Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu
Chương 110: Cấm luyến đến anh
Phòng họp.
Tôi ngồi đối diện anh, tôi mê luyến nhìn từng cái chống cằm, cái nháy mắt, cái nhíu mày, cái vẻ suy nghĩ mà mê say của anh cũng khiến tôi bận rộn.
Nhìn đến anh, lòng tôi lại đau như cắt, ánh mắt ngấn lệ nhưng lại nhanh chóng nuốt xuống.
Dường như anh nhận ra có ánh mắt chăm chú nhìn mình, như nhạy cảm với mọi thứ mà liếc nhìn đến tôi. Tôi hoảng hốt liền chuyển ánh mắt đến sự kiện phân phối chiếu trên kia. Tay vẫn đan nhau đổ mồ hôi như cũ.
"Đây là sự kiện có tầm cỡ, chúng ta vẫn là nên họp các cổ đông lớn dự thảo để chúng ta tìm ra biện pháp tốt nhất, để chúng ta không cần bỏ vốn và phí thì cũng ăn cả 10 phần trọn vẹn. Vốn dĩ, chúng ta lược ra các ban họp lớn như thế này, là đang..."
- Đủ. Giải tán.
Ông Chương còn chưa nói xong, anh đã một hai đứng thẳng người, cho kết thúc cuộc họp. Ông cũng không dám cãi, căng thẳng đến toát mồ hôi mà nghe theo. Không khí ai cũng ngưng trệ.
Tôi không nhanh không chậm chạy theo phía sau anh. Cánh cửa lớn kia vừa đóng chặt lại trước mặt, tôi theo thói quen mà đi pha một ly cà phê cho anh.
"Cốc...cốc"
- Vào.
Nghe được lời cho phép này, tôi mới dám bước vào, tôi hình như nhận ra được tâm trạng anh không được tốt. Vào đến, lại thấy anh bộ dáng chật vật, ngồi trên sôpha dài đen tuyền lớn, ngã người xoa thái dương. Mày nhíu chặt, mím môi cũng thực chặt. Gương mặt tuấn tú kia khó chịu vô cùng.
Tôi nhanh đặt tách cà phê nóng hổi lên bàn, phóng nhanh đến ghế, vì vội quá mà vấp vào chân bàn mà trật chân, cả mắt cá chân sưng tấy, tôi lại không có cảm giác, bỏ luôn cả đôi giày ra mà đi chân trần đến bên anh.
- Bạch tổng, anh ổn chứ?
Tôi lo lắng bồn chồn trước ánh mắt như tia thuốc súng đầy nguy hiểm của anh, tôi run người nhưng nhanh chóng phục hồi như cũ. Mạnh dạn đỡ anh nằm xuống vì tôi đoán được là do anh bị triệu chứng cũ tái phát nên gây ra đau đầu, anh vẫn còn đang trong quá trình phục hồi.
Anh có chút không muốn quy theo nhưng thấy ánh mắt mạnh mẽ của tôi và cái gật đầu kiên định thì trong anh như có thứ gì đó bắt buộc anh phải làm theo mà nằm xuống, trong con ngươi vẫn ngạc nhiên vì điều này.
Tôi đặt tay mịn trắng nõn lên trán của anh, bản thân ngồi bệt xuống dưới ghế cho vừa tầm rồi mát-xa thực nhẹ. Mày đang nhíu chặt của anh đang dần thả lỏng.
Bỗng trong đầu anh xuất hiện hình ảnh không rõ, nhưng lờ mờ anh có thể thấy. Đó chính là hình ảnh của 7 năm trước, trước cái đêm tôi mất lần đầu tiên của con gái, anh say rượu, tôi đã xoa trán cho anh thế này.
Sự quen thuộc dồn dập kéo đến, anh lại nhíu mày chặt, cố nhớ nhiều hơn thì anh lại bị đau đớn trở lại.
Tôi thấy anh lại trở lại trạng thái đau đớn ban đầu, tôi lại mạnh tay hơn mà xoa xuống. Anh lại dễ chịu mà mày lại thả lỏng.
"Bạch Kình Thần, anh đừng đau như vậy nữa"
Trong tâm hồn yếu đuối của tôi, tôi luôn muốn nói với anh lời này nhưng là vô pháp mở miệng. Anh còn có Tiễn Yên ở kia, hai vợ chồng hợp pháp. Tôi là cấm luyến đến anh đi là cùng!
- Bạch tổng, anh còn đau không?
Trong lòng bao nhiêu tình yêu bấy nhiêu, thì thốt lời ra vô cảm bấy nhiêu.
Anh nháy mắt một cái, hạ mắt xuống liền hất tay tôi ra, tôi một thân chua xót mà cười nhẹ một cái.
- Không sao. Ra ngoài!
Tôi gật đầu, lúc này mới cảm nhận cổ chân đau nhức nhưng tôi nhanh chóng mang giầy trở lại, cả gương mặt đỏ ửng vì bị anh nhìn thấy bộ dáng vụng về như vậy.
Ra đến cửa, lưu luyến nhìn anh thêm một lần rồi mới hạ mắt đóng cửa mộc phượng lớn lại.
...
Anh ngồi xuống ghế, trong ánh mắt có thay đổi, trong con ngươi có chút ẩm ướt. Cảm giác này là thế nào?
Bàn tay quen thuộc kia, hơi thở cũng là quen thuộc. Hình ảnh đó là từ đâu mà đến.
Suy nghĩ đến thì đầu anh lại đau buốt, anh cứ mãi bị cơn đau dằng vặc như vậy. Vẫn như thói quen, như cũ mà lấy tấm ảnh nữ nhân mà anh ngắm mấy năm nay vẫn không nhớ rõ.
Vẫn nụ cười chứa chán ánh nắng kia, đứng dưới màn tuyết lớn cười rộ khiến xung quanh dần ấm áp, khiến anh như có nhiệt huyết. Con tim như đang dần đập mạnh, cỗ vừa đau vừa hận vừa yêu kéo đến dồn dập khiến anh khó thở. Cổ họng bị nghẹn đi, như bị ai bóp lấy.
Anh nhấc tay, cầm tách cà phê hớp một ngụm. Hương vị này khiến anh thoải mái tỉnh táo hơn.
Trong đầu anh liền nghĩ ra, là "Mộ Thi Hàm" pha cho anh.
Chỉ cần đến gần anh, cho dù có không là chính mình, có là "Mộ Thi Hàm" hay là thứ gì đi chăng nữa, tôi cũng cá cược cả bản thân, không hề quan tâm đến mà xông pha cả thân mình mà nhấn chìm vào.
Chỉ là tình yêu này, tại sao đến lúc rời xa anh rồi nó mới trỗi dậy? Chỉ là ở bên anh, tôi nhớ lại, bản thân ngu ngốc đến tột độ khiến người khác nhìn vào cảm thấy bi thương.
Tôi ngồi đối diện anh, tôi mê luyến nhìn từng cái chống cằm, cái nháy mắt, cái nhíu mày, cái vẻ suy nghĩ mà mê say của anh cũng khiến tôi bận rộn.
Nhìn đến anh, lòng tôi lại đau như cắt, ánh mắt ngấn lệ nhưng lại nhanh chóng nuốt xuống.
Dường như anh nhận ra có ánh mắt chăm chú nhìn mình, như nhạy cảm với mọi thứ mà liếc nhìn đến tôi. Tôi hoảng hốt liền chuyển ánh mắt đến sự kiện phân phối chiếu trên kia. Tay vẫn đan nhau đổ mồ hôi như cũ.
"Đây là sự kiện có tầm cỡ, chúng ta vẫn là nên họp các cổ đông lớn dự thảo để chúng ta tìm ra biện pháp tốt nhất, để chúng ta không cần bỏ vốn và phí thì cũng ăn cả 10 phần trọn vẹn. Vốn dĩ, chúng ta lược ra các ban họp lớn như thế này, là đang..."
- Đủ. Giải tán.
Ông Chương còn chưa nói xong, anh đã một hai đứng thẳng người, cho kết thúc cuộc họp. Ông cũng không dám cãi, căng thẳng đến toát mồ hôi mà nghe theo. Không khí ai cũng ngưng trệ.
Tôi không nhanh không chậm chạy theo phía sau anh. Cánh cửa lớn kia vừa đóng chặt lại trước mặt, tôi theo thói quen mà đi pha một ly cà phê cho anh.
"Cốc...cốc"
- Vào.
Nghe được lời cho phép này, tôi mới dám bước vào, tôi hình như nhận ra được tâm trạng anh không được tốt. Vào đến, lại thấy anh bộ dáng chật vật, ngồi trên sôpha dài đen tuyền lớn, ngã người xoa thái dương. Mày nhíu chặt, mím môi cũng thực chặt. Gương mặt tuấn tú kia khó chịu vô cùng.
Tôi nhanh đặt tách cà phê nóng hổi lên bàn, phóng nhanh đến ghế, vì vội quá mà vấp vào chân bàn mà trật chân, cả mắt cá chân sưng tấy, tôi lại không có cảm giác, bỏ luôn cả đôi giày ra mà đi chân trần đến bên anh.
- Bạch tổng, anh ổn chứ?
Tôi lo lắng bồn chồn trước ánh mắt như tia thuốc súng đầy nguy hiểm của anh, tôi run người nhưng nhanh chóng phục hồi như cũ. Mạnh dạn đỡ anh nằm xuống vì tôi đoán được là do anh bị triệu chứng cũ tái phát nên gây ra đau đầu, anh vẫn còn đang trong quá trình phục hồi.
Anh có chút không muốn quy theo nhưng thấy ánh mắt mạnh mẽ của tôi và cái gật đầu kiên định thì trong anh như có thứ gì đó bắt buộc anh phải làm theo mà nằm xuống, trong con ngươi vẫn ngạc nhiên vì điều này.
Tôi đặt tay mịn trắng nõn lên trán của anh, bản thân ngồi bệt xuống dưới ghế cho vừa tầm rồi mát-xa thực nhẹ. Mày đang nhíu chặt của anh đang dần thả lỏng.
Bỗng trong đầu anh xuất hiện hình ảnh không rõ, nhưng lờ mờ anh có thể thấy. Đó chính là hình ảnh của 7 năm trước, trước cái đêm tôi mất lần đầu tiên của con gái, anh say rượu, tôi đã xoa trán cho anh thế này.
Sự quen thuộc dồn dập kéo đến, anh lại nhíu mày chặt, cố nhớ nhiều hơn thì anh lại bị đau đớn trở lại.
Tôi thấy anh lại trở lại trạng thái đau đớn ban đầu, tôi lại mạnh tay hơn mà xoa xuống. Anh lại dễ chịu mà mày lại thả lỏng.
"Bạch Kình Thần, anh đừng đau như vậy nữa"
Trong tâm hồn yếu đuối của tôi, tôi luôn muốn nói với anh lời này nhưng là vô pháp mở miệng. Anh còn có Tiễn Yên ở kia, hai vợ chồng hợp pháp. Tôi là cấm luyến đến anh đi là cùng!
- Bạch tổng, anh còn đau không?
Trong lòng bao nhiêu tình yêu bấy nhiêu, thì thốt lời ra vô cảm bấy nhiêu.
Anh nháy mắt một cái, hạ mắt xuống liền hất tay tôi ra, tôi một thân chua xót mà cười nhẹ một cái.
- Không sao. Ra ngoài!
Tôi gật đầu, lúc này mới cảm nhận cổ chân đau nhức nhưng tôi nhanh chóng mang giầy trở lại, cả gương mặt đỏ ửng vì bị anh nhìn thấy bộ dáng vụng về như vậy.
Ra đến cửa, lưu luyến nhìn anh thêm một lần rồi mới hạ mắt đóng cửa mộc phượng lớn lại.
...
Anh ngồi xuống ghế, trong ánh mắt có thay đổi, trong con ngươi có chút ẩm ướt. Cảm giác này là thế nào?
Bàn tay quen thuộc kia, hơi thở cũng là quen thuộc. Hình ảnh đó là từ đâu mà đến.
Suy nghĩ đến thì đầu anh lại đau buốt, anh cứ mãi bị cơn đau dằng vặc như vậy. Vẫn như thói quen, như cũ mà lấy tấm ảnh nữ nhân mà anh ngắm mấy năm nay vẫn không nhớ rõ.
Vẫn nụ cười chứa chán ánh nắng kia, đứng dưới màn tuyết lớn cười rộ khiến xung quanh dần ấm áp, khiến anh như có nhiệt huyết. Con tim như đang dần đập mạnh, cỗ vừa đau vừa hận vừa yêu kéo đến dồn dập khiến anh khó thở. Cổ họng bị nghẹn đi, như bị ai bóp lấy.
Anh nhấc tay, cầm tách cà phê hớp một ngụm. Hương vị này khiến anh thoải mái tỉnh táo hơn.
Trong đầu anh liền nghĩ ra, là "Mộ Thi Hàm" pha cho anh.
Chỉ cần đến gần anh, cho dù có không là chính mình, có là "Mộ Thi Hàm" hay là thứ gì đi chăng nữa, tôi cũng cá cược cả bản thân, không hề quan tâm đến mà xông pha cả thân mình mà nhấn chìm vào.
Chỉ là tình yêu này, tại sao đến lúc rời xa anh rồi nó mới trỗi dậy? Chỉ là ở bên anh, tôi nhớ lại, bản thân ngu ngốc đến tột độ khiến người khác nhìn vào cảm thấy bi thương.
Bình luận truyện