Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu

Chương 18: Bạch Kình Thần (2)



Vậy là việc tôi đến đây là công cốc rồi. Tôi tức giận đứng lên.

- Em về. Tôi dùng dằng mở cửa rồi dùng hết sức đóng lại, khiến vang lên một tiếng ầm. Bên trong, anh cười thì thầm.

- Thế nào cũng gặp, đừng vội vàng chứ.

Cánh cửa có chút nặng, nên đóng mạnh nó rồi, giống như nó trả thù lại liền quẳng tôi theo luôn. Thân hình mảnh mai vì đụng vào tường đau điếng, chân cũng mềm nhũn liền ngồi ngây ngốc trên đất. Tiếng giày quen thuộc vang lên, tiến lại gần. Tôi nhìn thấy, vẫn là đôi giày đen bóng loáng, nhưng lại là một tên béo ù, biến thái. Hắn lại ngồi cạnh tôi.

- Em gái, đêm nay hầu hạ anh đi. Anh sẽ không bạc đãi em. Hắn liếc mắt đưa tình nhưng toàn bộ thu vào mắt tôi đều khinh bỉ một loại. Ngón tay dơ bẩn của hắn chạm vào da thịt non mềm trắng nõn, hắn liền thích thú cười to không chút kiêng dè.

- Tránh xa tôi ra. Tôi đưa tay dùng hết sức lực, đẩy mạnh hắn bật ra. Hắn không đề phòng. Thân hình "đồ sộ" ngã sõng soài. Hắn đùng đùng tức giận.

- Mày ngoan cố sao, vào hộp đêm mà còn tự trọng này nọ. Con điếm này. Ông ta giơ tay lên dùng một lực đạo rất mạnh. Sức đàn ông rất khủng khiếp. Chớp mắt, thấy cái tát đang đến gần, tôi không kịp phản ứng, liền theo bản năng nhắm mắt tiếp đón nó. Tôi biết sẽ rất đau, sẽ rất đau, mặt sẽ sưng lên giống như bị ong chích, có chút đau xót nhưng bản thân đã hết cách. Hoảng sợ làm một giọt nước to như viên trân châu lấp lánh tràn ra khỏa mặt. Nội tâm tôi đang kêu gào. Cắn chặt tôi, cái tát vẫn chưa tới sao. Lim dim mở mắt, một thân ảnh cao to chắn trước mắt, cầm lại cái tát kia, cái tát tử thần. Tôi lại tránh một kiếp rồi, nhưng là vẫn sợ hãi nên nước mắt thi nhau túa ra trực trào.

- Vị tiên sinh, thất lễ quá. Cô gái này của tôi rồi. Bạch Kình Thần anh, tuỳ ý lười biếng nói, bên môi còn phun ra một tầng khói thuốc.

- Bạch tiên sinh, thật không dám, xin cáo từ. Hắn liếc khéo tôi một cái rồi chạy đi hớt hải như gặp quỷ vương sắp ăn hắn tới nơi. Mặt tôi đã sớm trắng bệch, ngồi che miệng nhỏ nhắn, để mặc cho nước mắt chảy ra. Hắn xoay lưng, nhíu mày. Nhìn tôi mặt áo ngủ bên trong mỏng manh. Vào hộp đêm lại ăn mặc như vậy, chả trách. Làn da trắng nõn, với góc nhìn của hắn nhìn xuống có thể thấy rõ khe ngực sâu bên trong. Đôi gò bồng to như ẩn như hiện làm cổ họng hắn khô nóng, như có luồng điện mạnh mẽ chạy trong người hắn nhưng lại mau chóng bình tĩnh, ngồi xổm xuống. Tôi nhìn hắn, dựa sát vào tường, như muốn tránh tà.

- Cô sợ tôi? Tôi lắc đầu nhưng chung thủy không dám nhìn anh. Anh nâng mặt tôi lên, bắt buộc tôi nhìn thẳng vào anh. Tôi mím môi thật chặt, nước mắt lại trào ra như sóng. Con ngươi hổ phách băng lãnh, đáng sợ cực kì, cứ như muốn nuốt trọn người khác. Không biết hắn định làm gì, nhưng tư thế của hai người hiện giờ rất ám muội đi, xung quanh, ánh đèn yếu ớt như có như không, làm tôi không khỏi có cảm giác nguy hiểm. Hắn chồm đến bất ngờ phủ lên môi tôi một tầng ướt át, hắn thông thạo cạy răng tôi rồi đi vào sâu bên trong. Hắn gặm môi tôi mạnh bạo. Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc làm tôi cảm thấy có chút khó chịu. Tôi đẩy hắn.

- Anh...ưm.... buông.....ra. Hắn không có một chút hành động thương hương tiếc ngọc. Dừng lại đánh một cuộc gọi với nội dung đơn giản "chuẩn bị xe". Đầu óc tôi, lâng lâng, trôi lạc ở chín tầng mây. Vẫn chưa định hình được chuyện gì thì cơ thể bị một lực đạo ôm đi ra bên ngoài, nhưng cỗ hương lài quen thuộc lại thoang thoảng trên đầu mũi làm tôi thấy có chút quen thuộc, tôi nhìn kỹ một bên sườn mặt hoàn mỹ và lãnh đạm của anh, người này thực sự là quen quá. Cô gái bình hoa ban nãy, thấy Bạch Kình Thần cùng tôi đi ra càng hoảng hốt, cúi người chào Bạch Kình Thần tôn kính. Anh chỉ lạnh lùng liếc qua rồi hờ hững đi ra ngoài. Tôi nhìn liền biết cô ấy đang thất vọng. Tại sao đi theo hắn lâu như vậy, lại không đổi được một cái liếc mắt? Uỷ khuất cực độ, rũ mắt phiền chán và thở dài thườn thượt. Nhìn theo bóng dáng anh tư phấn chấn của hắn mà lưu luyến không rời. Chiếc xe Ferrari ngạo nghễ đậu sừng sững trước cửa. Anh nhận lấy chìa khoá. Mở cửa ghế lái phụ đẩy mạnh tôi vào trong, rồi vòng qua ghế chính ngồi xuống. Hắn gài khoá an toàn cho tôi rồi cho xe nhè nhẹ lăng bánh. Vừa ra đường lớn, hắn phóng xe nhanh như chớp, oai vệ lướt xé gió. Tôi nuốt nước bọt, há hốc mồm nhìn đường phía trước không rõ ràng mà càng thêm tỉnh táo mới hét lớn và vỗ mạnh lên bắp đùi anh.

- Chạy chậm lại đi, xin anh. Tốc độ vẫn như vậy không đổi, hắn chạy vượt cả đèn đỏ, tiếng gió bên ngoài như đang gào thét dữ dội, càng làm tôi không dám làm càn, nắm chặt đai an toàn. Tôi cứ sợ có xe nào chạy ngoài ý muốn thì sẽ gây tai nạn mà là nghiêm trọng. Vì quá sợ mà ngất lịm đi, dựa đầu vào tay anh, cảm thấy hơi có trọng lực một bên vai, anh giảm tốc độ tấp xe vào lề. Nhìn cô gái vì quá sợ hãi mà ngất đi. Anh cho tôi dựa vào bên kia xe còn không quên lót gói để tôi được yên tư thế và thoải mái. Anh suy tư, nhìn gương mặt lê hoa đái vũ tựa như đang ngủ, mềm mại, ẩm ướt vì nước mắt trước mặt hồi lâu, nhắm mắt mệt mỏi rồi hạ cửa xe, rít một điếu thuốc. Lại đánh một cuộc điện thoại sắp xếp tất cả cho tôi. Anh đoán được tôi đi đến hộp đêm Bích Vũ là có tài xế chờ nên liền giải quyết mọi việc đâu vào đấy. Màn đêm càng dày đặc, sương lạnh càng xuống, nhưng bên trong xe lại đặc biệt ấm áp và nam kiều nữ tú động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện