Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 868



Chương 868: Mẹ đơn thân

Mai mới là ngày Đào Hương Vi chính thức nhậm chức tại tập đoàn Tinh Tú, hôm nay cô vẫn được nghỉ. Trưa nay cô định ra ngoài, vừa lúc Hoàng Công Thành đến muốn bàn chuyện làm ăn với cô, thấy cô ăn diện xinh đẹp, không mặc trang phục lịch sự như lúc làm việc mà mặc chiếc áo đầm trang nhã thanh khiết, mái tóc dài trước đây luôn bối lên nay cũng xõa xuống, làm tăng thêm sự dịu dàng cho cô.

Hai mắt Hoàng Công Thành sáng lên, không khỏi hỏi: “Em chuẩn bị đi đâu à?”

Đào Hương Vi cầm túi xách, không giấu anh: “Em chuẩn bị đi mua quà”

Anh nhướng mày: “Mua quà cho ai thế? Em lên đồ thế này luôn?”

Quen biết lâu rồi nhưng anh chưa bao giờ thấy cô để ý đến ai như thế cả.

“Con gái em, hôm nay là sinh nhật con bé.” Bất thình lình, cô nói ra tin này.

Hoàng Công Thành ngỡ ngàng nhìn cô, trong đó thậm chí còn có sự khó tin: “Em có con à?” Cô chưa từng nói cho anh biết cả.

Đào Hương Vi mỉm cười gật đầu: “Vâng, hôm nay là sinh nhật chín tuổi của nó, em đã hứa với nó sẽ cho nó một bất ngờ rồi.”

“Không… Không phải em chưa kết hôn hả?”

Lần đầu tiên Hoàng Công Thành nhận ra mình vẫn còn nhiều điều chưa biết về cô. Nhất là những chuyện trong quá khứ, vào ngày tổ chức tiệc đón khách, cô và tổng giám đốc Cường của tập đoàn Nguyễn Cao trông có vẻ không chỉ đơn giản là bạn bè cũ, nhưng cô lại không kể gì cả.

“Em chưa kết hôn… Anh nghe nói đến mẹ đơn thân rồi chứ?” Cô không hề ngại ngần khi để người khác biết chuyện này.

“Vậy con em… Anh còn rất nhiều câu hỏi, nhưng Đào Hương Vi ngất lời anh.

“Giờ em hơi gấp, anh muốn hỏi gì thì chờ em rồi nói sau nhé.” Cô nhìn đồng hồ, nói.

Hoàng Công Thành đành nuốt mấy câu định hỏi xuống: “Ừ” Trong lòng có chút bực bội Đào Hương Vi đi đôi giày cao gót bảy centimet, đi từng bước rời khỏi đây.

Anh nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói: “Cần anh lái xe chở em đi không?” Đột nhiên anh muốn gặp con của cô một chút.

Đào Hương Vi quay đầu mỉm cười với anh, từ chối: “Không cần đâu ạ, anh bận gì cứ làm đi nhé.”

Ánh mắt Hoàng Công Thành trở nên sâu thẩm, anh mím môi, dõi theo bóng lưng cô đến khi khuất dần.

Trước đây khi gọi video với Vân Nhi, Đào Hương Vi nhớ cô bé nói giờ cô bé rất thích blind box nên cô vào siêu thị chọn một hộp blind box đặc biệt. Ba năm qua cô không thể ở bên chăm sóc con gái mình, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy. May mà bây giờ cô học hỏi được chút ít rồi về nước, chẳng những có thể nuôi bản thân mà còn có thể nuôi con nữa.

Chọn blink box xong, Đào Hương Vi đến tiệm trang sức dành cho nữ chọn một chiếc vòng tay kim cương màu hồng.

Lúc đi ra tiệm trang sức, cô nhận được cuộc gọi từ Vân Nhi, cô khẽ hẳng giọng rồi bắt máy: “A lô, Vân Nhi”

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ đem bất ngờ đến cho con đúng không ạ?”

Giọng của con gái đã thiếu đi một chút non nớt, tăng thêm vài phần ngọt ngào.

“Ừ, đúng rồi”

“Bất ngờ gì thế ạ? Con muốn biết quá, mẹ có thể nói cho con biết trước không ạ?” Vân Nhi chưa biết cô đã về nước.

“Nói con biết thì còn gì là bất ngờ nữa? Đợi đến tối là con biết thôi.”

Đào Hương Vi cười, đáp.

Đào Vân Nhi bất đắc dĩ, nói: ‘Dạ rồi… Á, hôm nay ba mời cả nhà cô Giang tới chúc mừng sinh nhật cho con đó, ban đầu ba còn định tố chức tiệc cho con, nhưng con thấy không vui nên bỏ rồi.”

Đào Hương Vi biết mọi năm Nguyễn Cao Cường đều sế làm tiệc sinh nhật cho cô bé, cô bé còn thấy hứng thú mới lạ.

Xe cô hẹn đã đến rồi, cô nói: “Vậy con chờ bất ngờ của mẹ đi, giờ mẹ có việc phải làm rồi, lát nữa gặp nhé.”

Đào Vân Nhi tưởng cô nói lát nữa gặp là gọi video, thế là nói bái bai với cô.

Sáu giờ tối, biệt thự của Nguyễn Cao Cường đã bắt đầu náo nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện