Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 816



Chương 816: Ba con không phải là người xấu

Đào Hương Vĩ nhìn thấy tin tức Nguyễn Cao Cường vô tội thả ra trên điện thoại, còn nhìn video anh ra khỏi cục cảnh sát, dường như những phóng viên kia vây chặt cửa cảnh sát đến mức con kiến chui không lọt.

Trong video, anh đeo kính râm, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn cực kỳ lạnh lùng, cho dù là bị tạm giam nhiều ngày như vậy, lúc anh xuất hiện vẫn toát lên một khí chất cấp trên, không hề có nhếch nhác và xấu hổ nào.

Cô cũng không hiểu mình đây là vì cái gì, rõ ràng là không muốn chú ý đến chuyện của anh, nhưng vẫn là nhịn không được đi xem tin tức của anh.

Đặc biệt là bây giờ, nhìn thấy anh được vô tội thả ra, cảnh sát nói anh không tham gia rửa tiền, chỉ là một cái hiểu lâm, không hiểu sao trong lòng liền thở dài một hơi.

“Mẹ, ba không có tội, ba không phải là người xấu, đúng không?” Đào Mai Nhi đi đến.

Vốn dĩ Đào Hương Vi không muốn ở trước mặt con gái thể hiện mình rất chú ý đến Nguyễn Cao Cường, nhưng nghe lời này của con gái, cô liền nói: “Dĩ nhiên ba con không phải là người xấu, con phải tin tưởng ba con sẽ không làm chuyện xấu”

Cô sợ chuyện của Nguyễn Cao Cương sẽ để lại ám ảnh trong lòng con gái, thậm chí con bé đi học sẽ bị người khác chê cười.

Đào Vân Nhi ưỡn ngực: “Ừm, con tin tưởng bai”

Con bé nghĩ gì đó, đột nhiên nắm tay mẹ nói: “Vì để chúc mừng cho ba, chúng ta ra ngoài đi ăn cơm đi.”

“A?” Đào Hương Vi vẫn còn chuyện suy nghĩ, liền không phản ứng kịp.

“Có phải không tiện ra ngoài ăn cơm không?” Vân Nhi hỏi lần nữa.

Lúc này Đào Hương Vi mới nghe rõ là con bé nói gì, sau đó thoải mái đồng ý: “Không phải chỉ là ra ngoài đi ăn cơm sao, có cái gì mà không tiện, đi, con muốn ăn gì thì cứ nói, mẹ dẫn con đi ăn”

Con gái chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy, cô không thể không đồng ý được.

“A, quá tốt rồi, con cảm ơn mẹ!” Đào Vân Nhi hôn trên mặt cô một cái.

“Vậy mau thay quần áo đi.” Tâm trạng của Đào Hương Vi rất tốt.

“Con muốn mẹ thay một bộ quần áo đẹp, hơn nữa còn muốn trang điểm, con hi vọng mẹ thật xinh đẹp” Đào Vân Nhi còn có yêu cầu.

“Được, hôm nay mẹ nghe theo con” Đào Hương Vi sờ cái mũi của con gái.

Nguyễn Cao Cường về lái xe đến biệt thự, su khi xuống xe, quản gia Nam Thùy Dương đến đón anh.

“Cao Cường, trước khi vào cửa phải bước qua chậu, mẹ tôi nói như vậy có thể đuổi xui xẻo đi.” Nam Thùy Dương đi đến đỡ lấy cánh tay anh, dẫn anh bước qua chậu than đã chuẩn bị xong.

Nguyễn Cao Cường không tin những vật này, có điều khó thấy được cô ấy có lòng vậy liền cũng phối hợp theo cô.

Sau khi anh bước qua chậu than, Nam Thùy Dương lại cầm một lá cây dính nước gì đó vẩy lên người anh: “Được rồi, vào nhà đi, về sau anh sẽ không gặp lại loại chuyện xui xẻo này nữa”

Giờ phút này Nguyễn Cao Cường đã tháo kính râm xuống, quả thật anh không hề nhếch nhác chút nào, nhưng bị giam ở cục cảnh sát lâu như vậy, hai đầu lông mày của anh vẫn thể hiện sự mệt mỏi.

Nam Thùy Dương nhìn thấy bộ dạng này của anh, quan tâm nói: “Anh lên lầu tắm rửa trước đi, em đã làm xong đồ ăn anh thích ăn, lúc nữa xuống ăn no rồi lại nghỉ ngơi.”

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía cô, sau khi trở về khó được có người ở bên cạnh quan tâm anh.

“Cám ơn em” Đôi mắt phượng ủ rủ nhìn cô ấy.

Nam Thùy Dương bị anh nhìn đến ngượng ngùng: “Đều là chuyện em phải làm, không cần khách sáo với em.”

Anh võ vai và cười với cô ấy, rồi lên lầu rửa mặt.

Sau khi Nguyễn Cao Cường đánh răng rửa mặt xong, thay một bộ đồ trắng sạch sẽ, rồi đi xuống lầu, nhìn thấy Nam Thùy Dương đã chờ anh ở phòng ăn.

Nam Thùy Dương nghe tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu chỉ thấy một anh chàng đẹp trai bước về phía cô ấy, anh bao giờ cũng cao quý và đẹp trai như vậy, phụ nữ rất khó mà không động lòng anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện