Chương 231: Anh Áy Đến Rồi 15
Buổi chiều, sau khi tan sở, cả hai cùng nhau lái xe về nhà.
Trên đường, Lục Tư Thần đề nghị: “Muồn ăn lầu không?”
“Hả2”
Cố Manh Manh nghe xong không khỏi ngẳắng đầu nhìn anh: “Lầu gì?”
Lục Tư Thần đáp: “Là lầu uyên ương mà lần trước chúng ta cùng ăn, muốn ăn không?”
Cố Manh Manh nuốt nước bọt.
“Muốn!”
Cô gật đầu.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô, cưng chiều nói: “Bây giờ đi ăn?”
Nào ngờ, Cố Manh Manh lắc đầu: “Không được!”
“Hửm?”
Lục Tư Thần hơi kinh ngạc.
Cô nhóc ham ăn này vậy mà lại từ chối đồ ngon?
Vẻ mặt của Cố Manh Manh rất nghiêm túc, chỉ nghe thấy cô nói: “À, em đã hẹn Sơ Tuyết rồi.
Lát nữa sẽ ăn tối cùng nhau.
Nếu bây giờ em đi ăn lầu với anh, vậy không phải là thất hứa với người ta rồi sao?”
Lục Tư Thần cạn lời.
Cố Manh Manh nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Vậy nên, hôm nay chúng ta vẫn là về nhà ăn cơm đi.
Còn về lầu uyên ương thì để hôm khác hãng hay đi.
Yên tâm, em sẽ nhớ.
để nhắc anh!”
Lục Tư Thần búng cái trán nhỏ nhắn của cô một cái, nói: “Hôm khác hãng hay? Em còn không biết ngại mà nói ra, hả?”
“Tại sao em phải ngại?”
Cố Manh Manh nghiêng đầu, nhìn anh không chớp mắt, nói: “Anh cũng không phải người khác, nên không cần khách sáo, đúng không?”
Lục Tư Thần nheo mắt.
Anh cong môi: “Anh là ai?”
“Hừ!”
Cố Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Cô lắm bẩm: “Biết rồi còn cố tình hỏi!”
Lục Tư Thần bóp cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói!”
Cố Manh Manh cắn môi.
Vẻ mặt của cô có chút đáng thương, có một tia sáng yếu ớt trong đôi mắt to đen láy của cô.
Vài giây sau, cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Là chồng…”
“Ngoan!”
Lục Tư Thần hài lòng, cúi đầu hôn cô một cái thật ngọt ngào.
Cố Manh Manh vặn vẹo người trong vòng tay anh, giọng điệu nũng nịu: “Anh luôn bắt nạt em.
Xấu nhát…”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần dán lên môi cô, cười thấp: “Bắt nạt em cái gì?
“Anh…”
Có Manh Manh tức đến trừng lớn mắt.
Lục Tư Thần đưa tay bóp mặt cô: “Nói ra đi.”
Cố Manh Manh hừ mũi, quay đầu qua không muốn nhìn anh.
Lúc này, trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lục Tư Thần không có phản ứng gì nhiều, nhưng Cố Manh Manh đã vùng vẫy ra, nói: “Này, điện thoại của em đang đổ chuông.
Anh buông em ra, em muốn lấy điện thoại!”
Lục Tư Thần không có lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay.
Cố Manh Manh trả lời rồi cúp máy.
Cô cúi đầu, chậm rãi cắt điện thoại vào túi xách.
Lúc này, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tới: “Bạn của em lần này đặc biệt đến thăm em?”
Có Manh Manh ngước nhìn anh.
“Đúng vậy!”
Có trả lời.
Lục Tư Thần không nói, như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cố Manh Manh thấy sợ.
Chẳng lẽ vừa rồi khi cô nói chuyện điện thoại với Thẩm Sơ Tuyết, anh đã nghe ra cái gì?
Nhưng không đến mức đó chứ?
Cô đã ngắt lời Thẩm Sơ Tuyết đúng lúc rồi mà!
Nghĩ đến đây, Cố Manh Manh không khỏi thốt lên: “Lục Tư Thần…”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhìn xuống cô.
Cố Manh Manh cười nói: “Em đột nhiên nghĩ ra việc nhờ anh giúp rồi!”
Vẻ mặt của Lục Tư Thần vẫn không thay đổi.
Anh khẽ gật đầu: “Nói đi!”
Cố Manh Manh chớp mắt và tiếp tục: “Ngày mai em muốn đưa Thẩm Sơ Tuyết đi chơi, vậy nên…”
Lục Tư Thần nhíu mày nói: “Bảo anh đi cùng?”
“Không!”
Cố Manh Manh nghe vậy lắc đầu nói: “Em biết anh rất bận, ừm, ý em là, ngày mai em có thể không đến công ty †ìm anh, cho nên anh phải tự ăn cơm trưa một mình… ừm, và cả bữa tối!”
Lục Tư Thần thở dài.
“Chỉ là chuyện này?”
“Ừ”
Có Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần ôm chặt eo cô, bất lực nói: “Bé con, anh chưa từng nghĩ đến việc giam cầm em.
Muốn cùng bạn bè đi chơi thì cứ đi đi, đừng lo lắng quá.”
“Anh không tức giận à?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần nhướng mày: “Anh tại sao phải tức giận?”
Cố Manh Manh ôm cổ anh, áp mặt vào mặt anh, nhẹ giọng nói: “Anh không tức giận là tốt rồi.
Như vậy thì em yên tâm rồi.”
Lục Tư Thần nghe vậy thì anh thực sự dở khóc dở cười.
“Trong lòng em, anh nhỏ nhen như vậy sao?”
“Không phải…”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Thằm nghĩ, anh không phải nhỏ nhen mà là bá đạo! Vô cùng bá đạo!
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai cô gái trốn vào phòng ngủ nói chuyện phiếm.
Thẩm Sơ Tuyết hóng hớt: “Thẳng thắn khai ra, hôm nay cậu cùng chồng cậu đi bay lắc ở đâu?”
Cố Manh Manh kêu oan, nói: “Bọn mình không đi bay lắc.
Mình đến công ty để đưa cơm trưa cho anh ấy, sau đó đợi anh ấy tớn sở rồi cùng về nhà!”
“Áy chà chà!”
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Tuyết vô cùng cường điệu: “Hộp cơm tình yêu đấy.
Già đầu rồi, không thấy sến à!”
Có Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Cậu sao lại như vậy chứ.
Mình nói thật mà còn sai à?”
Thẩm Sơ Tuyết vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Ngoan, mình chỉ nói tùy tiện thôi, đừng kích động, bình tính! Bình tĩnh!”
Cố Manh Manh cong môi: “Vậy hôm nay chuyện đó cậu làm thế nào rồi?”
Thẩm Sơ Tuyết thở dài: “Tớ đến địa điểm mà cậu đưa cho KhẠn: “Ừ, sau đó thì sao?”
Có Manh Manh nhìn cô đầy mong đợi.
Thẩm Sơ Tuyết xoa ấn đường, nói: “Vùng ngoại ô nóng hơn thành phó.
Lần này tớ vì làm việc giúp cậu mà suýt chút nữa bị thiêu cháy luôn rồi.
Cố Manh Manh, cậu đã từng nghĩ đến việc làm sao đền bù cho tớ chưa?”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Cậu nói việc chính trước đi chứ?”
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu: “Tớ không tìm thấy quán cơm nhỏ mà cậu nói đó.”
Có Manh Manh ngắn ra: “Hả?”.
Bình luận truyện