Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 125: Lòng Người Khó Đoán 2





Thật ra lúc nãy Cố Manh Manh rất tò mò không biết Lục Tư Thần sẽ dẫn cô đi đâu, nhưng mặc kệ cô hỏi, Lục Tư Thần vẫn nhất quyết không nói.

Cô rất buồn bực, nhưng cũng không còn cách nào, cô không thể cạy được miệng anh ra.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một căn nhà.

Lục Tư Thần xuống xe đi thẳng vào trong.

Cố Manh Manh đi theo anh từng bước, cho đến khi vào tới phòng riêng, Lục Tư Thần cũng không nói tiếng nào.

“Anh đang có chuyện vậy?”
Cô nhìn anh, mặt có chút khó hiểu.

Lục Tư Thần nhìn cô, nói ngắn gọn: “Ngồi!”
“Dạ…
Cố Manh Manh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào ghế, quay mặt nhìn anh.

Không ngờ, Lục Tư Thần lại cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên, từ từ lật xem.


Cố Manh Manh thấy thế, càng thêm tức giận.

“Lục Tư Thần!”
Nàng gọi.

Lục Tư Thần miễn cưỡng liếc mắt lên nhìn cô, sau đó tiếp tục nhìn quyền tạp chí trong tay.

Cố Manh Manh đưa tay lên nắm lấy tay áo anh: “Anh bị làm sao vậy?”
“Chuyện gì vậy? “
Lục Tư Thần vừa thản nhiên đáp vừa lật xem tạp chí.

“Bình thường anh không như thế này.” Cố Manh Manh nói.

“Hửm?”
Lục Tư Thần nghe vậy, liền ngắng đầu lên nhìn cô:” Vậy tôi nên như thế nào?”
“Dù sao thì vẫn có gì đó không ổn.” Cố Manh Manh cau mày, vừa nhìn anh vừa nói: “Hôm nay anh có vẻ lạnh nhạt với tôi.”
“Có không?”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Cố Manh Manh đang muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đầy ra, kèm theo một giọng nói khàn khàn:”Ò, anh hai của em cũng ở đây!”
Trong lúc họ nói chuyện, Lục Tiểu Tứ đã đi vào phòng.

Cách ăn mặc của anh ấy hôm nay không giống như mọi khi, anh ấy mặc một bộ vest và đi giày da, trông khá chững chạc, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Cố Manh Manh chớp mắt và bắt ngờ nhìn anh.

Lục Tiểu Tứ vẫy tay:”Chào chị dâu!”
Cố Manh Manh đang định mở miệng, Lục Tư Thần đã lên tiếng: ” Mới đi bàn chuyện làm ăn?”
“Đúng vậy!”
Lục Tiểu Tứ gật đầu.

Anh ấy cười nói: “Nhưng mà đã bàn bạc xong rồi.”
Lục Tư Thần nhíu mày:” Làm sao biết tôi ở đây?”

Lục Tiểu Tứ thật thà trả lời:” “Em nhìn thấy tài xế, liền lại hỏi, anh thật sự đang ở đây.

À đúng rồi, em vừa nói chuyện công tác không kịp ăn cơm, vừa lúc có cơm để ăn!”
Lục Tư Thần đặt quyển tạp chí lên bàn, mặt lạnh: “Muốn ăn chực thì đi chỗ khác đi, cút!”
“Chị dâu … ” Lục Tiểu Tứ lập tức cầu cứu Cố Manh Manh:”Cô xem anh hai thật không có tình người, gần đây tôi rất bận rộn, chỉ là mời em trai một bữa cơm cũng khó nữa, anh ấy lại muốn đuổi tôi đi!”
“Hả, chuyện này…”
Cố Manh Manh có chút khó xử.

Cô quay đầu nhìn Lục Tư Thần.

Nhưng không ngờ, Lục Tư Thần lại giáng cho nàng một cú.

“Cô nghĩ sao?”
Anh ấy hỏi.

Cố Manh Manh quýnh lên.

Cô nghĩ tới đây, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lục Tiểu Tứ, cô không đành lòng.

“Hay là,” Cô cẩn thận mở miệng:”Cứ để anh ấy ở lại? “
“Quả nhiên chị dâu là tốt nhất!”
Lục Tiểu Tứ reo lên.

Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng, không muốn nói lại.


Cố Manh Manh nhìn anh, hơi hụt hãng.

Lúc đó, lại nghe thấy giọng nói của Lục Tiểu Tứ:”Chị dâu, mấy ngày nay cô có rảnh không? Mẫn Mẫn có nói với tôi vài lần là cô ấy muốn tới chơi với cô.

“Ò, có sao” Cố Manh Manh cũng gật đầu và nói:”Anh có thể š cho tôi một tài khoản WeChat của Mẫn Mẫn, để tôi thêm bạn, đến lúc đó có chuyện gì có thể nhắn tin trực tiếp cho tôi.”
Lục Tiểu Tứ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừm, đây cũng là một cách, tại sao trước đây tôi không nghĩ tới chứ?”
Cố Manh Manh che miệng cườòi:”Khôn ba năm, dại một giờ!”
Lục Tiểu Tứ:”…
Lục Tư Thần cầm tờ tạp chí thứ hai lên, tiếp tục lật trang này sang trang khác với vẻ mặt lạnh lùng.

“Mẫn Mẫn tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.

Lục Tiểu Tứ nhún vai:” Làm sao tôi biết được? Phụ nữ các cô còn có thể có chuyện gì khác, chắc là muốn hẹn nhau cùng đi dạo phố hay chơi đùa gì đó.”
“Chơi đùa cũng được.” Cố Manh Manh nói:” Người khác vui chơi đều là bỏ tiền, các anh vui chơi là để kiếm tiền, cái này cũng hay!”
Lục Tiểu Tứ nghe cô nói xong liền đắc ý:” Dĩ nhiên là vậy rồi!”
“Bộp”, Lục Tư Thần bỗng nhiên ném quyển tạp chí xuống bàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện