Chương 11
Chương 11
Lập tức có người xông vào, xách ngang Diệp Như Hè lên, đem cô kéo đi.
“Không! Tôi không có muốn hại thằng bé! Anh nghe tôi nói đã…
“Đem cô ta mang đi!”
Diệp Như Hề không kịp giải thích đã bị người kéo ra ngoài.
Tần Hải nghĩ lại mà sợ, anh ta biết rõ tầm quan trọng của Tạ An đối với giám đốc Tạ, nếu tiểu thiếu gia thật sự xảy ra chuyện thì anh ta cũng phải chết rất thảm.
“Tiểu thiếu gia, tôi mang cậu đi bệnh viện!”
Tạ An cuối cùng đã phun ra được ngụm cơm bị mắc nghẹn trong cổ họng kia ra, khuôn mặt nhỏ nghẹn ứ không nói nên lời cuối cùng cũng dịu lại.
Cậu bé nắm chặt tay Thư ký Tần tay, nói: “Thư ký Tần, không phải……”
Bởi vì sốt ruột, Tạ An lại nói không nên lời.
Tần Hải vội vàng vỗ phía sau lưng cậu, “Từ từ rồi nói.”
Tạ An cũng không nói gì nữa, trực tiếp bắt lấy tay Thư ký Tần lôi kéo chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên cậu bé có cảm giác có thể ăn được cơm do người khác làm ra, hơn nữa, hương vị đô ăn vừa rôi cho cậu cảm giác như vị đồ ăn mẹ làm……
“Thư ký Tân, mau mau tìm cô ây trở vê! Mau lên!”
“Tiểu thiếu gia, cô ta muốn hại cậu, không thẻ……”
*Đem cô ấy tìm trở về!”
Tần Hải sửng sốt một chút.
Dù sao anh ta vẫn luôn nhìn tiểu thiếu gia lớn lên từ nhỏ, Tạ An từ trước đến nay đều trầm mặc, cũng không thường xuyên biểu đạt ý tứ của bản thân, rất ít thấy cậu bé bộc lộ rõ ràng là bản thân thích gì hay muốn gì.
Tạ An lo lắng, đầu đều là mồ hôi, nhưng vẫn có chấp kêu lên: “Thư ký Tần, nhanh nhanh đi tìm chị gái kia trở về đây!
Vừa rồi do tôi bị mắc nghẹn, là chị ấy vỗ lưng giúp nhuận khí, thư ký Tần chú trách oan chị ấy rồi!”
Tầm mắt Tần Hải chậm rãi dừng ở hộp cơm được ăn dở trên mặt bàn kia, cuối cùng anh ta cũng phục hồi tinh thần lại.
Lập tức cho người đuổi theo, nhưng ai biết được cô ấy đã đi đâu rồi.
Lúc Tạ Trì Thành trở về, liền tháy dáng vẻ Tạ An đang rầu fĩ không vui.
Tần Hải tiến lên lần lượt đem những chuyện xảy ra nói qua một lần, khuôn mặt còn đầy vẻ áy náy.
*Thật xin lỗi, giám đốc, là sai làm của tôi, tôi sẽ lập tức bảo người đi tìm cô ấy”
“Không cần. Anh đi xuống trước đi.”
Tần Hải lập tức lui ra, trong văn phòng chỉ còn lại có Tạ Trì Thành và Tạ An.
*“Daddy, có thể tìm chị gái đó về đây được không?”
Tạ Trì Thành kéo ra ghế dựa ngồi xuống, đôi mắt thâm trầm, nói: “Vì sau lại muốn cô ta trở về.”
Tạ An từ trước đến nay luôn có chút sợ hãi daddy nhà mình, nhưng mà nghĩ đến chị gái kia, cậu vẫn có lấy hết can đảm, nói: “Chị ấy là nhân viên công ty, không thể không phân rõ trắng đen liền vô cớ đuổi người ta ra khỏi công ty như vậy được.”
“Con nói chuyện hộ cho người ta ư?”
“Cho ta một cái lý do đáng tin phục.”
“Daddy, lần trước con đã tìm ra được lỗ hồng của dữ liệu, cha hãy đồng ý với con một yêu cầu này, hiện tại con sẽ fix lỗi ngay lập tức.”
Tạ Trì Thành cong môi, chỉ là cái mỉm cười này không có một chút độ ám.
Tạ An có chút sợ hãi nụ cười mỉm này của daddy, lần trước daddy lộ ra nụ cười như có như không này, người đối diện với nụ cười đó đã lập tức phá sản trong vòng ba ngày.
Nhưng mà Tạ An cắn răng, cậu vẫn cố kiên trì không thay đổi lời nói.
Cuối cùng, Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Cha đồng ý với con.”
Có được sự đồng ý của daddy, tâm trạng Tạ An cũng tốt lên, tiếp tục ôm notebook nghiêm túc làm việc.
Tạ Trì Thành đi ra bên ngoài, Tần Hải lập tức đi tới, thấp giọng nói: “Ông chủ, có cần tôi chạy đi điều tra thông tin về người phụ nữ kia không?”
Một người phụ nữ có thể có được sự đồng tình của thiếu gia tuyệt đối không đơn giản.
Ít nhất theo Tần Hải đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy một ai có thể làm được, ngay cả mẹ ruột của tiểu thiếu gia cũng không được.
Tần Hải theo Tạ Trì Thành đã rất nhiều năm, vô cùng cần trọng, rất rõ ràng tầm quan trọng của tiểu thiếu gia với ông chủ.
Tạ Trì Thành có sự bài xích rất nghiêm trọng với phụ nữ, Tần Hải đã cho rằng đời này cũng không thể thấy ông chủ nhà mình có vợ con.
Không nghĩ tới 6 năm trước lại nhảy ra một vị hôn thê, một năm sau còn có thêm một cậu con trai.
Tuy rằng ông chủ luôn bày ra mặt lạnh với tiểu thiếu gia, nhưng Tân Hải biết ông chủ chỉ là không biết cách biểu đạt tình cảm cha con mà thôi.
Mà vị hôn thê kia của tổng giám đốc thì Tần Hải từ chối nghĩ đến đôi mắt đầy vẻ hám lợi và dối trá của vị hôn thê tổng giám đốc , nếu không phải do sinh được tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi như vậy, chỉ sợ ngay cả thân phận vị hôn thê cô ta cũng không giữ nỗi.
Tạ Trì Thành trầm tư một lát rồi nói: “Điều tra một chút, thêm vào đó, tìm thêm vài người vệ sĩ đi theo Tiểu An, tôi không hy vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.”
Bình luận truyện