Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử

Chương 27: Ngạo Phu Nhân



Nghe Ngạo Thiên nói vậy Wind đã buông xuống bức tường phòng bị đối với anh.

Anh nói cũng có lý, ngẫm nghĩ một lúc Wind gật đầu đồng ý.

- Anh nói thì phải giữ lời!

Sau khi ba tháng trôi qua, vì bất kỳ lý do gì, chỉ cần tôi không muốn ở lại bên cạnh anh, anh phải buông tha cho tôi.

Wind nhấn mạnh điều kiện của mình, cô chỉ sợ bước vào thì dễ nhưng bước ra thì khó.

- Đương nhiên!

Tôi chưa từng nói hai lời.

Ngạo Thiên nhìn Wind kiên quyết nói.

- Vậy chúng ta hãy nghéo tay hứa.

Wind vừa nói vừa tươi cười đưa ngón tay út đến trước mặt anh.

Ngạo Thiên bất ngờ với hành động trẻ con này của Wind, trong lòng vui vẻ nghéo tay với cô.

Nghéo tay xong Ngạo Thiên không để Wind chuẩn bị tâm lý, đột nhiên khom tới dùng miệng bá đạo ngậm lấy cánh môi thơm ngọt của cô.

Khi môi hai người vừa chạm nhau, Ngạo Thiên như bị trúng thuốc kích dục toàn thân phát hỏa, anh choàng tay qua thân thể mềm nhũn của Wind ôm cô thật chặt.

Wind không hề phản kháng chỉ ngồi yên đó để anh hôn cô, trong lòng suy nghĩ điều anh làm là việc tất nhiên, vì cô đã đồng ý ở lại bên cạnh anh.

Đôi môi mỏng của Ngạo Thiên không ngừng mút lấy vị ngọt trong miệng cô, cảm giác kích thích khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề.

Anh buông đôi môi mềm mại ra, di chuyển xuống cái cổ thơm phức rồi dừng lại nơi xương quai xanh xinh đẹp hút hồn kia. Ngạo Thiên mút mạnh vào làn đã trắng nõn khiến Wind bất ngờ kêu lên.

"Ahhhhhhhhh"

Wind đau đớn đẩy Ngạo Thiên ra, cô nhìn xuống người mình, đập vào mắt cô chính là dấu hôn đỏ chói, càng nổi bật hơn khi nó nằm trên làn da trắng như tuyết của cô.

Wind tức giận lườm anh, như thế này thì làm sao cô dám ra ngoài nhìn mặt người khác.

- Anh làm như vậy, để người ta nhìn thấu xấu hổ chết mắt.

Wind bực bội phàn nàn, trời nóng nực như thế này chẳng lẽ cô phải choàng khăn choàng cổ hay sao?

Ngạo Thiên cong môi cười sảng khoái, anh là cố tình đặt dấu ấn chủ quyền trên người cô.

- Vậy thì càng tốt, để họ biết em là hoa đã có chủ.

Ngạo Thiên nói xong gương mặt hấp dẫn khom tới hôn cô, bàn tay không an phận thò vào trong váy của Wind.

"Ha....ha....ha...."

- Anh làm gì vậy?

Nhột chết người ta...... ha....ha.....ha....

Wind cười ha hả toàn thân vặn vẹo muốn tránh khỏi anh.

Nhưng thật không ngờ, cô càng cọ quạy thì thân thể của cô càng chạm vào nơi mẫn cảm của anh.

Ngạo Thiên đã không thể nào kiềm chế được dục vọng trong người.

Anh di chuyển bàn tay của mình xuống một chút, bất thình lình xé toàn cái quần lót hoạt hình của cô.

Wind hốt hoảng khép chặt chân của mình, nhưng thật không ngơ Ngạo Thiên đã nhanh hơn cô, tay anh cầm chặt một chân của cô choàng qua thân thể của anh.

Lúc này hai người ngồi với tư thế vô cùng ám muội, Ngạo Thiên ngồi phía dưới cô ngồi giăng hai chân trên người anh.

Tòan thân Ngạo Thiên cứng đờ, hơi thở trở nên bất ổn, anh khom tới hôn cô tới tấp, không để cô chuẩn bị bàn tay rộng ấm áp vuốt ve đường công quyến rũ của cô.

Lúc này căn phòng vì hơi nước ấm tạo thành cảnh tượng mơ mộng ảo huyền, cùng với mùi tinh dầu thơm ngát khiến đầu óc hai người không thể nào kiểm sót được.

Hai người yêu nhau một cách cuồng nhiệt mãnh liệt chưa từng có.

Lần này không chỉ Ngạo Thiên ra sức yêu cô, ngay cả cô cũng nhiệt tình đáp trả.

Ngày hôm sau khi Wind tỉnh giấc đã là giữa trưa, cô lười biếng vung tay, cặp mắt mơ mơ hồ hồ từ từ hé mở.

Wind đảo mắt xung quanh căn phòng, tìm kiếm bóng hình cao lớn kia.

Căn phòng xa hoa lộng lẫy không một bóng người, lúc này Wind mới quan sát căn phòng thật kỹ.

Phải công nhận người giàu quả thật có khác, ở khách sạn cũng xa xỉ như vậy.

Trong phòng không chỉ có nơi nghỉ ngơi, còn có một phòng khách được nối liền với phòng ngủ.

Bên phải đặt một quầy bar với những chai rượu đắt tiền.

Ánh mắt của Wind dừng lại trên cái bàn ăn hình chữ nhật, tuy không lớn nhưng thiết kết thật sang trọng, mặt bàn làm bằng đá hoa cương đắt tiền, ghế màu trắng dùng loại da Italy mềm mại.

Trên bàn đặt sẵn vài đĩa thức ăn sáng, một ly nước cam và quan trọng nhất chính giữa bàn đặt một bình hoa hồng màu tím.

Nhìn thấy bình hoa hồng màu tím, môi Wind bất giác nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Bình hoa hồng màu tím này, chính là cầu vòng dẫn lối cho anh gặp cô.

Wind vươn tay vén chăn, đôi chân thon dài bước xuống giường, thân thể mềm mại chỉ khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng của Ngạo Thiên, bước đi khó khăn đến bàn ăn.

Vừa đi Wind vừa mắng Ngạo Thiên.

- Ngạo Thiên chết tiệt!

Anh là thú hoang hay sao, mà sung sức đến như vậy?

Cả đêm Ngạo Thiên không ngừng

muốn cô, khiến cô thành ra nông nỗi này.

Cuối cùng Wind cũng đã bước tới bàn ăn, cô ngồi xuống cái ghế bằng da.

Ánh mắt bất ngờ nhìn vào mấy đĩa thức ăn sáng.

Bánh bao, cháo còn có bánh cũ cãi cô thích ăn nhất.

Chẳng lẽ là do anh cố tình chuẩn bị cho cô.

"Ọt.....ọt.......ọt......"

Đột nhiên bụng Wind kêu lên ầm ỉ, lúc này cô mới nhớ lại từ chiều hôm qua đến bây giờ, cô chỉ bị Ngạo Thiên ăn, còn cô thì chưa ăn gì cả.

Mặc kệ thức ăn này là do ai chuẩn bị, ăn trước rồi hãy tính!

Wind vươn tay cầm lấy cái bánh bao xá xíu cắn một miếng, tuy đã nguội nhưng vẫn rất ngon.

Sau khi buổi sáng đã xong, Wind đứng lên đi một vòng căn phòng.

Cô tò mò muốn biết căn phòng VIP này có gì khác với những căn phòng bình thường.

Wind nhìn thấy một cái remote màu đen đặt trên bàn, cô cầm lấy ấn vào mấy cái nút trên đó.

TV thì không bật lên, nhưng đèn trong phòng cứ bật lên rồi tắt, cô hiếu kỳ thì ra cái remote này không phải để điều khiển TV.

Cô nghịch ngợm bấm vào mấy cái nút khác, lúc này bức tranh cổ trên bức tường bên cạnh giường đột nhiên chuyển động, trước ánh mắt kinh ngạc của Wind, một cái kệ bằng gỗ xuất hiện trước mặt cô.

Wind hốt hoảng khi cô nhìn thấy trên cái khay bằng gỗ là một khẩu súng lục màu bạc, bên cạnh là một chiếc vòng được kết vào rất nhiều kim cương tạo thành hình dạng của những đóa hoa Dạ Lý Hương, nhìn thật xinh đẹp quý giá, và một tờ giấy.

Wind biết việc xem đồ của người khác mà không được họ cho phép là mắt lịch sự, nhưng cô cầm lòng không đậu thật muốn biết đó là gì.

Wind cẩn thận cầm lấy tờ giấy mở ra xem, nhìn thấy tờ giấy Wind bất ngờ.

Trái tim truyền đến một cơn đau, mà ngay bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác đó.

"Đing Đong.....Đing Đong.....Đing Đong....."

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, khiến Wind hốt hoảng đặt ờ giấy trong tay trở lại cái khay, cô nhanh chóng ấn lên nút trên remote, bức tranh lập tức trở về vị trí ban đầu.

Wind bước nhanh tới vịn vào tay cầm của cánh cửa, muốn mở ra.

Đột nhiên giọng nói máy móc của người phụ nữ vang lên.

"Mời quý khách ấn dấu văn tay để mở cửa...."

Tiếng chuông cửa thì vang lên liên tục, còn cánh cửa điện tử cứ lập đi lập lại câu nói chết tiệt kia, khiến Wind đau cả đầu.

Wind bất giác ấn thử dấu văn tay của mình vào trong màn hình LED.

"Cạch....."

Cạch một tiếng cánh cửa với công nghệ tối tân được mở ra, sao dấu văn tay của mình có thể mở cửa?

Trong đầu Wind còn đang suy nghĩ, một giọng nói cung kính của người phụ nữ vang lên.

- Xin chào Ngạo phu nhân, Ngạo Tổng căn dặn chúng tôi chuẩn bị quần áo cho cô.

Wind ngỡ ngàng với lời nói của cô nhân viên phục vụ, cái gì là Ngạo phu nhân.

Ai là Ngạo phu nhân?

Wind chuẩn bị đứng chính rằng mình không phải là vợ của Ngạo Thiên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Wind chết lặng.

Từng giá quần áo được nhân viên phục vụ cẩn thận đẩy vào, vài người đi phía sau trên tay cầm rất nhiều hộp đựng quà màu tím.

Họ thật chuyên nghiệp vừa bước vào phòng liền sắp sếp lại cho gọn, từng hộp quà một được cẩn thận đặt xuống bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện