Chương 167
Chương 167
Khi Tạ An nghe thầy mẹ chuẩn bị rời đi, khuôn mặt nhỏ lập tức rũ xuống, cả người lộ vẻ không vui.
Diệp Như Hề nhìn thăng bé như vậy có chút đau lòng, nhưng cho dù cô thích Tiêu An như thế nào, thì vẫn.
pH quan tâm đên Nhạc Nhạc nhiều ơn.
Tạ Trì Thành nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em đi.”
“Không, không cần? Tôi, tôi có thể tự mình bắt taxi về.”
Tạ Trì Thành chỉ vào Tạ An, và nói: “Thăng bé cân phải đi kiểm tra một chút.”
Tạ An: “222”
Khuôn mặt của cậu trở nên mờ mịt, gân đây sức khỏe của cậu rất tốt. Sao cha lại bảo cậu đi kiêm tra làm cái gì?
Tạ An trong nháy mắt kịp phản ứng lại, lập tức lộ ra vẻ mặt không thoải mái, nói: “Đúng vậy, daddy, bụng con gân đây cảm thây khó chịu, con muốn đên bệnh viện gặp bác sĩ!”
Tạ Trì Thành ừ một tiếng rồi nói: “Đi thôi.”
Diệp Như Hệ nhìn một màn này, ngược lại không nghỉ ngờ lời nói của Tạ Trì Thành, dù sao trẻ con cũng không lừa gạt người khác.
_ “Tiểu An sao lại không thoải mái? Có nặng lắm không?”
Tạ An bắt đầu màn biểu diễn như hoàng đề điện ảnh nhỏ, năm chặt tay mẹ, nói: “Dì xinh đẹp, bụng con không thoải mái. Mây ngày nay con đêu ăn không ngon.”
_ Bác Chung: ? 2 ? Không phải tiểu thiêu gia luôn ăn không ngon miệng sao?
Hơn.nữa, bác sĩ gia đình luôn túc trực 24/24, hề đau đâu, sốt là có thể đến tận nhà khám, trừ trường hợp khẩn cập thì mới đến bệnh viện khám, không phải sao?
Nhưng trực giác nhiều năm của bác Chung đã mách bảo ông rằng tốt nhất là nên im lặng vào lúc này, an phận làm tốt chức trách cao nhất của một người quản gia – đó là tuyệt đối không quây rây chuyện tôt của chủ nhà.
Diệp Như Hề rất quan tâm sờ lên cái bụng nhỏ của thăng bé, nói: “Có phải cháu ăn phải thứ gì bị hỏng không?”
Tạ An khó chịu vươn tay ra: “Dì xinh đẹp, ôm cháu đi.”
Tạ Trì Thành đứng bên cạnh, tỏ vẻ coi thường hành động của con trai.
Trước đây thằng nhóc này cao ngạo lạnh lùng, ai cũng không cho ôm, kể cả cha ruột của mình cũng như vậy.
“Ôm cái gì mà ôm, tự mình đi đi, con không có chân sao?”
Diệp Như Hề mặc kệ anh, trực tiêp bê Tạ An lên, ước lượng cân nặng của tháng bé một chút, cô hơi lo lắng nói: nhà còn quá gây, nên ăn thêm nữa nhé.”
Tạ An ngoan ngoãn năm trong vòng tay của mẹ, tham lam cái cảm giác được mẹ ôm âp, vành mắt cậu bé hơi đỏ lên.
_ Cậu thực sự muốn mở miệng gọi mẹ, nhưng cha nói, vẫn chưa được, còn chưa tới lúc, cậu không thê gọi.
Diệp Như Hềễ chỉ cho là Tạ An thật sự không thoải mái, nhanh chóng thúc giục: “Tạ Trì Thành, chúng ta mau đi nhanh đi, hình như Tiểu An thật sự là không thoải mái.”
Tạ An rất phối hợp rên rỉ vài tiếng, đồi lấy được sự yêu thương của Diệp Như HỆ, mẹ vuốt ve vô nhẹ phía sau lưng cậu.
Tạ Trì Thành liếc con trai một cái thật sâu, nhưng cũng không nói gì.
Cả hai mang theo Tạ An đến bệnh viện, Diệp Như Hệ vốn định thoát thân đê ra ngoài đi xem tình hình của Nhạc Nhạc một chút, nhưng Tạ An lại quân lây muôn ởi theo.
Tạ An đã muốn gặp em gái mình từ lâu rồi, vì vậy cậu bé cứ nhao nhao đòi đi xem.
Bình luận truyện