Chương 994
Chương 994
“Tất nhiên phải ly hôn rồi… hôm nay trạng thái tinh thần của Nam Thùy Dương có chút vấn đề, anh để Mộ Dung Bạch đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần chữa trị rồi” Nguyễn Cao Cường cũng không ngại nói chuyện này với cô.
“Bệnh viện tâm thần sao?” Lâm Hương Giang kinh ngạc không thôi, nghi ngờ nói: “Anh chắc chắn cô ấy thật sự bị tâm thần à?”
“Đương nhiên, nếu không vì sao lại hạ độc, thậm chí còn hô hào muốn gi3t chết Vi Vi trong bệnh viện được” Nguyễn Cao Cường cho rằng tinh thần của người đã có chút vấn đề.
Lâm Hương Giang nhìn anh ta một cái, đột nhiên trầm mặc…
Nam Thùy Dương bị như vậy chẳng lẽ không phải vì anh muốn ly hôn nên trong lòng lại bắt đầu oán hận với Đào Hương Vi?
Nhưng anh ta cũng dứt khoát đấy, chỉ chớp mắt đã đưa người ta đến bệnh viện tâm thần rồi.
“Được rồi, chuyện của mấy người em không rõ nên không bàn luận, hôm nay chủ yếu em đến thăm Vi Vi thôi” Lâm Hương Giang đáp.
Nguyễn Cao Cường đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Đào Hương Vĩ lại cắt lời: “Anh đến công ty đi, lâu rồi em chưa tâm sự với Hương Giang, hôm nay em muốn nói chuyện với cô ấy”
Từ đầu Nguyễn Cao Cường đã không nghĩ đến chuyện mình sẽ phải đi, các cô nói chuyện phiếm thôi, vì sao anh ta không thể ở đây chứ?
Lâm Hương Giang cũng thúc giục: “Đúng đúng, anh đi làm đi, ở đây có em chăm sóc chị ấy rồi, em cũng có nhiều muốn nói với Vi Vi” Vừa nói vừa đẩy anh ta đi ra ngoài.
Nguyễn Cao Cường không tình nguyện lắm đi ra ngoài, vẫn không quên dặn dò: “Nên để ý đồ ăn của cô ấy một chút, lát nữa em cho cô ấy ăn chút gì nhé” Anh ta đúng là không hề khách sáo với em gái mình.
“Đi đi, để em làm cho” Lâm Hương Giang đây anh ta ra sau cửa, còn phất phất tay: “Đi làm thật tốt kiếm tiền nuôi gia đình nhé” Nói xong trực tiếp đóng cửa lại.
Nguyễn Cao Cường nhíu mày, hơi phiền muộn một chút.
*Ơ,tổng giám đốc Cường, anh bị ai đuổi ra đây thế?” Hoàng Công Thành đi ngang qua cửa vừa hay nhìn thấy cảnh này, không khỏi buồn cười hỏi.
“Con mắt nào của anh thấy tôi bị đuổi ra khỏi nhà? Tôi đang muốn đến công ty kiếm tiền nuôi con …à người phụ nữ của tôi nữa” Nguyễn Cao Cường phản bác lại một câu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Hoàng Công Thành thở dài một cái: “Bị đuổi thì nói bị đuổi, giả vờ làm gì chứ?” Thấy cánh cửa đóng chặt của nhà Đào Hương Vi, ánh mắt anh ta trở nên u ám.
Trong phòng, Lâm Hương Giang và Đào Hương Vi ngồi một chỗ ăn điểm tâm.
“Vi Vi, anh của tôi muốn tái hợp với cô, cô nghĩ sao?” Lâm Hương Giang hỏi.
Câu này của Lâm Hương Giang đã hỏi khó Đào Hương Vi, nói thật, cô ấy cũng không muốn tái hợp với anh ta.
Cho dù bây giờ anh ta và Nam Thùy Dương đã ly hôn, cô ấy cũng không muốn.
Sau khi yên lặng một lúc, cô ấy mớ rất tốt, không cần ở bên nhau làm gì: “Vậy chị vẫn còn tình cảm với anh ấy đúng không?” Lâm Hương Giang lại hỏi.
Đào Hương Vi nghĩ ngợi một lát mới trả lời: “Có lẽ vậy, nhưng không đến mức muốn ở cùng anh ấy”
Cẩn thận nhớ lại, Nguyễn Cao Cường là người đàn ông duy nhất cô ấy yêu, có lẽ sau này sẽ không thể gặp được người nào có thể khiến cô ấy đông tâm như vậy nữa.
Lâm Hương Giang nghe vậy không khỏi thở dài một cái thay Nguyễn Cao Cường: “Nói vậy, nếu anh tôi ly hôn, sau này sẽ phải trải qua cuộc sống độc thân một mình rồi”
Bình luận truyện