Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 145: 145: Nói Không Rõ Ràng





Sau bữa sáng, Thẩm Ngân Tinh vẫn không nghĩ ra, đến manh mối cũng không nhớ.

Bạc Hàn Xuyên lên lầu.

Thẩm Ngân Tinh gọi anh, hôm qua cô đồng ý với Thanh Vy, hôm nay sẽ đến công ty.

Cô đứng trong phòng khách chờ Bạc Hàn Xuyên.

Thím Trương bưng khay đi tới, trong lòng có chút lo lắng: "Cô Thẩm, cô có thể giúp tôi đưa thuốc cho cậu chủ được không? Tôi đang hầm súp nên không lên được!”
Cô cầm lấy khay: "Được, để tôi làm!"
Thím Trương gật đầu cảm ơn, vội vàng quay về phòng bếp.

Thẩm Ngân Tinh gõ cửa phòng Bạc Hàn Xuyên, nghe thấy tiếng mới mở cửa, từ từ đi vào phòng.

Bạc Hàn Xuyên đứng trước tủ thắt cà vạt, anh quay đầu nhìn cô rồi dừng thắt cà vạt lại.

“Em đưa thuốc giùm thím Trương!” Cô để cái khay xuống bàn.

Anh không nhìn cô nữa, lại tháo cái cà vạt đang thắt.


"Cà vạt thắt không được!"
Cô hơi mím mím môi, đi tới gần anh: “Em giúp anh nhé?”
Người đàn ông không nói gì nhưng bỏ tay xuống, câu trả lời trong im lặng.

Cô hít một hơi, đưa tay cầm lấy chiếc cà vạt sọc xanh đậm trên ngực anh.

Bạc Hàn Xuyên nhìn cô gái trước mặt, làn da trắng mịn hồng hào, chóp mũi sáng bóng, lông mi dài khẽ cụp xuống, môi đỏ mọng, trang điểm nhẹ nhàng, yên tĩnh mà xinh đẹp.

Mùi hương toát ra từ cô thoảng qua, khiến anh nhích lại gần cô hơn.

Cảm nhận điều gì đó, động tác trên tay Thẩm Ngân Tinh trở nên cứng ngắc, cô lùi về sau hai bước.

Anh không nói gì, ánh mắt đen thăm thẳm nhìn cô, lại nhích về phía cô một chút.

Thẩm Ngân Tinh lùi lại hết lần này đến lần khác, kết quả là lưng chạm vào tủ quần áo phía sau, không còn đường lui.

Người đàn ông hào hoa phong nhã vây lấy cô, khiến nhịp tim Thẩm Ngân Tinh đập liên hồi.

“Em nhớ ra chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp rơi trên đỉnh đầu cô, giống như tiếng trống trầm trầm, vang lên trong lòng cô, gây nên từng gợn sóng nhấp nhô.


"Không, có lẽ… không dễ nhớ lắm…!"
Tay anh ôm lấy eo cô, hơi siết chặt một chút.

Cả người Thẩm Ngân Tinh run lẩy bẩy, hai tay vô thức đặt tay lên vai anh, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Bạc Hàn Xuyên dùng giọng nói đầy gợi cảm và mờ ám khiến người ta như chìm trong đó.

“Em cần anh nhắc không?”
Giây phút này, Thẩm Ngân Tinh thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt Bạc Hàn Xuyên.

Ý thức hiện hữu của người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ, thậm chí anh còn không biết mình có ảnh hưởng như thế nào đến cô mỗi khi anh đến gần.

Bàn tay chống trên ngực anh hơi dùng sức, cô định dùng hai chân đẩy anh ra, nhưng người đàn ông này cứ như núi, đứng bất động.

Thẩm Ngân Tinh hơi nản lòng.

"Vậy thì cám ơn trước!"
Khi khoảng cách hai người càng gần, hương thơm từ người cô càng rõ ràng, bàn tay trên eo khẽ siết chặt thêm chút nữa.

"Ngẩng đầu nhìn anh!"
Thẩm Ngân Tinh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, giọng nói trầm khàn của người đàn ông gần như khiến cô tê dại từ đầu đến cuối.

Cô vẫn ngẩng đầu lên, trán chạm vào cằm anh.

Cơ thể người đàn ông khom về phía cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt, như lan vào tận trong cơ thể.

"Ý em là, anh đừng có đứng gần như vậy...!"
“Không nói rõ được!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện