Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Chương 87: Nam Liệt máu lạnh
Nam Liệt chậm rãi nói ra sự thật của đêm hôm đó.
Mạnh Khang càng nghe Nam Liệt nói, sắc mặt anh càng tái xanh.
Anh sửng sờ một chút rồi nhìn Nam Liệt nói.
“Mày muốn gạt ai, rõ ràng....rõ ràng người phụ nữ đêm hôm đó là... là Kiều Nhi.”
Mạnh Khang nói năng lắp bắp, anh cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Nam Liệt không thèm biệt bạch cho lời nói của mình, anh ngang tàng quăng cái USB màu đen xuống mặt đất bên cạnh Mạnh Khang.
“Toàn bộ cảnh Mạnh Khang mày đắm chìm trong khoái lạc, điều được thuộc hạ của tao quay lại.
Mày muốn tao mở nó lên cho tất cả mội người có mặt ở đây, thưởng thức một chút tài diễn xuất của mày không?”
Mạnh Khang vừa nghe Nam Liệt nói vậy, trong lòng nổi điên lên.
Cặp mắt hung tợn giờ đã hiện lên những tia máu màu đỏ, làm Kiều Nhi nhìn vào cảm thấy run sợ.
Từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng thấy Mạnh Khang với nét mặt ma quỷ này.
Cặp mắt Mạnh Khang nhìn chung quanh, anh thấy thuộc hạ của mình và Hà Chấn Đồng đều bị thuộc hạ của Mạnh Hùng và Nam Liệt chế ngự.
Mạnh Khang biết hôm ngay một là anh giết chết Mạnh Hùng, còn không thì anh sẽ chết.
Mạnh Khang xông tới cầm lấy con dao cắt bánh, đặt trên bàn cách anh không xa.
Mạnh Khang bổ nhào vào nguời của Kiều Nhi, lúc này đang đứng trước mặt anh.
Bàn tay to lớn của Mạnh Khang dùng hết sức, cầm con dao đến nỗi những cộng gân xanh điêu nổi lên thật đáng sợ.
Hành động đột ngột của Mạnh Khang, làm cho tất cả mọi người điều không kịp phải ứng.
Con dao sắc bén đâm mạnh xuống không chút lưu tình.
Kiều Nhi nhìn thấy đầu mũi dao chuẩn bị ghim sâu vào trong trái tim cô.
Thì đột nhiên có người xoay Kiều Nhi một cái, thân thể to lớn vạm vỡ của Mạnh Hùng chặn trước mặt của Kiều Nhi.
Cây dao sắc bén ghim sâu vào vai của Mạnh Hùng, máu chảy theo con dao thấm ướt cả phần sau âu phục màu trắng như tuyết của anh.
Mạnh Khang cố dùng hết sức lực của mình để rút lại con dao, anh định liều mạng đâm thêm một nhát.
Trong lúc hoảng loạn tiếng thét vì khiếp sợ của tất cả mội nguời làm cho cả đại sảnh trở nên ồn ào đến khó tả.
“Pằng......”
Một tiếng súng vang lên, làm thất cả mọi người điều im bặt.
“Ahhhhhhhhhhh.”
Mạnh Khang đau đớn rên lên, cây dao nằm trong tay phải của Mạnh Khang lập tức rơi xuống mặt đất.
Tay trái của Mạnh Khang dịnh lấy tay phải của anh.
Mạnh Khang ngước cặp mắt thâm độc của mình lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Nam Liệt.
Nam Liệt chậm rãi bước tới bên cạnh Mạnh Khang, khuôn mặt không cảm xúc lạnh lùng như ma quỷ với ánh mắt độc ác của Nam Liệt nhìn chăm chăm vào Mạnh Khang.
Toàn thân Mạnh Khang run rẩy, tay anh bất giác toát mồ hôi lạnh.
Anh sợ sệt lui về phía sau vài bước, cặp mắt lo lắng nhìn theo bàn tay đang cầm khẩu súng lục của Nam Liệt.
Kiều Nhi đau đớn ôm Mạnh Hùng vào lòng, cảm giác đâu đến chết đi sống lại càn quét trái tim nhỏ bé của Kiều Nhi.
Bàn tay trắng như tuyết của Kiều Nhi, giờ đã bị máu tươi của Mạnh Hùng nhuộm thành màu đỏ.
Những giọt nước mắt cứ không nghe lời, lần lượt chảy xuống khuôn mặt không còn huyết sắc của Kiều Nhi.
Chỉ cần Mạnh Hùng bị chút tổn thương gì, thì lòng của Kiều Nhi bị đau như dao cắt.
Mạnh Hùng dựa đầu vào lòng ngực của Kiều Nhi, lúc này đang phập phòng lên xuống, vì sự hít thở nặng nề của cô.
Anh mỉm cười vươn bàn tay to lớn ấm áp của mình lên, lau đi những giọt nước mắt của Kiều Nhi vì anh mà rơi xuống.
“Anh không sao, em không cần lo.”
Nói xong anh nhìn Nam Liệt, Nam Liệt liền hiểu ý.
Nam Liệt nhích môi cười gian tà, ngón tay anh nhẹ nhàng lước qua khẩu súng trên tay.
Nam Liệt nhìn Ngô Đức nói,
“Đưa cho tôi khẩu súng Truy Hồn.”
Giọng nói âm lãnh của Nam Liệt, làm cho tất cả mọi người điều lạnh cả sống lưng.
Mạnh Khang nghe Nam Liệt nói vậy, liền lùi mình sát vào bức tường phía sau.
Ngô Đức đưa cho Nam Liệt khẩu súng mới mà họ vừa mới tiến hành giao dịch với Hàn Mạc.
Khẩu súng được Mạnh Hùng đặc tên là Truy Hồn.
Vì nó y như ma quỷ, một khi được bắng ra thì sẽ đoạt lấy tính mạng của đối phương.
Lúc này nét mặt của Nam Liệt nhìn vào còn tàn khóc hơn cả Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên.
Trong mắt Nam Liệt không có sự lưu tình hay ái nấy.
Chỉ có duy nhất là sự thâm đọc của một kẻ máu lạnh.
Nam Liệt vươn súng lên nhắm vào đùi trái của Mạnh Khang mà bắn.
“Pằng......”
“Ahhhhhhhhhh..”
Mạnh Khang đâu đớn kêu lên.
Nam Liệt nhìn Mạnh Khang đau đớn nằm dưới mặt đất, anh đột nhiên cười một cách vô tâm.
“Mày cảm thấy mùi vị này ra sao?”
Giọng nói lãnh khốc của Nam Liệt làm toàn thân Mạnh Khang run sợ.
Cặp mắt chứa đựng sự cầu xin và tha thứ của Mạnh Khang, liền nhìn vào khuôn mặt già nua của Mạnh Quốc.
“Bây giờ mày mới biết hối hận, thì đã muộn rồi.”
Mạnh Quốc nói xong, ông kêu người giúp việc đưa ông lên lầu.
Ông không muốn nhìn tiếp sự trả thù của Mạnh Hùng nữa.
Ông đã già, không thể xem một màng trả thù đầy kịch tính này, trái tim của ông sẽ không chịu nổi.
Mạnh Khang thất vông ngã quỵ xuống mặt đất, hy vọng duy nhất của anh cũng tan thành mây khói.
Lúc này Mạnh Hùng mới từ từ đứng lên, anh để Kiều Nhi dìu mình đi đến trước mặt của Mạnh Khang.
Mạnh Khang càng nghe Nam Liệt nói, sắc mặt anh càng tái xanh.
Anh sửng sờ một chút rồi nhìn Nam Liệt nói.
“Mày muốn gạt ai, rõ ràng....rõ ràng người phụ nữ đêm hôm đó là... là Kiều Nhi.”
Mạnh Khang nói năng lắp bắp, anh cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Nam Liệt không thèm biệt bạch cho lời nói của mình, anh ngang tàng quăng cái USB màu đen xuống mặt đất bên cạnh Mạnh Khang.
“Toàn bộ cảnh Mạnh Khang mày đắm chìm trong khoái lạc, điều được thuộc hạ của tao quay lại.
Mày muốn tao mở nó lên cho tất cả mội người có mặt ở đây, thưởng thức một chút tài diễn xuất của mày không?”
Mạnh Khang vừa nghe Nam Liệt nói vậy, trong lòng nổi điên lên.
Cặp mắt hung tợn giờ đã hiện lên những tia máu màu đỏ, làm Kiều Nhi nhìn vào cảm thấy run sợ.
Từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng thấy Mạnh Khang với nét mặt ma quỷ này.
Cặp mắt Mạnh Khang nhìn chung quanh, anh thấy thuộc hạ của mình và Hà Chấn Đồng đều bị thuộc hạ của Mạnh Hùng và Nam Liệt chế ngự.
Mạnh Khang biết hôm ngay một là anh giết chết Mạnh Hùng, còn không thì anh sẽ chết.
Mạnh Khang xông tới cầm lấy con dao cắt bánh, đặt trên bàn cách anh không xa.
Mạnh Khang bổ nhào vào nguời của Kiều Nhi, lúc này đang đứng trước mặt anh.
Bàn tay to lớn của Mạnh Khang dùng hết sức, cầm con dao đến nỗi những cộng gân xanh điêu nổi lên thật đáng sợ.
Hành động đột ngột của Mạnh Khang, làm cho tất cả mọi người điều không kịp phải ứng.
Con dao sắc bén đâm mạnh xuống không chút lưu tình.
Kiều Nhi nhìn thấy đầu mũi dao chuẩn bị ghim sâu vào trong trái tim cô.
Thì đột nhiên có người xoay Kiều Nhi một cái, thân thể to lớn vạm vỡ của Mạnh Hùng chặn trước mặt của Kiều Nhi.
Cây dao sắc bén ghim sâu vào vai của Mạnh Hùng, máu chảy theo con dao thấm ướt cả phần sau âu phục màu trắng như tuyết của anh.
Mạnh Khang cố dùng hết sức lực của mình để rút lại con dao, anh định liều mạng đâm thêm một nhát.
Trong lúc hoảng loạn tiếng thét vì khiếp sợ của tất cả mội nguời làm cho cả đại sảnh trở nên ồn ào đến khó tả.
“Pằng......”
Một tiếng súng vang lên, làm thất cả mọi người điều im bặt.
“Ahhhhhhhhhhh.”
Mạnh Khang đau đớn rên lên, cây dao nằm trong tay phải của Mạnh Khang lập tức rơi xuống mặt đất.
Tay trái của Mạnh Khang dịnh lấy tay phải của anh.
Mạnh Khang ngước cặp mắt thâm độc của mình lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Nam Liệt.
Nam Liệt chậm rãi bước tới bên cạnh Mạnh Khang, khuôn mặt không cảm xúc lạnh lùng như ma quỷ với ánh mắt độc ác của Nam Liệt nhìn chăm chăm vào Mạnh Khang.
Toàn thân Mạnh Khang run rẩy, tay anh bất giác toát mồ hôi lạnh.
Anh sợ sệt lui về phía sau vài bước, cặp mắt lo lắng nhìn theo bàn tay đang cầm khẩu súng lục của Nam Liệt.
Kiều Nhi đau đớn ôm Mạnh Hùng vào lòng, cảm giác đâu đến chết đi sống lại càn quét trái tim nhỏ bé của Kiều Nhi.
Bàn tay trắng như tuyết của Kiều Nhi, giờ đã bị máu tươi của Mạnh Hùng nhuộm thành màu đỏ.
Những giọt nước mắt cứ không nghe lời, lần lượt chảy xuống khuôn mặt không còn huyết sắc của Kiều Nhi.
Chỉ cần Mạnh Hùng bị chút tổn thương gì, thì lòng của Kiều Nhi bị đau như dao cắt.
Mạnh Hùng dựa đầu vào lòng ngực của Kiều Nhi, lúc này đang phập phòng lên xuống, vì sự hít thở nặng nề của cô.
Anh mỉm cười vươn bàn tay to lớn ấm áp của mình lên, lau đi những giọt nước mắt của Kiều Nhi vì anh mà rơi xuống.
“Anh không sao, em không cần lo.”
Nói xong anh nhìn Nam Liệt, Nam Liệt liền hiểu ý.
Nam Liệt nhích môi cười gian tà, ngón tay anh nhẹ nhàng lước qua khẩu súng trên tay.
Nam Liệt nhìn Ngô Đức nói,
“Đưa cho tôi khẩu súng Truy Hồn.”
Giọng nói âm lãnh của Nam Liệt, làm cho tất cả mọi người điều lạnh cả sống lưng.
Mạnh Khang nghe Nam Liệt nói vậy, liền lùi mình sát vào bức tường phía sau.
Ngô Đức đưa cho Nam Liệt khẩu súng mới mà họ vừa mới tiến hành giao dịch với Hàn Mạc.
Khẩu súng được Mạnh Hùng đặc tên là Truy Hồn.
Vì nó y như ma quỷ, một khi được bắng ra thì sẽ đoạt lấy tính mạng của đối phương.
Lúc này nét mặt của Nam Liệt nhìn vào còn tàn khóc hơn cả Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên.
Trong mắt Nam Liệt không có sự lưu tình hay ái nấy.
Chỉ có duy nhất là sự thâm đọc của một kẻ máu lạnh.
Nam Liệt vươn súng lên nhắm vào đùi trái của Mạnh Khang mà bắn.
“Pằng......”
“Ahhhhhhhhhh..”
Mạnh Khang đâu đớn kêu lên.
Nam Liệt nhìn Mạnh Khang đau đớn nằm dưới mặt đất, anh đột nhiên cười một cách vô tâm.
“Mày cảm thấy mùi vị này ra sao?”
Giọng nói lãnh khốc của Nam Liệt làm toàn thân Mạnh Khang run sợ.
Cặp mắt chứa đựng sự cầu xin và tha thứ của Mạnh Khang, liền nhìn vào khuôn mặt già nua của Mạnh Quốc.
“Bây giờ mày mới biết hối hận, thì đã muộn rồi.”
Mạnh Quốc nói xong, ông kêu người giúp việc đưa ông lên lầu.
Ông không muốn nhìn tiếp sự trả thù của Mạnh Hùng nữa.
Ông đã già, không thể xem một màng trả thù đầy kịch tính này, trái tim của ông sẽ không chịu nổi.
Mạnh Khang thất vông ngã quỵ xuống mặt đất, hy vọng duy nhất của anh cũng tan thành mây khói.
Lúc này Mạnh Hùng mới từ từ đứng lên, anh để Kiều Nhi dìu mình đi đến trước mặt của Mạnh Khang.
Bình luận truyện