Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 810



Chương 810: Quyết định của Đào Hương Vi

Mộ Dung Bạch nghe xong lời của Đào Hương Vi thì quay lại nhìn cô và cười: “Cô hiểu lầm rồi. Tổng giám đốc Cường chỉ nghĩ rằng bộ phim của đạo diễn Nghiêm rất hay và đáng để đầu tư, anh ấy không nhắm vào ai cả.”

Anh ta dừng lại một chút, nhìn Phạm Văn Đồng rồi sau đó lại tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Cường cũng đã đọc kịch bản và cho rằng nCôi sao lớn Phạm Văn Đồng đây không phù hợp với vai nam chính của bộ phim này. Nếu đổi người khác thích hợp hơn diễn vai này thì bộ phim sẽ được quay tốt hơn. Anh ấy chỉ hy vọng rằng khoản đầu tư của mình có thể thu được lợi nhuận lớn”

Anh ta đã nói rất nhiều, đơn giản chính là nói với Đào Hương Vi rằng Nguyễn Cao Cường là một người làm ăn, điều mà anh muốn chính là thu được lợi nhuận. Anh không hề nhắm vào cô và Phạm Văn Đồng.

Chỉ là dựa trên sự hiểu biết của Đào Hương Vi về Nguyễn Cao Cường thì những gì Mộ Dung Bạch nói chỉ là những cái cớ hoàn chỉnh mà thôi!

Cô cười lạnh, nói: “Nhiều phim như thế sao anh ta lại không đầu tư, mà hết lần này đến lần khác lại đầu tư vào mỗi bộ này? Không thay đổi ai mà tại sao lại đổi nam chính? Anh bảo anh ta đến đây để tôi hỏi thẳng mặt anh ta xem có phải là cố ý hay không?”

Dù cô có tức giận thế nào thì Mộ Dung Bạch vẫn cười với cô: “Hiện giờ, tổng giám đốc Cường rất bận và anh ấy đã giao cho tôi phụ trách về việc này” Điều này có nghĩa là Nguyễn Cao Cường sẽ không gặp cô.

Sau đó anh ta nhìn đạo diễn Nghiêm và hỏi của tổng giám đốc Cường là như thế. Nếu ông có thể đồng ý thì tôi sẽ ký hợp đồng đầu tư với ông ngay lập tức”

“Chuyện này…” Tất nhiên là đạo diễn Nghiêm hy vọng nhận được sự đầu tư của Nguyễn Cao Cường, vậy thì cần phải thay Phạm Văn Đồng…

Thấy vẻ mặt xấu hổ của đạo diễn Nghiêm, Phạm Văn Đồng đứng dậy võ vai ông ta, anh ta trông không có vẻ gì là tức giận: “Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng chưa ký hợp đồng nên sẽ không quay bộ phim này. “

Đạo diễn Nghiêm ngay lập tức thể hiện sự biết ơn của mình sau khi nghe những lời nói này: “Phạm Văn Đồng, cảm ơn cậu rất nhiều. Vậy thì bộ phim truyền hình tiếp theo của tôi sẽ do cậu đóng vai chính”

“Chuyện này thì dễ nói” Phạm Văn Đồng cười nhạt.

Đào Hương Vi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh không diễn nữa à?” Tại sao anh ta lại đồng ý nhanh như vậy?

Phạm Văn Đồng gật đầu: “Bộ phim này thật sự rất hay, không thể vì tôi mà trì hoãn tiến độ quay phim được. Nếu đạo diễn Nghiêm có thêm được nhiều kinh phí đầu tư thì hiệu quả của bộ phim này sẽ càng tốt hơi “Nếu như vậy…Thì tôi sẽ không diễn này” Đào Hương Vi nhanh chóng tỏ thái độ muốn đi theo.

Vai diễn này do anh ta giới thiệu cho cô, anh ta không thể diễn mà cô vẫn ở lại thì thật sự có lỗi với anh ta.

“Em không cần đi theo anh, vai diễn này vẫn rất thích hợp với em, chưa kể… Chủ đầu tư cũng không hề nói là không muốn em diễn” Phạm Văn Đồng liếc nhìn Mộ Dung Bạch khi anh ta nói những điều này.

“Đúng, đúng vậy, cô có thể ở lại tiếp tục diễn vai này” Đạo diễn Nghiêm nói.

“Không, tôi không muốn diễn nữa. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội” Khi cô nghĩ rằng đây là một bộ phim do Nguyễn Cao Cường đầu tư thì cô đã không muốn tiếp tục diễn xuất nữa.

Mộ Dung Bạch không lên tiếng giữ cô lại, tôn trọng quyết định của cô.

“Đi thôi” Cô nói với Phạm Văn Đồng, dẫn đầu bước ra khỏi phòng.

Khi Phạm Văn Đồng rời đi, anh ta vô tình liếc nhìn Mộ Dung Bạch, trong mắt anh ta lóe lên một sự lạnh lẽo.

Khi cả hai bước ra ngoài, Đào Hương Vi vẫn cảm thấy rất có lỗi với Phạm Văn Đồng.

“Chính em là người đã khiến anh mất vai diễn này. Sau này anh không cần phải giới thiệu thêm cho em bất kỳ vai diễn nào cả” Cô sợ Nguyễn Cao Cường sẽ lại gây rắc rối.

“Đừng nói những điều như vậy, anh biết em cũng không muốn xảy ra chuyện này. Chỉ có thể nói là Nguyễn Cao Cường này quá dã man” Anh ta cho một tay vào túi quần, một tay võ vai cô: “Yên tâm đi, mỗi ngày đều có nhiều bộ phim truyền hình mới được khởi quay, chỉ cần em muốn đóng phim thì không thể không có phim được. Anh không tin rằng bộ phim nào anh ta cũng đầu tư”

“Nói thì nói như thế, nhưng ….”

Anh ta ngất lời cô: “Không phải là em lo rằng anh sẽ sợ sao?” Anh ta cười lớn: “Dù sao anh cũng có danh hiệu vua màn ảnh, không thể nào không có phim để quay được. Việc quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề của em, chỉ cần em đóng được một bộ phim có kết quả tốt thì sẽ không bao giờ có bất kỳ ai lại đóng băng mọi hoạt động của em nữa.

Thậm chỉ sẽ có rất nhiều kịch bản được gửi đến cho em, để em lựa chọn tuỳ ý”

Cô hiểu những gì anh ta nói, nhưng khi nghĩ đến sự tồn tại của Nguyễn Cao Cường thì cô sợ rằng con đường sau này sẽ không suôn sẻ như vậy.

Lần sau anh còn dám làm hỏng chuyện của cô thì cô nhất định phải đối chất trực tiếp với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện