Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 838



Chương 838: Tàng trữ ma túy?

Buổi sáng Đào Hương Vi đi chụp quảng cáo váy cưới, buổi chiều thì ra sân bay đón mẹ của Phạm Văn Đồng như đã hẹn. Lúc này cô đang cầm bảng viết tên Dư Cẩm Tú đứng chờ ở cửa ra vào, chờ được một lúc thì có một người phụ nữ bảo dưỡng khá tốt đang kéo vali đi về phía cô.

“Cháu là Đào Hương Vi, bạn của Văn Đồng đúng không?” Nét mặt người phụ nữ ấy đầy hiền hòa, còn quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy không khác gì đang nhìn bạn gái của con trai.

Đào Hương Vi gật đầu: “Cháu chào dì ạ, Phạm Văn Đồng nhờ con đến đón dì”

“Nó đã gọi điện nói cho dì rồi, làm phiền cháu quá” Người phụ nữ rất khách sáo.

“Không phiền đâu ạ, cháu và anh ấy khá thân nhau, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên rồi ạ”“

“Cháu xinh thế này, sao lại không phải bạn gái của nó chứ?” Người phụ nữ hơi tiếc nuố Đào Hương Vi mỉm cười: “Mấy chuyện như vậy phải xem duyên phận dì ạ”

“Cháu nói đúng, không có duyên phận với nhau mà miễn cưỡng đến với nhau sẽ không có kết quả” Người phụ nữ than thở rồi đột nhiên nói: “Dì hơi khát, chúng ta đi mua chút nước uống đi.”

“Vâng” Đào Hương Vi và bà cùng đi đến tiệm cà phê trong sân bay, có rất nhiều người đang xếp hàng.

“Dì ngồi tạm đi ạ, để cháu mua cho dì. Dì muốn gì ạ?” Đào Hương Vi hỏi.

“Dì thấy hình như họ có bán nước trái cây thì phải, cháu muốn giúp dì một ly nhé.”

Đào Hương Vi gật đầu rồi xếp hàng.

Mười phút sau, cô trở lại với một ly nước cam trên tay: “Nhân viên tiệm nói cam được ép tươi lắm ạ, dì thử xem”

“Cảm ơn cháu, sao cháu không mua cho mình một ly?”

“Cháu không khát ạ” Đào Hương Vi cũng ngồi xuống, chờ bà uống xong rồi đi tiếp.

“Đúng rồi, Phạm Văn Đồng nói cháu đưa dì đến nhà của anh ấy, lát nữa dì có muốn mua cái gì không ạ? Nếu không thì cháu đưa dì về nhé.”

Cô ta hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu: “Dì không mua gì cả” Uống nước cam xong, bà nói: “Dì muốn đi toilet một lát, phiền cháu đợi ở đây một chút nhé.”

“Dì đi đi ạ, cháu chờ dì.”

Người phụ nữ giao vali lại cho cô ta trông giúp rồi đi ngay.

Đào Hương Vi chờ tận hai mươi phút đồng hồ mà vẫn không thấy mẹ của Phạm Văn Đồng trở lại nên hơi sốt ruột. Cô nhìn về phía phòng vệ sinh, không thấy bóng dáng bà ấy đâu cả.

Chẳng lẽ là bị đau bụng?

Đào Hương Vi nhìn đồng hồ, chờ thêm mười phút nữa mà vẫn không thấy đối phương trở lại.

Cô thầm nghĩ liệu sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Cô không chờ nữa, kéo vali chuẩn bị vào toilet tìm người phụ nữ.

Nhưng Đào Hương Vi vừa đứng dậy thì đột nhiên có hai người mặc đồng phục cảnh sát tiến về phía cô với sắc mặt nghiêm túc.

Đào Hương Vi chưa kịp làm rõ là chuyện gì thì nữ cảnh sát cầm đầu đã hỏi: “Cô là Đào Hương Vi?”

Cô gật đầu: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

“Có người tố cáo vali của cô có chứa hàng cấm, mời cô theo chúng tôi về cơ quan cảnh sát phối hợp kiểm tra”

Đào Hương Vi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía vali. Đây là vali của mẹ Phạm Văn Đồng cơ mà, bên trong chứa hàng cấm sao?

“Đây là vali của cô đúng không?” Nữ cảnh sát hỏi.

“Nó… Không phải…”

“Không phải thì tại sao cô mang nó?”

“Hôm nay tôi tới đón một người, đây là hành lý của mẹ bạn tôi.”

“Không cần biết nó là của cô hay không phải của cô, cô cứ đi với chúng tôi trước đã.”

Đào Hương Ví liếc nhìn sang phòng vệ sinh, vẫn không thấy Dư Cẩm Tú đi ra, đành phải nói: “Được, tôi có thể đi với hai người, nhưng mẹ của bạn tôi đã đi toilet được nửa tiếng rồi, tôi muốn vào toilet tìm bà ấy trước đã”

“Tốt nhất là cô đừng mượn cớ chạy trốn”

Trong tình huống này mà nói muốn đi toilet đúng là khả năng bị nghi ngờ sẽ bỏ trốn là rất cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện