Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 301: 301: Khẩu Khí Thật Lớn




“Nếu như các người nhất định muốn tính sổ với tôi, vậy thì tôi cũng không ngại tính toán với nhà họ Thẩm các người...”
Các người để ý đến Lam Vận như vậy sao? Các người đã bao giờ từng nghĩ, nếu không có mẹ tôi thì Lam Vận có thể được như ngày hôm nay không? Còn cả mấy công ty và cửa hàng mà bà ấy dùng danh nghĩa để đăng ký.

Đừng quên rằng đó là của hồi môn mà bà ấy để lại cho tôi! Những thứ đó bây giờ trong tay ai? Hả?”
Thẩm Ngân Tinh dừng lại một lúc, ánh mắt sắc bén khôn ngoan quét qua hai người đang ngồi trước mặt.
Vẻ mặt thay đổi của Dương Lan Hương không qua được mắt của cô.
Mặc dù bà ta cố tình che giấu, nhưng Thẩm Ngân Tinh đã sớm nhìn ra.
Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ tin rằng mẹ cô sẽ thực sự đã chết!

Cho dù lúc đó bà ấy có nhảy xuống biển bị cá nuốt chửng thì cũng phải để lại một mảnh xương cốt, nhưng lại không hề có!
Cô chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm bà ấy.

Những sự việc lúc bà ấy còn sống, chỉ cần là điều tra được, cô đã điều tra hết rồi.

Của hồi môn mà mẹ cô để lại, để ở chỗ luật sư, cô muốn biết cũng không khó.
Sắc mặt Thẩm Minh Quốc đột nhiên trầm xuống, không ngờ rằng cô lại đột nhiên nhắc đến công ty của Cơ Phượng Miên!
“Của hồi môn đợi đến khi mày kết hôn mới đến tay mày được! Trước lúc đó...”
“Trước lúc đó thì những thứ này cũng không thuộc về các người!” Thẩm Ngân Tinh mạnh mẽ ngắt lời Thẩm Minh Quốc!
“Không phải muốn tính sổ sao? Để tôi tính ngay ở đây! Tất cả Lam Vận là của nhà họ Thẩm các người, Thẩm Tư Duệ là viên ngọc quý của nhà họ Thẩm.

Được thôi, nếu như đã để mắt đến Tinh Thần Quốc Tế, vậy chúng ta có thể thử xem! Có lẽ các người cũng nên nếm thử cảm giác mất đi thứ mà mình để nhất!
Tôi không chỉ muốn các người mất đi, mà còn muốn các người từng chút từng chút một cảm giác được, giãy giụa để giữ lấy thứ mà các người biết sẽ mất đi.”
Đao chém xuống, nỗi đau chỉ dâng lên trong nháy mắt.
Không thể bằng nỗi đau lăng trì!
Ánh Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng, mặt mày đầy sát khí, giọng nói khí phách, từng chữ từng chữ một giống như đao cắm, sắc bén c ắm vào người bọn họ.

Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương đồng thời bị khí chất sắc bén lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh làm cho giật mình.
Bầu không khí như một sợi dây căng cứng, giống như chỉ cần lôi kéo thêm một chút sẽ đứt phăng.
“Khẩu khí thật lớn!”
Một giọng nói khác đột ngột cắt ngang tiến vào, mang theo khí thế uy nghiêm quen thuộc.
Thẩm Ngân Tinh quay đầu lại nhìn Khương Huệ Vân đang đứng nghiêng người ở lan can tầng hai, ánh mắt bà ta trịch thượng nhìn Thẩm Ngân Tinh, sau đó bước xuống cầu thang đến gần Thẩm Ngân Tinh.
Đôi mắt sắc sảo đó nhìn từ trên nhìn xuống Thẩm Ngân Tinh, ánh mắt dừng lại ở cổ cô.
Khương Huệ Vân khẽ nheo mắt lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Càng ngày càng không coi ai ra gì.

Trước kia, có Tô Vũ cô còn có chút ý tứ, bây giờ còn không thèm che đậy sao? Để cô ra nước ngoài là tốt cho cô.

Cô ở nước ngoài, muốn đi đâu thì đi! Nhưng cũng đừng để đến khi danh tiếng của cô hoàn toàn thối nát, mới biết hối hận! Sau đó lại để nhà họ Thẩm lra tay dọn dẹp đống lộn xộn đó cho cô.”

Đôi mắt băng giá của Thẩm Ngân Tinh lại bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Cô hiểu lời của Khương Huệ Vân nói, nhưng cô không hiểu đột nhiên bà ta nói những lời này là vì cái gì!
Điều nực cười là với tư cách một người lớn tuổi, và cũng là một người thân của cô, bà ta lại nói với cháu gái ruột của mình rằng “muốn đi đâu thì đi”…
“Yên tâm! Chuyện của tôi nhà họ Thẩm không cần phải nhọc lòng.

Tốt hơn là hãy tiết kiệm sức lực, mà dồn sức vào công ty và Thẩm Tư Duệ đi.”
Sắc mặt Khương Huệ Vân dần dần trầm xuống: “Xem ra cô nhất định muốn phân rõ giới hạn với nhà họ Thẩm sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện