Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 857



Chương 857: Khóc vì anh

Mỗi cú đấm họ hướng vào nhau đều là trí mạng, cứ như xem ai tàn nhẫn hơn.

Bình thường Nguyễn Cao Cường đều luôn chú trọng rèn luyện thân thể, kỹ năng của anh không tệ nên sau mấy hiệp thì Phạm Văn Đồng đã rơi về thế yếu hơn Bụpt Nguyễn Cao Cường đá mạnh vào Phạm Văn Đồng khiến anh ta ngã xuống đất, thừa dịp anh ta đang suy yếu, Nguyễn Cao Cường quỳ một gối, nắm lấy cổ áo anh ta và giơ nắm đấm lên, đánh liên tiếp!

Đào Hương Vi nhìn thấy thì kinh hãi, nếu tiếp tục đánh như vậy thì nhất định anh sẽ đánh chết Phạm Văn Đồng!

Cô lao đến, ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Nguyễn Cao Cường, anh đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!”

Nguyễn Cao Cường đang trong cơn điên loạn, trong mắt bừng lên một ngọn lửa dữ dội, anh không hề có một chút thương xót, nương tay nào cả, cũng không quan tâm liệu mình có thật sự đánh chết người hay không, động tác của anh không hề dừng lại.

“Trên mặt, trên đầu của Phạm Văn Đồng đều là máu, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

“Nguyễn Cao Cường! Anh dừng lại! Dừng lại!” Đào Hương Vi nóng lòng đến phát khóc, ôm lấy anh. Cô có thét lên với anh cũng không hề có tác dụng gì.

Đầu óc của cô trở nên hoảng loạn, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, cô ôm lấy mặt của anh rồi xoay mạnh đầu anh lại, sau đó hôn lên môi anh!

Cuối cùng, động tác của Nguyễn Cao Cường cũng dừng lại, đôi mắt như bị cái gì che kín cũng đã trở nên trong sáng trở lại, như thể đã lấy lại tinh thần.

Anh cau mày nhìn người phụ nữ đang rơi lệ trước mặt, giọng nói của anh cực kì khàn: “Sao em lại khóc?” Anh vô thức đưa tay lên lau nước mắt giúp cô, nhưng lại phát hiện ra trên tay mình đều là máu.

Đào Hương Vi ôm lấy anh, đặt căm cô lên vai anh: “Đừng đánh nữa có được không” Cô cũng không biết tại sao bỗng dưng mình lại khóc.

“Em đang cầu xin anh vì anh ta?” Khuôn mặt tuấn tú Nguyễn Cao Cường nặng nề.

“Không, em không muốn anh gánh lên mình tội danh giết người vì đánh chết anh ta”

Nguyễn Cao Cường kéo cô ra, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn cô chăm chú, không hề chớp mắt: “Hiện giờ em đang khóc vì anh sao?”

Cô đang lo lắng cho anh saovvv Cô nhìn vào mắt anh, rồi gật đầu.

‘Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường dịu đi: “Vậy thì anh sẽ tha cho anh †a một mạng”

Trong biệt thự, Nam Thuỳ Dương nghe nói Nguyễn Cao Cường đang đánh nhau ở cửa, vội vàng chạy ra, nhưng lại nhìn thấy Đào.

Hương Vi và anh đang ôm nhau.

Nhìn thấy Đào Hương Vi chủ động hôn mình vì muốn khuyên can, người đàn ông đang nổi điên đã thật sự ngừng lại.

Bước chân Nam Thuỳ Dương như bị cố định ở phía xa, không thể tiến thêm một bước nào nữa, hai tay buông thõng bên người đang siết chặt, nhìn chằm chằm vào nơi hai người đang ôm nhau, sự ghen ghét bắt đầu tràn ngập trong lòng…

“Nguyễn Cao Cường, chúng ta hãy chết cùng nhau… Phạm Văn Đồng không cần sự nương tay của anh, anh ta cố gắng đứng dậy và muốn đánh trả.

Nhưng lúc này anh ta thật sự bị thương nặng đến mức không thể ngồi dậy, huống chỉ là đánh lại Nguyễn Cao Cường.

“Phạm Văn Đồng, anh đủ chưa? Anh thật sự muốn chết rồi sau đó đi gặp ba mẹ của mình sao?” Đào Hương Vi vẫn còn giận anh ta, nhưng cô sẽ không hận anh ta đến mức muốn gi3t chết anh ta.

Lúc này, Nguyễn Cao Cường mới hoàn toàn tỉnh táo, anh đứng dậy và nhìn Phạm Văn Đồng đầy trịch thượng, tỏ lòng từ bi nói với quản gia: “Đưa anh ta đến bệnh viện, giữ lại mạng cho anh ta. Đừng để anh ta chết”

Anh không thể để Phạm Văn Đồng chết dễ dàng như vậy, anh muốn để anh ta sống trong đau đớn.

Ngay khi người quản gia vẫy tay thì nhanh chóng có người chạy đến và đưa Phạm Văn Đồng đi.

“Nguyễn Cao Cường, anh cứ chờ xem. Sớm muộn gì tôi cũng gi3t chết anh..” Phạm Văn Đồng vẫn không từ bỏ ý định, nhìn Nguyễn Cao Cường với ánh mắt đầy căm hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện