Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 14: Hoa sen nhỏ hỗn độn trong gió



Lâm Bình Bình nháy mắt hóa đá! Màn hình vẫn đang điên cuồng show hình ảnh JJ đủ các tư thế của tên mãnh nam kia! Sự trong sạch của cậu giờ thì còn đâu!

Vì thế bạn trẻ nào đó vô cùng khẩn trương, vô cùng xấu hổ! Kết quả, Lâm Bình Bình làm ra chuyện hết sức ngốc nghếch!

Cậu nhanh chóng đóng máy tính lại, sau đó ôm máy tính, té! Bỏ lại một mình Hồ tổng trong văn phòng vẫn còn đang hỗn độn trong gió!

Phắc! Sau này mỗi khi nhớ lại, Lâm Bình Bình cảm thấy mình chắc chắn bị ẩm IC, nhưng chuyện đã xảy ra vĩnh viễn không thể thay đổi! Lúc cậu ôm máy tính co giò lao như điên ra ngoài, thành công bị đội trưởng đội bảo an tưởng là kẻ trộm, một cước rất dũng mãnh đá bay!

“Đùa ông à, thế méo nào vẫn là cậu?!” Sau khi thấy mặt người nọ, đội trưởng đội bảo an thiệt là buồn bực.

Lâm Bình Bình nhoài người vào bồn hoa, nhìn bản ghi chép gốc ngoan ngoãn nằm trong đài phun nước, cõi lòng ủy khuất đến rơi nước mắt! Mọe nó rốt cuộc là vì cái răng gì! Quảng cáo thất bại, máy tính iêm yêu còn bị phá hỏng, bà nó thực mất mặt!

Vì thế đêm đó, Lâm Bình Bình tới câu lạc bộ đêm (night club) uống rượu giải sầu!

Wings of Devil* là câu lạc bộ đêm nổi tiếng nhất thành phố, không chỉ vì nơi này có đầy đủ mọi loại rượu, mà còn có những thiếu niên xinh đẹp phục vụ, càng vì nơi này trăm phần trăm khách hàng đều là GAY.

(Bản gốc tác giả dùng tiếng Nhật – Ma no tsubasa, đổi thành tiếng Anh cho dễ hiểu.)

Lâm Bình Bình đương nhiên là khách quen, sau khi quen thuộc chào hỏi với chủ quán, cậu bắt đầu nâng ly cooktail màu hồng phấn, ngồi trong góc tự kỷ xót xa cho thân mình, hôm nay mọe nó thiệt bi thúc, mọe nó thiệt hồng nhan bạc mệnh!

“Hi!” Đột nhiên có người ngồi xuống chỗ đối diện.

Lâm Bình Bình vừa ngẩng đầu nhìn, sợ hãi đến nỗi cứng nhắc đứng lên.

“Sao vậy?” Hồ Vân Phi buồn cười nhìn cậu.

Tui phắc, tại sao lại là hắn! Lâm Bình Bình lần thứ hai nhớ lại buổi sáng hỏng bét, vì thế lại rục rịch muốn chạy, kết quả bị một câu của Hồ Vân Phi dọa sợ đứng im tại chỗ.

“Nếu dám chạy, tôi đem chuyện sáng nay kể cho Cố Khải.”

Phắc! Diu!

Lâm Bình Bình không thể làm gì khác ngoài cam chịu ngồi xuống! Trên mặt ủy khuất thấp thỏm, trong lòng điên cuồng dựng thẳng ngón giữa!

“Muốn uống gì, tôi mời.” Hồ Vân Phi gọi phục vụ.

“Rốt cuộc anh có ý gì?” Lâm Bình Bình đếch thèm đếm xỉa đến câu hỏi của hắn, phắc! Dù sao cũng đã mất mặt một lần! Ông đây mới không thèm để ý nhiều thêm một lần nữa!

“Phải là tôi hỏi cậu câu này mới đúng?” Hồ Vân Phi xem menu rượu, không trả lời y, “Đầu tiên là chạy tới văn phòng tôi, sau đó cho tôi xem mấy tấm hình kì quái, cuối cùng không hiểu sao lại ôm máy tính thét chói tai bỏ chạy, trong khi tôi hình như chưa hề nói gì.”

........ Đệt! Ra vẻ chân thành! Lâm Bình Bình chột dạ nhìn trời.

“Đừng ngại, tôi chỉ vừa khéo nhìn thấy cậu mà thôi.” Hồ Vân Phi rót rượu, “Mấy lời vừa rồi là tôi đùa thôi, tôi sẽ coi như chưa phát sinh chuyện gì.”

“Cảm ơn.” Lâm Bình Bình nhẹ nhàng thở ra.

“Tại sao lại đến uống rượu một mình?” Hồ Vân Phi hỏi cậu.

Lâm Bình Bình trong lòng gào thét, ông đây tới uống rượu giải sầu!

“Nếu có hứng thú, ngày mai lại đến văn phòng của tôi đi.” Hồ Vân Phi tựa vào sofa, “Về phần quảng cáo, tôi có thể cân nhắc.”

“Thật sao?” Lâm Bình Bình lắp bắp kinh hãi, mịa nóa có nhầm hay không vậy, lớ ngá lớ ngớ* thế mà cũng có thể thắng tổ thiết kế trò ‘Sư muội, muội đừng đi’, cậu cảm thấy bản thân mình vừa uy vũ lại xưn điệp.

*Nguyên văn là ‘Ô long’ [wùlóng] đồng âm với từ ‘Hồ đồ’. Nhưng để hồ đồ có vẻ không hay nên tớ đổi lại. Nếu ai có từ khác thì bảo tớ nha ^3^

(tuki quá iêm êi =w=)

“Tuy rằng tôi không hiểu nổi trò chơi của cậu, nhưng tôi tin tưởng Cố Khải.” Hồ Vân Phi đưa cho cậu một chén rượu, “Nếu cậu đồng ý trình bày tốt ý tưởng, tôi thấy cũng không có vấn đề gì quá lớn.”

Lâm Bình Bình kích động, xấu hổ nhìn hắn, “Ngày mai e là không được, máy tính của tôi ngâm nước rồi, ngày mốt không được sao?” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghe như tiếng muỗi kêu! Đệt! Không cần khiến ông nhớ lại chuyện hôm nay thêm lần nữa đâu!

Nhớ đến bé máy tính màu trắng được ngâm mình trong đài phun nước, Hồ Vân Phi giương khóe miệng, “Được rồi, ngày mốt, trước tiên cụng ly đã!”

Lâm Bình Bình cảm động tới rớt nước mắt uống một hơi cạn sạch, thằng bomie nào nói Hồ tổng âm hiểm giả dối, rõ ràng ảnh rất tốt bụng nha, so với Thần bút Mã Lương* còn tốt bụng hơn!

*Nếu tớ đoán không nhầm thì đây là nói về chú bé Mã Lương trong câu truyện Cây bút thần mà chúng mình học ở lớp 6 ấy. Mã Lương được một vị tiên tặng cho cây bút thần có thể biến mọi thứ em vẽ thành sự thật. Em cuốc, vẽ cày, vẽ đèn, vẽ thùng múc nước,vv cho người nghèo khó. Nội dung mọi người có thể tìm đọc trên mấy trang truyện cổ tích hoặc SGK lớp 6 nha. Đây là chỉ một tấm lòng tốt bụng, bao dung, nhân hậu.

Hồ Vân Phi cười đầy thâm ý, liên tiếp rót rượu, hạ quyết tâm chuốc say bạn kia, mịa, thịt béo dâng tận miệng, không ăn thì thật có lỗi với bản thân!

Khi chai rượu cạn đáy, Lâm Bình Bình cũng triệt để say tới chóng mặt! Cậu ghé vào bàn rầm rì, quyến rũ uốn qua éo lại, trêu chọc dục vọng đang sôi trào của Hồ tổng, vì thế hắn dứt khoát vác tên này sang khách sạn đối diện!

“Nóng!” Lâm Bình Bình bị cồn thiêu đốt tới mặt đỏ bừng, nằm trên giường vô thức tự kéo cúc áo mình.

Thế là Hồ Vân Phi đương nhiên coi đây là câu dẫn, động thủ nhanh chóng lột hết không còn một mảnh.

Tình một đêm từ trước tới nay không cần lắm lời tâm tình hay tiền diễn, nhất là với Hồ Vân Phi – một kẻ trăng hoa lão luyện. Hắn áp chế người dưới thân vẫn đang mờ mịt, kẽ cắn lên xương quai xanh đáng yêu.

“Nhột.” Lâm Bình Bình nhíu mày đẩy hắn.

“Ngoan, em thích tư thế nào?” Hồ Vân Phi thay cậu khuếch trương, ghé bên tai hỏi.

Nơi nào đó bị dị vật xâm chiếm khiến cậu không thoải mái, Lâm Bình Bình vặn vẹo thắt lưng muốn chạy trốn, lại càng kích thích kịch liệt.

“Đau.” Lâm Bình Bình ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng, vì cái răng tên kia không cho mình ngủ?

Nhìn vẻ mặt thiếu ngược của cậu, bụng dưới Hồ Vân Phi suýt nữa bùng nổ, tiểu yêu tinh không biết sống chết chọc ghẹo đàn ông này, không thể trách hắn không ôn nhu.

“Ngoan nào, thả lỏng một chút.” Hồ Vân Phi rút ngón tay ra, thay bằng gia hỏa của mình tiến nhập thân thể cậu.

“Ô ô ô.........” Lâm Bình Bình khóc tới mức thiếu chút nữa tắt thở.

“Trời ơi, bảo bối, em thật tuyệt.” Hồ Vân Phi thỏa mãn thở hổn hển, không ngừng hôn hai mắt cậu, “Thật thoải mái.”

“Đau!” Lâm Bình Bình vẫn còn giãy giãy.

Hồ Vân Phi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, người dưới thân da thịt trắng nõn, dáng người tinh tế, ngũ quan trời sinh còn có chút quyến rũ, hơn nữa biểu tình hiện tại điềm đạm đáng yêu, thật sự hợp khẩu vị của hắn!

“Tôi muốn ngủ.” Lâm Bình Bình đầu óc mê man mà kháng nghị, bĩu môi trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

“Làm xong rồi ngủ.” Hồ Vân Phi cố định eo nhỏ, vào càng sâu nơi mềm mại kia, từng tế bào khắp toàn thân thỏa mãn thở dài. Đã từng qua lại với không ít người, hoàn hợp được như cậu cũng không nhiều, tình dục dâng lên mà ra trong nháy mắt, Hồ Vân Phi đột nhiên có một suy nghĩ — khó gặp được người vừa ý như vậy, bằng không để cậu làm bạn giường cố định?

Tối nay, Lâm Bình Bình bị thú tính quá độ của Hồ tổng giám đốc lăn qua lộn lại, từ trong ra ngoài bị ăn sạch sẽ, thẳng đến hừng đông mới được nghỉ ngơi. Say rượu cộng với ‘làm lụng vất vả’ quá độ, cậu ngủ cực kỳ say, mở mắt đã gần hai giờ chiều.

Mờ mịt nhìn lên trần nhà, hình như không phải nhà mình, ngó nghiêng khắp nơi, càng thêm chắc chắn nơi xa hoa này nhất định không phải nhà mình!

Đang muốn ngồi dậy chợt giật mình, nửa thân dưới như bị xe nghiền, đau tới mức hít thở không thông. Vì thế Lâm Bình Bình sắc mặt tái nhợt, cậu nhớ từng nghe qua một tin thời sự!

— Một thiếu niên xinh đẹp như hoa bị chuốc thuốc mê tại quán bar, tỉnh lại thì phát hiện mất quả thận!

“Á!!!!!!” Lâm Bình Bình hét to! Phắc phắc! Đau đến vậy! Khẳng định là mất thận rồi!

“Tỉnh rồi?” Hồ Vân Phi nghe thấy động tĩnh, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Phắc! Diu! Coan! Mịa! Nóa! Vì răng tên này lại lõa lồ nửa trên xuất hiện ở đây?

“Muốn ăn gì nào?” Hồ Vân Phi ngồi bên giường, xoay người hôn nhẹ lên môi cậu.

Đầu óc Lâm Bình Bình triệt để đơ, mịa, đây là ảo giác đúng không!!!!! Cứu mạng!!!!! Phắc diu!!!! Ai có thể nói cho tui biết cái méo gì đang xảy ra không!!!!!

“Ngoan.” Hồ Vân Phi rót cho cậu cốc nước, “Biểu hiện của cậu tối qua không tồi.”

“Tối……… qua?” Lâm Bình Bình run rẩy hỏi.

“Tôi có hỏi qua phục vụ, bọn họ nói yêu cầu của cậu rất cao, bình thường không theo liền bỏ ra ngoài”, Hồ Vân Phi nhéo hai má non nớt mềm mại, “Thế nào, tôi phù hợp chăng?”

....... Hốc mắt Lâm Bình Bình biến đỏ! Mị nóa đây không phải sự thật! Mịa nóa đây không phải sự thật! Mịa nóa đây-không-phải-sự-thật!

“Tôi giúp cậu đi gọi đồ ăn.” Hồ Vân Phi thấy cậu vẫn đang chìm nghỉm trong đám cảm xúc ngổn ngang, không để ý.

Lâm Bình Bình ngơ ngác nhìn hắn ra khỏi cửa, đại não và nội tâm tràn ngập âm thanh kêu gào, tối hôm qua tối hôm qua tối hôm qua! Dấu hôn trên người và nơi tư mật đau nhức không hề biết mất như nhắc nhở, sự thật không thể trốn tránh, tối hôm qua chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi!

Vô cùng mong chờ về cái lần đầu tiên, thế mà lại phát sinh trong lúc say rượu bất tỉnh nhân sự, bị tên kia đưa lên giường mà không biết trời trăng? Càng bực mình hơn chính là, cái-tên-kia hoàn toàn tin rằng mình là một tay già đời vốn đã quen cuộc vui, sao có thể nói đây là lần đầu tiên của mình a a a a!

Lâm Bình Bình cảm thấy mình hiện tại có thể đi chết được rồi!

Wings of Devil là nơi dành cho người có danh tiếng, ai cũng đều có một khoảng thời gian hoặc là cố chấp hoặc là quá khứ tan nát cõi lòng, tiểu xử nam Lâm Bình Bình căn bản là không có một bến đỗ yên ổn*, không khéo còn có thể bị cả tập thể khinh bỉ! Cho nên vì muốn hoàn toàn hòa nhập mà vô tình trở thành một người với trái tim hư vinh đầy thương tổn, Lâm Bình Bình bịa ra một đống tình sử, ngụy trang thành cực phẩm tiểu GAY kén cá chọn canh** nhưng lòng mang đầy vết thương. Bằng vẻ ngoài xinh đẹp và hành động cao siêu, cộng với trình độ cao kinh nghiệm phong phú, đương nhiên vẫn chưa bị người khác nhìn thấu, đặc biệt là Hồ Vân Phi đương nhiên cũng không thể nhìn thấu!

*nói cách khác là ế lâu năm ế dài hạn:v

**bản gốc là ‘khẩu vị khủng hoảng’

Giờ phải làm sao? Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, tự lấy đá chọi chân mình. Nói cho hắn biết đây là lần đầu tiên? Thế thì được cái giề, chuyện đã xảy ra rồi thì sao có thể quay lại chớ! Làm bộ như đã quen với chuyện như thế này, ra vẻ không bận tâm chuyện tối qua? Phắc! Như vậy sẽ rất ủy khuất nha! Rõ ràng là một bông sen nhỏ thuần khiết bận rộn, đối phương lại nghĩ cậu đã là một đóa hóa cúc vàng đung đưa đón gió!

Lâm Bình Bình chui trong ổ chăn, ủy khuất túm góc chăn, cuối cùng quyết định tự mình làm bậy không thể sống, coi như là bị chó cắn một phát đi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện