảm xúc của Lâm Hương Giang bất chợt dâng trào.

“Tại sao lại không được?” Hà Tuấn Khoa lại cảm thấy không tồi.

“Sao được? Chẳng lẽ anh đồng ý cho nó làm việc này?”

Đứng ở cương vị là một người mẹ, phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên phải suy nghĩ cho an toàn của con mình.

Hà Tuấn Khoa không khỏi bật cười, nói: “Sao em lại nói như thể thằng bé đi làm chuyện gì xấu xa ấy?”

“Tuy rằng không phải chuyện xấu, có thể nói là một chuyện vinh quang, nhưng em không muốn thằng bé mạo hiểm” Coi như cô là một người mẹ ích kỷ đi.

“Em có nghĩ rằng con trai mình xuất sắc như vậy, thằng bé làm chuyện này thuận lợi như cá gặp nước mà không phải mạo hiểm gì?” Anh chỉ là tôn trọng quyết định của con trai.

Lâm Hương Giang bình tĩnh nhìn anh vài giây, sau đó mới nói: “Mặc kệ thằng bé xuất sắc bao nhiêu, đây là một việc mạo hiểm, vậy nhất định sẽ có nguy hiểm”

Hà Tuấn Khoa thầm than một tiếng, giơ tay đầu hàng: “Anh không tranh cãi với em nữa, đợi đến khi thằng bé quay về em hãy tự mình nói với con”

Anh nói thầm trong bụn: cho con được bấy nhiêu thị “Chẳng phải anh đã nói con sẽ không quay về hay sao? Em nói chuyện với con thế nào?” Lâm Hương Giang cảm thấy buồn bực, tên nhóc này có tám phần là đang trốn tránh cô đây mà.

‘Con trai à, ba chỉ có thể giúp “Được rồi, được rồi, con trai lớn tự nhiên có lý tưởng riêng của mình, dù sao em cũng không thể quản nó cả đời được đúng không?” Hà Tuấn Khoa ôm cô, nhẹ võ về bờ vai của cô và khuyên nhủ: “Bây giờ chúng ta đi ăn thôi, hưởng thụ thời gian tươi đẹp ở hiện tại, đừng buồn phiền vì thằng bé nữa”

“Chờ thằng bé quay lại, em phải nói chuyện với thăng bé.”

Lâm Hương Giang vẫn không bỏ cuộc.

Đã rất lâu rồi, Đào Hương Vi không nhận được bất cứ thông báo gì, đừng nói là đóng phim, ngay cả một cái quảng cáo cũng không có.

Dù sao thì cô cũng đã đắc tội với người ta, bị đóng băng mọi hoạt động trong giới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cô còn khó bảo vệ được chính mình, vậy làm sao cô có thể cho con gái mình một cuộc sống tốt được chứ?

Đáng giận hơn nữa là, hầu như mỗi ngày, Nguyễn Cao Cường đều sai người đến giục cô trả nợ! Cô thật sự hối hận vì đã thiếu nợ anh!

Phương Thảo vừa gọi điện thoại nói cho biết phó đạo diễn vốn đã hẹn với cô để bàn về một vai phụ lại bất ngờ nói rằng không gặp mặt nữa, bởi vì họ đã tìm được người thích hợp cho vai diễn đó Đào Hương Vi cười tự giễu, bây giờ đến cả một vai phụ mà cô cũng chẳng thể đóng được hay sao?

Lúc này, nhạc chuông di động vang lên, cô nghĩ rằng Phương Thảo lại gọi đến, vì thế cô chẳng nhìn mà đã nghe máy: “Sao vậy, Phương Thảo…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện