Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 76: Thật ra rất rất yêu em
Đại khái là nhận ra bên mình có người, Lưu Tiểu Niên mơ mơ màng màng mở mắt
“Bảo bối” Cố Khải cúi đầu hôn nhẹ cậu.
Lưu Tiểu Niên cùng anh nhìn nhau vài giây, sau đó ánh mắt đỏ lên, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Trời ơi!!! Cố Khải cảm thấy tâm can mình như muốn bể nát! Anh liền xốc chăn lên, nhanh chóng đem vợ ôm vào ngực mình, ảo não hối hận không thể tự cho mình một cái tát. Tưởng rằng hôm qua quá phận như vậy, kế tiếp nhất định sẽ bị cậu đẩy ra, không nghĩ tới người trong ngực mình lại thần kỳ thuận theo như vậy, không những không đẩy mình ra, mà ngược lại còn ra sức ôm chặt lấy.
Cố Khải sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Lưu Tiểu Niên gắt gao ôm chặt anh, nước mắt rơi xuống, bả vai gầy gầy không ngừng run rẩy.
Suốt một đêm nằm mơ rất sống động và rõ ràng, trong mơ mình trở về thời niên thiếu, bị anh ấy ôm vào trong lồng ngực ấm áp, cùng anh ấy uống trà, cùng anh ấy chơi đùa, sau đó nháy mắt bị nhốt vào tầng hầm, một cô gái trẻ tuổi giúp mình thay quần áo mới, nói rằng Tiểu Hiên mẹ thật sự xin lỗi con. Sau đó xe buýt rơi xuống vực, cả người cũng theo giấc mộng dài ấy mà bừng tỉnh, mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy ánh mắt anh ấy, ánh mắt đen trong suốt, tràn ngập ôn nhu.
“Anh Khải” Lưu Tiểu Niên giọng nói rất nhỏ, như con mèo con khóc nức nở.
Cố Khải đau lòng, càng ôm chặt lấy cậu “Gặp ác mộng? Toàn thân đều là mồ hôi lạnh.”
“Anh không cần đi.” Lưu Tiểu Niên vừa khóc vừa nói
“Đứa ngốc” Cố Khải cúi đầu, tinh tế hôn lên hai mắt cậu “Anh đương nhiên sẽ không đi”
Lưu Tiểu Niên ngốc ngốc nhìn anh, mơ hồ cảm thấy mình nghĩ tới một chuyện, rồi lại không hiểu rõ lắm, không biết là thực hay mộng.
“Cho anh xem vết thương đi” Cố Khải đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận mở băng vải ra.
Tuy rằng diện tích trầy da có chút lớn, nhưng đều là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, Cố Khải nhẹ nhàng thở ra, lấy miếng băng mới băng lại, sau đó kiểm tra trên chân cậu “Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu” Lưu Tiểu Niên lắc đầu “Mấy ngày nữa là ổn rồi.”’
“Không được, sưng thành cái bánh bao như vậy.” Cố Khải thực kiên trì.
“Được rồi, tuỳ anh.” Lưu Tiểu Niên không lay chuyển được anh.
Cố Khải điện thoại hẹn trước bác sĩ của mình, sau đó ôn nhu hỏi vợ “Còn hai giờ nữa mới đến bệnh viện, muốn ngủ tiếp hay ăn điểm tâm?”
“Sao hôm qua anh bỏ em lại văn phòng?” Lưu Tiểu Niên rốt cuộc nhớ ra, vì thế ánh mắt âm u hỏi anh
…
Đây đây đây là bắt đầu tính sổ sao? Cung phản xạ của vợ cũng quá dài đi! Vừa rồi chẳng phải còn trong ngực mình khóc lê hoa đái vũ sao? Còn tưởng rằng em ấy quên bén chuyện này rồi! Cố tổng nháy mắt cảm thấy rất chột dạ!
“Nói a!” Lưu Tiểu Niên thật ra giọng nói vẫn không quá tức giận, nhưng Cố tổng có tật giật mình vẫn cảm thấy rất khẩn trương, đành phải thành thật công đạo “Anh quên mất.”
Sau đó liền thê thảm bị vợ dùng gối đầu đánh một trận!
“Bảo bối a anh sai rồi!!” Cố Khải kéo tay vợ, đặc biệt buồn bực nói “Cả ngày hôm qua đều bề bộn công việc, họp xong thì Hạ tổng đột nhiên điện thoại báo có tiệc phải tham dự, anh tất bật chuẩn bị hợp đồng, cho nên liền…”
“Nên liền bỏ quên em ở văn phòng” Lưu Tiểu Niên thực sinh khí.
“Sau đó anh liền bảo thư ký tìm em, nàng trở về nói tổ trò chơi đã tắt đèn, không còn ai trong văn phòng.” Cố Khải thực bi phẫn, cư nhiên đám nói dối mình!
“Bởi vì lúc đó em đang ngủ.” Lưu Tiểu Niên đẩy tay anh ra “Anh còn không thèm nghe điện thoại.”
“Lúc họp tắt âm điện thoại, họp xong cũng quên mở lại.” Cố Khải tiếp tục cầm tay cậu “Sau đó về nhà mới phát hiện, gọi lại cho em thì không ai nghe.”
“Di động em bị cướp rồi.” Nhớ lại thảm trạng hôm qua, Lưu Tiểu Niên liền uỷ khuất muốn khóc.
“Anh biết anh biết, Tiểu Hi nói anh nghe rồi.” Cố Khải kéo cậu vào lòng ngực “Anh biết sai rồi, tha thứ anh lần này được không? Cam đoan lần sau sẽ không có.”
“Ba tháng không được chạm vào em.” Đại khái là do viết quá nhiều tổng tài văn, cho nên tiểu trạch nam chỉ có thể nghĩ ra hình phạt này!
“Bảo bối!!” Cố Khải cúi đầu hôn hôn môi cậu, xấu xa nói “Không thì ba ngày thôi?”
“Không được!” Lưu Tiểu Niên còn tức giận.
“Bằng không anh đi quỳ bàn phím?” Cố tổng rất tự giác “Trên đầu còn để một chén nước.”
Lưu Tiêu Niên bị anh chọc không nhịn được cười.
Cố Khải không ngừng cố gắng, ôm cậu hôn hôn cắn cắn không ngừng, nói cái gì cũng không chịu buông, da mặt dày cực kỳ! Lưu Tiểu Niên bị anh nháo một trận, rốt cuộc không cam lòng thoả hiệp “Vậy không cho anh uống nhiều rượu như vậy nữa.”
“Cam đoan” Cố Khải tay chân nhanh chóng cởi áo, tự mình hầu hạ vợ thay quần áo.
Áo ngủ lông xù bị cởi ra, lộ ra quần lót hình con thỏ đáng yêu, bao quanh cái mông tròn tròn, Cố tổng ánh mắt sáng lên, sau đó bình tĩnh nói “Ngoan, hay mình đổi quần lót mới luôn? Cái này nhìn quá ngây thơ.”
“Không được!!!” Lưu Tiểu Niên đương nhiên biết rõ âm mưu của anh, nhất chân hung hăng đạp.
Đợi hai người thân mật thay quần áo xong, Cố Hi dưới lầu đã sớm thức dậy làm điểm tâm, còn đang ở phòng bếp nấu cháo. Cố Khải đem Lưu Tiểu Niên ngồi trên ghế sô pha, sau đó đi vào phòng bếp giúp đệ đệ mình.
“Cmn! Anh uống nhầm thuốc hả??” Đệ đệ cảm thấy khiếp sợ, bởi vì ca ca cậu trước giờ chính là công tử nhà giàu mười ngón tay không dính xuân thuỷ!
(ý là trước giờ chưa từng động tới việc nhà í:’>)
“Tiểu Niên đuổi anh ra.” Ca ca căm tức đánh đệ đệ mình “Em ấy nói một mình mày làm điểm tâm rất bận rộn.”
Đệ đệ tiếp tục cảm khái ngàn vạn lần, tẩu tử quả thật tốt hơn ca ca nhiều! Nhưng mà anh ấy không biết, có ca ca ở đây mình càng khó khăn hơn.
“Đúng rồi, anh hôm qua sao lại mang Diệp Thanh đến tiệc rượu?” Đệ đệ hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì đặc thù công việc của cậu ấy cần giao tiếp nhiều, nên anh muốn để cậu ấy nhanh tiếp ứng một chút.”
“Em cứ cảm thấy anh ấy rất khác trước đây.” Đệ đệ dùng muỗng khuấy khuấy nồi cháo “So sánh ra, em cảm thấy Tiểu Niên càng giống Hiên Hiên hơn. Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng biểu cảm tính cách vẫn nguyên vẹn.”
“Cho nên anh đã cho người thăm dò Diệp Thanh.” Cố Khải tuỳ tay lấy một khối đậu hủ ăn.
“Thật sao?” Đệ đệ kinh ngạc, ca ca mình rất chu toàn nha!
“Bất quá cho đến bây giờ cũng không thu được tin tức hữu dụng nào. Cậu ấy cùng Tiểu Niên lúc ở cô nhi viện, đã đồng thời được nhận nuôi. Hai người ngoại hình khuôn mặt rất giống nhau. Bức ảnh chụp Tiểu Niên ngày xưa cấu hình quá thấp cũng không nhìn ra được nhiều, rốt cuộc cũng không biết là người nào. Có một điều khả nghi là, Diệp Thanh trước đây lúc thi đại học có thể lựa chọn ba trường, đều nằm trong top 10, nhưng cậu ấy vẫn dây dưa không chịu đi, lại chọn học tại một trường nhỏ không danh tiếng.
“Vì học phí sao?” Đệ đệ nhíu mày.
“Không xác định, cũng không tuỳ tiện kết luận được.” Cố Khải từ trong tủ lấy ra chén đũa.
“Ba ba biết chuyện này không?” Đệ đệ truy vấn.
“Biết.” Cố Khải gật đầu. “Ba ba cũng cảm thấy có chút không đúng, nên vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cậu ấy, cùng tán gẫu chút chuyện xưa. Nhưng mà cậu ấy có lúc nhớ lúc quên, bất quá đều là chuyện rất lâu rồi, không nhớ cũng là bình thường.”
“Có thể là Tiểu Niên còn chút trí nhớ sót lại nói cho hắn biết?”
“Cũng không thể nhớ rõ như vậy.” Cố Khải lắc đầu “Bình thường trí nhớ trẻ con đều rất mơ hồ, nhớ rõ ràng như vậy mới là kỳ quái.”
“Đáng tiếc nhân thân của cậu ấy cùng Tiểu Niên đều đã mất, không còn biện pháp xem xét.” Đệ đệ thở dài “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Tiếp tục yên lặng theo dõi. Nếu thật sự là Hiên Hiên, anh đương nhiên sẽ thay Trầm bá bá chiếu cố cậu ấy, nhưng nếu là giả mạo, liền xử lý theo cách khác.” Cố Khải bưng cháo ra “Đi ăn cơm.”
“Thơm quá!” Lưu Tiểu Niên khụt khịt mũi, lập tức đoán ra đáp án chính xác “Là cháo thịt bò!”
Đây chính là cảnh giới cao nhất của ăn hàng a! Cố Khải múc ra một chén, nghiêng người hôn nhẹ cậu “Đoán chính xác, thưởng cho em.”
Đệ đệ cầm bánh bao đứng ở cửa bếp, cảm thấy mình rất dư thừa.
Ân ân ái ái cmn là đáng ghét nhất!!
Ăn sáng xong, Cố Khải ôm vợ xem TV một chút, sau đó mới lái xe đến bệnh viện.
“A Khải.” Trước bàn làm việc là một nam nhân anh tuấn, nhìn không giống bác sĩ mà giống một minh tinh nào đó hơn.
“Ảnh là Bùi Trạch, bạn tốt của anh. Chuyên gia khoa não, mới từ Canada về nước.” Cố Khải giới thiệu.
“Chào bác sĩ.” Lưu Tiểu Niên thực kinh sợ, mình bất quá bị đụng đầu chút thôi, thỉnh một bác sĩ tầm cỡ như vậy, có khoa trương quá không a…
“Xin chào.” Bùi Trạch giọng nói rất ôn nhu, tươi cười tao nhã mê người.
Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình nên viết một cuốn sách cho anh làm nam chính, nhất định doanh thu sẽ rất cao! Chúng em gái đều thích hình tượng này!
Quá trình kiểm tra rất nhanh, Bùi Trạch cầm bản báo cáo “Yên tâm đi, hoàn toàn không có vấn đề gì, bị thương ngoài da thôi.”
“Thật sự?” Cố Khải truy vấn
“Đương nhiên.” Bùi Trạch bất đắc dĩ “Tôi chẵng lẽ không nhìn ra người bệnh hay không bệnh?”
Đầu bị sưng một chút thôi mà!
“Em ấy trước đây từng bị thương mất trí nhớ, có cách chữa trị không?” Cố Khải hỏi.
“Mất trí?” Bùi Trạch giật mình “Không nhớ được gì hết à?”
Cố Khải lắc đầu.
“Có nhiều nguyên nhân khiến não bộ bị tổn thương, cần kiểm tra kỹ lưỡng chứ nhất thời không thể kết luận được.” Bùi Trạch nhìn nhìn hình cụp CT trong tay “Hẳn là có thể dùng vài ký ức để thức tỉnh toàn bộ trí nhớ trước đây. Thế nhưng không nhất định là chữa trị được, có thể sẽ vĩnh viễn mất đi kí thức.”
“Trước đây tôi cũng từng hỏi qua chuyên gia khác, cũng là giải thích như thế này.” Cố Khải thở dài “Đành mặc cho số phận.”
“Các anh đang nói chuyện gì?” Lưu Tiểu Niên từ toilet đi vào, tò mò hỏi.
“Đang nói chuyện anh đối với cậu quá khẩn trương, bị thương một chút cũng không bỏ qua.” Bùi Trạch khinh bỉ nhìn qua Cố Khải. “Năm đó cậu đánh tôi sao không thấy nương tay, cầm luôn cái ghế ngồi ném qua.”
“Các anh sao lại đánh nhau?” Lưu Tiêu Niên thật bất ngờ,
“Bời vì tôi sờ tóc đệ đệ hắn.” Bùi Trạch nhìn trời.
“…Sau đó các anh liền đánh nhau?” Lưu Tiểu Niên không hiểu nổi.
“Sau đó Tiểu Hi khóc chạy về nhà, nói với anh nó bị người hôn hôn mặt nhéo tay nhỏ, còn bị sờ soạng mông.” Cố Khải nghiến răng.
Lưu Tiểu Niên:…
Mặc dù con nít đều thích khuyếch đại sự thật, nhưng là… Lần này rất là khoa trương a!!
“Em ấy hiện tại…có người yêu chưa?” Bùi Trạch hỏi.
“Hết hi vọng đi, sắp gả ra ngoài rồi.” Cố Khải vỗ vỗ bờ vai hắn “Nghe huynh đệ khuyên một câu, loại bệnh thần kinh này thật sự không hợp với cậu đâu.”
“…Được rồi.” Bùi Trạch nhún nhún vai “Có dịp sẽ gặp mặt chúc phúc em ấy.”
Trở lại trong xe, Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên hỏi “Bùi bác sĩ thích Tiểu Hi?”
“Chuyện tình thời niên thiếu ấy mà, sớm đã thành quá khứ.” Cố Khải khởi động xe “Thời gian còn sớm, muốn đi xem phim không?”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu, thuận tay giúp anh chỉnh chỉnh cổ áo.
Aiyô vợ thật hiền thục! Cố Khải lao qua hôn cậu một phát, sau đó nhấn ga hướng đến rạp chiếu phim, lưu lại đệ đệ một mình ở nhà hư không tịch mịch, chán chết nằm trong thư phòng!
“Tiểu Hi” Diệp Thanh đột nhiên điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Còn chưa xác định chân tướng, Cố Hi tạm thời tin tưởng hắn.
“Ngày mai có thể dẫn tôi đến thăm mộ cha mẹ không?” Hắn nhỏ giọng nói.
Cố Hi sửng sốt “Ba ba nói hai tháng sau sẽ về nước, đến lúc đó ông sẽ tự mình mang cậu đi.”
“Tôi biết, chỉ là tôi thật sự rất muốn đi thăm họ.” Diệp Thanh kiên trì.
“…Được rồi.” Đệ đệ thoả hiệp “Vậy sáng mai tôi gọi cho cậu.”
Cúp điện thoại, đệ đệ nằm xuống sofa thở dài, anh tuấn nam nhân của mình còn vài ngày nữa mới về, cmn thật muốn ảnh! Quả thật là tương tư khắc cốt!
9h30 tối, ca ca tẩu tử rốt cuộc cũng về, đệ đệ vừa nhu thuận chào hỏi, vừa trong lòng điên cuồng oán thán, tay trong tay ân ái gì đó chính là cực kỳ tàn ác!
“Mua cho cậu gỏi khô bò cậu thích nhất nè.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái túi trong tay.
Đệ đệ vui mừng hớn hở “Còn muốn ăn thêm chè đậu đỏ.”
“Tự đi nấu mà ăn.” Cố Khải vỗ đầu đệ đệ mình “Tiểu Niên bị đau chân.”
“Trầy da một chút, không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên đem đồ ăn bỏ vào trong bếp “Huống chi còn cùng anh đi dạo cả ngày.” Bây giờ mới nhớ đến chân mình bị đau sao?
Ca ca nhìn trời, kỳ thật mình chỉ tìm cớ, đem vợ lừa về phòng tiếp tục chơi trò ôm ôm hôn nhẹ thôi,…hồi nãy trên xe hôn được một nửa thì ẻm bỏ trốn, còn chưa hôn đủ!!!
Đệ đệ khinh bỉ nhìn ca ca mình, đồ dối trá!
Ca ca cười lạnh nắm chặt tay.
“Em có việc muốn nói với anh.” Đệ đệ nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Mày thì có thể nói chính sự gì?” Ca ca khinh thường.
Đệ đệ thần bí đánh mắt về phía tẩu tử đang nấu ăn trong bếp, sau đó hạ giọng nói “Hôm nay Diệp Thanh điện thoại cho em.”
Ca ca ngạc nhiên, mang theo đệ đệ lên lầu “Gọi làm gì?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là điện thoại nói muốn đến nghĩa trang ở ngoại thành thăm mộ Trầm bá bá.”
Cố Khải nhướng mày “Ba ba không phải đã nói, chờ ổng từ Mỹ trở về sẽ tự mình dẫn hắn đến sao?”
“Hắn nói muốn sớm đến mộ cha mẹ thắp hương, em lấy lý do gì từ chối?” Đệ đệ bất đắc dĩ, “Huống hồ chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh Diệp Thanh không phải Hiên Hiên, nếu thật sự là hắn, bác Trầm trên cao có linh thiêng cũng muốn sớm gặp con mình một chút.”
“Nếu hắn thật sự là Hiên Hiên, anh biết làm sao giải thích với Tiểu Niên đây?” Cố Khải đau đầu, trước đây mỗi lần ân ái, em ấy đều thích nằm trong ngực mình, nghe mình kể chút chuyện xưa, vì muốn làm em ấy vui, mình vẫn luôn nói mấy câu tình thoại kiểu như “Anh yêu nhất Hiên Hiên”, “Hiên Hiên trước đây rất đáng yêu.”….Hiện tại Hiên Hiên đột nhiên biến thành người khác, mình khác nào tự lấy gậy ông đập lưng ông? Còn gì thê thảm hơn???
Đệ đệ đồng tình nhìn ca ca “Em nghĩ anh nên thẳng thắn nói cho cậu ấy, nếu tẩu tử biết mình không phải Hiên Hiên, có khi nào hỏng mất không?”
“Mày im miệng đi!!” Ca ca tâm phiền ý loạn!
“Hơn nữa anh còn cho Diệp Thanh vào công ty, sớm chiều gặp mặt” Đệ đệ không ngừng đả kích “Tẩu tử mà biết được là anh chết chắc!”
“Cái gì gọi là sớm chiều gặp gỡ?” Ca ca giận dữ “Công ty con ở ngoại thành! Cách đây tám chục km!!!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vỡ vụn. Cố Khải biến sắc, chạy nhanh đuổi theo.
Kết quả nhìn thấy vợ mình hướng lầu dưới chạy nhanh xuống.
“Tiểu Niên.” Cố Khải đuổi theo giữ chặt cậu, trong lòng trống rỗng.
Lưu Tiểu Niên hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu không chịu nhìn anh.
“Ngoan” Cố Khải luống cuống ôm lấy cậu “Em…Nghe được gì rồi?”
Đệ đệ cũng luống cuống đuổi theo, hình như mình lại gây hoạ rồi a!!!
“Em nghe được hết rồi.” Lưu Tiểu Niên giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm ca ca cùng đệ đệ choáng váng.
Đứng ở cầu thang nói chuyện tất nhiên không phải là lựa chọn tốt, vì thế Cố Khải dứt khoát xoay người ôm cậu về phòng.
Đệ đệ dán lên cửa nghe lén, đặc biệt khẩn trương cắn cắn tay! Tẩu tử anh nhất định phải cố gắng chịu đựng, không thể để chính mình hỏng mất!
Lưu Tiểu Niên ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt, ngơ ngơ ngốc ngốc nhìn anh.
“Bảo bối” Cố Khải không biết làm sao, thử cầm lấy tay cậu, lại cảm thấy người trong tay mình run lên.
“Đừng làm anh sợ được không?” Cố Khải tâm trí tê rần, ôm cậu vào trong ngực.
“Diệp Thanh mới thật sự là Trầm Hiên?” Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng nói, giống như là lầm bầm “Vậy em là ai?”
“Em là ai cũng không quan trọng” Cố Khải cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, vẻ mặt có chút hoảng loạn “Cho dù em có phải Trầm Hiên hay không, anh cũng chỉ yêu em, đời này chỉ yêu mình em.”
Lưu Tiểu Niên đầu đau muốn vỡ ra, khắp người như có vạn con kiến bò cắn. Từng đoạn ký ức ngắn ngủi không ngừng tua đi tua lại, chớp lên rồi vụt tắt, đầu như muốn nổ tung.
“Bảo bối em làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt cậu thống khổ, Cố Khải vô cùng hoảng sợ.
“Thật là khó chịu.” Lưu Tiểu Niên ôm chặt đầu mình.
“Ngoan, chúng ta đi bệnh viện.” Cố Khải chân tay cuống lên, ôm cậu muốn ra ngoài.
“Không cần đi.” Lưu Tiểu nằm trong ngực anh giãy dụa “Để em yên tĩnh một chút, xin anh.”
“Ừ ừ chúng ta không đi, nín đi nào.” Cố Khải ôm cậu ngồi xuống giường, lo lắng không dám kích thích cậu nữa.
Lưu Tiểu Niên nằm trên người anh, cảm thấy trong đầu có từng mảnh nhỏ chậm rãi hình thành một bức tranh, giống như gần tái hiện được ký ức, sau đó đột nhiên biến mất không dấu tích.
“Bảo bối, đầu còn đau không?” Hồi lâu sau, cảm thấy cậu không còn run rẩy nữa, Cố Khải rốt cuộc cũng dám thăm dò hỏi.
Lưu Tiểu Niên lắc đầu, vẫn nằm im bên người anh.
“Trước đây ở Mỹ, Diệp Thanh tự mình tìm đến nói với anh, hắn mới chính là Trầm Hiên. Năm đó cũng giống như em bị tai nạn xe, bởi vì luôn ghen tị em được người nhận nuôi, lại thấy em bị thương mất trí nhớ, cho nên mới giả mạo thân phận của em” Cố Khải nhẹ nhàng giúp cậu xoa huyệt thái dương, “Lúc đó bọn anh cùng nhau nói rất nhiều chuyện xưa, cho nên…”
“Đừng nói nữa.” Lưu Tiểu Niên ngắt lời anh.
“Em sẽ không vì thế mà…không cần anh nữa chứ?” Cố Khải thực không yên.
“Anh thì sao?” Lưu Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt long lanh nước.
“Anh đương nhiên sẽ không, hơn nữa anh sẽ tra kỹ chuyện này.” Cố Khải lau nước mắt cậu “Nhưng mà cho dù ai là Trầm Hiên, người anh yêu cũng chỉ là em.”
Lưu Tiểu Niên ôm cổ anh, chủ động nhắm mắt hôn lên.
…
Cố Khải kinh ngạc.
“Cho dù cậu ấy mới là Trầm Hiên, em cũng sẽ không mang anh đi tặng.” Lưu Tiểu Niên lần đầu tiên trong đời muốn chiếm hữu một người như vậy.
“Ngốc nghếch.” Không đoán được em ấy lại phản ứng như vậy, Cổ Khải tâm tình vui vẻ, ôm chặt cậu, không biết phải nói gì.
“Anh là của em.” Lưu Tiểu Niên lặp lại, muốn xác nhận một lần nữa.
“Ừ, anh là của em, em không thể bỏ rơi anh.” Cố Khải hôn hôn vành tai cậu.
Lưu Tiểu Niên nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, cảm thấy cơn đau đầu dần bình ổn. Theo lý mà nói, nếu mình biết chuyện này, hẳn là sẽ rất khó tiếp nhận. Nhưng mà, không biết tại sao, lại cảm thấy không quá mất mát. Ngược lại càng muốn khôi phục trí nhớ, mới có thể xác nhận được liệu những ký ức kia là của mình, hay bởi vì nghe anh ấy nói quá nhiều, liền đem ký ức của người khác nhầm tưởng thành của chính mình.
Đệ đệ ở ngoài cửa ngồi xổm đến mỏi chân, đến khi nghe ca ca hỏi “Đưa em đi tắm nha?”, mới xác định mọi việc đều ổn thoả, vì thế nhẹ nhàng thở ra, chạy xuống dưới lầu ăn chè đậu đỏ!
Chuông di động đột nhiên vang lên, đệ đệ ngậm muỗng thấy hiển thị tên người gọi, lập tức hạnh phúc muốn bay lên!
“Xin hỏi là ai vậy?” Lục bác sĩ giọng nói mang theo tiếng cười từ trong điện thoại truyền đến.
Đệ đệ khẩn trương nghẹn ngào “Em em em rất nhớ anh.”
“Mọi chuyện đều làm xong hết rồi, ngày mốt là có thể về nhà.” Lục Triển Phong trước sau đều rất ôn nhu.
“Dạ.” Đệ đệ lệ nóng doanh tròng, như bệnh thần kinh ngồi trên sofa cọ cọ! Tiểu thần tươi mát phẫn nộ chỉ trích “Mày sao có thể khao khát như vậy! Là nghệ thuật gia nha! Hẳn là phải có khí chất tao nhã! Phải thanh tâm quả dục! Tâm trong sáng!”
Trong sáng con khỉ! Đệ đệ một cước đá vang thần tươi mát, vọt vào nhà tắm điện cuồng tắm rửa, dùng sữa dưỡng ẩm bôi lên mông! Thuận tiện tự hỏi chính mình có nên mặc quần lót chữ T hay là khỏi mặc luôn, cứ choàng khăn tắm trực tiếp nhảy vào ngực ảnh? Nói vài câu hấp dẫn như “Người ta thật muốn anh nha~” hay “Chồng yêu muốn ăn cơm trước hay ăn em luôn?” linh tinh!
Huhuhu xa nhau cả một tháng, nhất định phải đòi ảnh bồi thường cho đủ aaa!!!
HẾT CHƯƠNG 76
“Bảo bối” Cố Khải cúi đầu hôn nhẹ cậu.
Lưu Tiểu Niên cùng anh nhìn nhau vài giây, sau đó ánh mắt đỏ lên, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Trời ơi!!! Cố Khải cảm thấy tâm can mình như muốn bể nát! Anh liền xốc chăn lên, nhanh chóng đem vợ ôm vào ngực mình, ảo não hối hận không thể tự cho mình một cái tát. Tưởng rằng hôm qua quá phận như vậy, kế tiếp nhất định sẽ bị cậu đẩy ra, không nghĩ tới người trong ngực mình lại thần kỳ thuận theo như vậy, không những không đẩy mình ra, mà ngược lại còn ra sức ôm chặt lấy.
Cố Khải sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.
Lưu Tiểu Niên gắt gao ôm chặt anh, nước mắt rơi xuống, bả vai gầy gầy không ngừng run rẩy.
Suốt một đêm nằm mơ rất sống động và rõ ràng, trong mơ mình trở về thời niên thiếu, bị anh ấy ôm vào trong lồng ngực ấm áp, cùng anh ấy uống trà, cùng anh ấy chơi đùa, sau đó nháy mắt bị nhốt vào tầng hầm, một cô gái trẻ tuổi giúp mình thay quần áo mới, nói rằng Tiểu Hiên mẹ thật sự xin lỗi con. Sau đó xe buýt rơi xuống vực, cả người cũng theo giấc mộng dài ấy mà bừng tỉnh, mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy ánh mắt anh ấy, ánh mắt đen trong suốt, tràn ngập ôn nhu.
“Anh Khải” Lưu Tiểu Niên giọng nói rất nhỏ, như con mèo con khóc nức nở.
Cố Khải đau lòng, càng ôm chặt lấy cậu “Gặp ác mộng? Toàn thân đều là mồ hôi lạnh.”
“Anh không cần đi.” Lưu Tiểu Niên vừa khóc vừa nói
“Đứa ngốc” Cố Khải cúi đầu, tinh tế hôn lên hai mắt cậu “Anh đương nhiên sẽ không đi”
Lưu Tiểu Niên ngốc ngốc nhìn anh, mơ hồ cảm thấy mình nghĩ tới một chuyện, rồi lại không hiểu rõ lắm, không biết là thực hay mộng.
“Cho anh xem vết thương đi” Cố Khải đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận mở băng vải ra.
Tuy rằng diện tích trầy da có chút lớn, nhưng đều là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, Cố Khải nhẹ nhàng thở ra, lấy miếng băng mới băng lại, sau đó kiểm tra trên chân cậu “Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu” Lưu Tiểu Niên lắc đầu “Mấy ngày nữa là ổn rồi.”’
“Không được, sưng thành cái bánh bao như vậy.” Cố Khải thực kiên trì.
“Được rồi, tuỳ anh.” Lưu Tiểu Niên không lay chuyển được anh.
Cố Khải điện thoại hẹn trước bác sĩ của mình, sau đó ôn nhu hỏi vợ “Còn hai giờ nữa mới đến bệnh viện, muốn ngủ tiếp hay ăn điểm tâm?”
“Sao hôm qua anh bỏ em lại văn phòng?” Lưu Tiểu Niên rốt cuộc nhớ ra, vì thế ánh mắt âm u hỏi anh
…
Đây đây đây là bắt đầu tính sổ sao? Cung phản xạ của vợ cũng quá dài đi! Vừa rồi chẳng phải còn trong ngực mình khóc lê hoa đái vũ sao? Còn tưởng rằng em ấy quên bén chuyện này rồi! Cố tổng nháy mắt cảm thấy rất chột dạ!
“Nói a!” Lưu Tiểu Niên thật ra giọng nói vẫn không quá tức giận, nhưng Cố tổng có tật giật mình vẫn cảm thấy rất khẩn trương, đành phải thành thật công đạo “Anh quên mất.”
Sau đó liền thê thảm bị vợ dùng gối đầu đánh một trận!
“Bảo bối a anh sai rồi!!” Cố Khải kéo tay vợ, đặc biệt buồn bực nói “Cả ngày hôm qua đều bề bộn công việc, họp xong thì Hạ tổng đột nhiên điện thoại báo có tiệc phải tham dự, anh tất bật chuẩn bị hợp đồng, cho nên liền…”
“Nên liền bỏ quên em ở văn phòng” Lưu Tiểu Niên thực sinh khí.
“Sau đó anh liền bảo thư ký tìm em, nàng trở về nói tổ trò chơi đã tắt đèn, không còn ai trong văn phòng.” Cố Khải thực bi phẫn, cư nhiên đám nói dối mình!
“Bởi vì lúc đó em đang ngủ.” Lưu Tiểu Niên đẩy tay anh ra “Anh còn không thèm nghe điện thoại.”
“Lúc họp tắt âm điện thoại, họp xong cũng quên mở lại.” Cố Khải tiếp tục cầm tay cậu “Sau đó về nhà mới phát hiện, gọi lại cho em thì không ai nghe.”
“Di động em bị cướp rồi.” Nhớ lại thảm trạng hôm qua, Lưu Tiểu Niên liền uỷ khuất muốn khóc.
“Anh biết anh biết, Tiểu Hi nói anh nghe rồi.” Cố Khải kéo cậu vào lòng ngực “Anh biết sai rồi, tha thứ anh lần này được không? Cam đoan lần sau sẽ không có.”
“Ba tháng không được chạm vào em.” Đại khái là do viết quá nhiều tổng tài văn, cho nên tiểu trạch nam chỉ có thể nghĩ ra hình phạt này!
“Bảo bối!!” Cố Khải cúi đầu hôn hôn môi cậu, xấu xa nói “Không thì ba ngày thôi?”
“Không được!” Lưu Tiểu Niên còn tức giận.
“Bằng không anh đi quỳ bàn phím?” Cố tổng rất tự giác “Trên đầu còn để một chén nước.”
Lưu Tiêu Niên bị anh chọc không nhịn được cười.
Cố Khải không ngừng cố gắng, ôm cậu hôn hôn cắn cắn không ngừng, nói cái gì cũng không chịu buông, da mặt dày cực kỳ! Lưu Tiểu Niên bị anh nháo một trận, rốt cuộc không cam lòng thoả hiệp “Vậy không cho anh uống nhiều rượu như vậy nữa.”
“Cam đoan” Cố Khải tay chân nhanh chóng cởi áo, tự mình hầu hạ vợ thay quần áo.
Áo ngủ lông xù bị cởi ra, lộ ra quần lót hình con thỏ đáng yêu, bao quanh cái mông tròn tròn, Cố tổng ánh mắt sáng lên, sau đó bình tĩnh nói “Ngoan, hay mình đổi quần lót mới luôn? Cái này nhìn quá ngây thơ.”
“Không được!!!” Lưu Tiểu Niên đương nhiên biết rõ âm mưu của anh, nhất chân hung hăng đạp.
Đợi hai người thân mật thay quần áo xong, Cố Hi dưới lầu đã sớm thức dậy làm điểm tâm, còn đang ở phòng bếp nấu cháo. Cố Khải đem Lưu Tiểu Niên ngồi trên ghế sô pha, sau đó đi vào phòng bếp giúp đệ đệ mình.
“Cmn! Anh uống nhầm thuốc hả??” Đệ đệ cảm thấy khiếp sợ, bởi vì ca ca cậu trước giờ chính là công tử nhà giàu mười ngón tay không dính xuân thuỷ!
(ý là trước giờ chưa từng động tới việc nhà í:’>)
“Tiểu Niên đuổi anh ra.” Ca ca căm tức đánh đệ đệ mình “Em ấy nói một mình mày làm điểm tâm rất bận rộn.”
Đệ đệ tiếp tục cảm khái ngàn vạn lần, tẩu tử quả thật tốt hơn ca ca nhiều! Nhưng mà anh ấy không biết, có ca ca ở đây mình càng khó khăn hơn.
“Đúng rồi, anh hôm qua sao lại mang Diệp Thanh đến tiệc rượu?” Đệ đệ hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì đặc thù công việc của cậu ấy cần giao tiếp nhiều, nên anh muốn để cậu ấy nhanh tiếp ứng một chút.”
“Em cứ cảm thấy anh ấy rất khác trước đây.” Đệ đệ dùng muỗng khuấy khuấy nồi cháo “So sánh ra, em cảm thấy Tiểu Niên càng giống Hiên Hiên hơn. Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng biểu cảm tính cách vẫn nguyên vẹn.”
“Cho nên anh đã cho người thăm dò Diệp Thanh.” Cố Khải tuỳ tay lấy một khối đậu hủ ăn.
“Thật sao?” Đệ đệ kinh ngạc, ca ca mình rất chu toàn nha!
“Bất quá cho đến bây giờ cũng không thu được tin tức hữu dụng nào. Cậu ấy cùng Tiểu Niên lúc ở cô nhi viện, đã đồng thời được nhận nuôi. Hai người ngoại hình khuôn mặt rất giống nhau. Bức ảnh chụp Tiểu Niên ngày xưa cấu hình quá thấp cũng không nhìn ra được nhiều, rốt cuộc cũng không biết là người nào. Có một điều khả nghi là, Diệp Thanh trước đây lúc thi đại học có thể lựa chọn ba trường, đều nằm trong top 10, nhưng cậu ấy vẫn dây dưa không chịu đi, lại chọn học tại một trường nhỏ không danh tiếng.
“Vì học phí sao?” Đệ đệ nhíu mày.
“Không xác định, cũng không tuỳ tiện kết luận được.” Cố Khải từ trong tủ lấy ra chén đũa.
“Ba ba biết chuyện này không?” Đệ đệ truy vấn.
“Biết.” Cố Khải gật đầu. “Ba ba cũng cảm thấy có chút không đúng, nên vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cậu ấy, cùng tán gẫu chút chuyện xưa. Nhưng mà cậu ấy có lúc nhớ lúc quên, bất quá đều là chuyện rất lâu rồi, không nhớ cũng là bình thường.”
“Có thể là Tiểu Niên còn chút trí nhớ sót lại nói cho hắn biết?”
“Cũng không thể nhớ rõ như vậy.” Cố Khải lắc đầu “Bình thường trí nhớ trẻ con đều rất mơ hồ, nhớ rõ ràng như vậy mới là kỳ quái.”
“Đáng tiếc nhân thân của cậu ấy cùng Tiểu Niên đều đã mất, không còn biện pháp xem xét.” Đệ đệ thở dài “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Tiếp tục yên lặng theo dõi. Nếu thật sự là Hiên Hiên, anh đương nhiên sẽ thay Trầm bá bá chiếu cố cậu ấy, nhưng nếu là giả mạo, liền xử lý theo cách khác.” Cố Khải bưng cháo ra “Đi ăn cơm.”
“Thơm quá!” Lưu Tiểu Niên khụt khịt mũi, lập tức đoán ra đáp án chính xác “Là cháo thịt bò!”
Đây chính là cảnh giới cao nhất của ăn hàng a! Cố Khải múc ra một chén, nghiêng người hôn nhẹ cậu “Đoán chính xác, thưởng cho em.”
Đệ đệ cầm bánh bao đứng ở cửa bếp, cảm thấy mình rất dư thừa.
Ân ân ái ái cmn là đáng ghét nhất!!
Ăn sáng xong, Cố Khải ôm vợ xem TV một chút, sau đó mới lái xe đến bệnh viện.
“A Khải.” Trước bàn làm việc là một nam nhân anh tuấn, nhìn không giống bác sĩ mà giống một minh tinh nào đó hơn.
“Ảnh là Bùi Trạch, bạn tốt của anh. Chuyên gia khoa não, mới từ Canada về nước.” Cố Khải giới thiệu.
“Chào bác sĩ.” Lưu Tiểu Niên thực kinh sợ, mình bất quá bị đụng đầu chút thôi, thỉnh một bác sĩ tầm cỡ như vậy, có khoa trương quá không a…
“Xin chào.” Bùi Trạch giọng nói rất ôn nhu, tươi cười tao nhã mê người.
Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình nên viết một cuốn sách cho anh làm nam chính, nhất định doanh thu sẽ rất cao! Chúng em gái đều thích hình tượng này!
Quá trình kiểm tra rất nhanh, Bùi Trạch cầm bản báo cáo “Yên tâm đi, hoàn toàn không có vấn đề gì, bị thương ngoài da thôi.”
“Thật sự?” Cố Khải truy vấn
“Đương nhiên.” Bùi Trạch bất đắc dĩ “Tôi chẵng lẽ không nhìn ra người bệnh hay không bệnh?”
Đầu bị sưng một chút thôi mà!
“Em ấy trước đây từng bị thương mất trí nhớ, có cách chữa trị không?” Cố Khải hỏi.
“Mất trí?” Bùi Trạch giật mình “Không nhớ được gì hết à?”
Cố Khải lắc đầu.
“Có nhiều nguyên nhân khiến não bộ bị tổn thương, cần kiểm tra kỹ lưỡng chứ nhất thời không thể kết luận được.” Bùi Trạch nhìn nhìn hình cụp CT trong tay “Hẳn là có thể dùng vài ký ức để thức tỉnh toàn bộ trí nhớ trước đây. Thế nhưng không nhất định là chữa trị được, có thể sẽ vĩnh viễn mất đi kí thức.”
“Trước đây tôi cũng từng hỏi qua chuyên gia khác, cũng là giải thích như thế này.” Cố Khải thở dài “Đành mặc cho số phận.”
“Các anh đang nói chuyện gì?” Lưu Tiểu Niên từ toilet đi vào, tò mò hỏi.
“Đang nói chuyện anh đối với cậu quá khẩn trương, bị thương một chút cũng không bỏ qua.” Bùi Trạch khinh bỉ nhìn qua Cố Khải. “Năm đó cậu đánh tôi sao không thấy nương tay, cầm luôn cái ghế ngồi ném qua.”
“Các anh sao lại đánh nhau?” Lưu Tiêu Niên thật bất ngờ,
“Bời vì tôi sờ tóc đệ đệ hắn.” Bùi Trạch nhìn trời.
“…Sau đó các anh liền đánh nhau?” Lưu Tiểu Niên không hiểu nổi.
“Sau đó Tiểu Hi khóc chạy về nhà, nói với anh nó bị người hôn hôn mặt nhéo tay nhỏ, còn bị sờ soạng mông.” Cố Khải nghiến răng.
Lưu Tiểu Niên:…
Mặc dù con nít đều thích khuyếch đại sự thật, nhưng là… Lần này rất là khoa trương a!!
“Em ấy hiện tại…có người yêu chưa?” Bùi Trạch hỏi.
“Hết hi vọng đi, sắp gả ra ngoài rồi.” Cố Khải vỗ vỗ bờ vai hắn “Nghe huynh đệ khuyên một câu, loại bệnh thần kinh này thật sự không hợp với cậu đâu.”
“…Được rồi.” Bùi Trạch nhún nhún vai “Có dịp sẽ gặp mặt chúc phúc em ấy.”
Trở lại trong xe, Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên hỏi “Bùi bác sĩ thích Tiểu Hi?”
“Chuyện tình thời niên thiếu ấy mà, sớm đã thành quá khứ.” Cố Khải khởi động xe “Thời gian còn sớm, muốn đi xem phim không?”
Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu, thuận tay giúp anh chỉnh chỉnh cổ áo.
Aiyô vợ thật hiền thục! Cố Khải lao qua hôn cậu một phát, sau đó nhấn ga hướng đến rạp chiếu phim, lưu lại đệ đệ một mình ở nhà hư không tịch mịch, chán chết nằm trong thư phòng!
“Tiểu Hi” Diệp Thanh đột nhiên điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?” Còn chưa xác định chân tướng, Cố Hi tạm thời tin tưởng hắn.
“Ngày mai có thể dẫn tôi đến thăm mộ cha mẹ không?” Hắn nhỏ giọng nói.
Cố Hi sửng sốt “Ba ba nói hai tháng sau sẽ về nước, đến lúc đó ông sẽ tự mình mang cậu đi.”
“Tôi biết, chỉ là tôi thật sự rất muốn đi thăm họ.” Diệp Thanh kiên trì.
“…Được rồi.” Đệ đệ thoả hiệp “Vậy sáng mai tôi gọi cho cậu.”
Cúp điện thoại, đệ đệ nằm xuống sofa thở dài, anh tuấn nam nhân của mình còn vài ngày nữa mới về, cmn thật muốn ảnh! Quả thật là tương tư khắc cốt!
9h30 tối, ca ca tẩu tử rốt cuộc cũng về, đệ đệ vừa nhu thuận chào hỏi, vừa trong lòng điên cuồng oán thán, tay trong tay ân ái gì đó chính là cực kỳ tàn ác!
“Mua cho cậu gỏi khô bò cậu thích nhất nè.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái túi trong tay.
Đệ đệ vui mừng hớn hở “Còn muốn ăn thêm chè đậu đỏ.”
“Tự đi nấu mà ăn.” Cố Khải vỗ đầu đệ đệ mình “Tiểu Niên bị đau chân.”
“Trầy da một chút, không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên đem đồ ăn bỏ vào trong bếp “Huống chi còn cùng anh đi dạo cả ngày.” Bây giờ mới nhớ đến chân mình bị đau sao?
Ca ca nhìn trời, kỳ thật mình chỉ tìm cớ, đem vợ lừa về phòng tiếp tục chơi trò ôm ôm hôn nhẹ thôi,…hồi nãy trên xe hôn được một nửa thì ẻm bỏ trốn, còn chưa hôn đủ!!!
Đệ đệ khinh bỉ nhìn ca ca mình, đồ dối trá!
Ca ca cười lạnh nắm chặt tay.
“Em có việc muốn nói với anh.” Đệ đệ nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Mày thì có thể nói chính sự gì?” Ca ca khinh thường.
Đệ đệ thần bí đánh mắt về phía tẩu tử đang nấu ăn trong bếp, sau đó hạ giọng nói “Hôm nay Diệp Thanh điện thoại cho em.”
Ca ca ngạc nhiên, mang theo đệ đệ lên lầu “Gọi làm gì?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là điện thoại nói muốn đến nghĩa trang ở ngoại thành thăm mộ Trầm bá bá.”
Cố Khải nhướng mày “Ba ba không phải đã nói, chờ ổng từ Mỹ trở về sẽ tự mình dẫn hắn đến sao?”
“Hắn nói muốn sớm đến mộ cha mẹ thắp hương, em lấy lý do gì từ chối?” Đệ đệ bất đắc dĩ, “Huống hồ chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh Diệp Thanh không phải Hiên Hiên, nếu thật sự là hắn, bác Trầm trên cao có linh thiêng cũng muốn sớm gặp con mình một chút.”
“Nếu hắn thật sự là Hiên Hiên, anh biết làm sao giải thích với Tiểu Niên đây?” Cố Khải đau đầu, trước đây mỗi lần ân ái, em ấy đều thích nằm trong ngực mình, nghe mình kể chút chuyện xưa, vì muốn làm em ấy vui, mình vẫn luôn nói mấy câu tình thoại kiểu như “Anh yêu nhất Hiên Hiên”, “Hiên Hiên trước đây rất đáng yêu.”….Hiện tại Hiên Hiên đột nhiên biến thành người khác, mình khác nào tự lấy gậy ông đập lưng ông? Còn gì thê thảm hơn???
Đệ đệ đồng tình nhìn ca ca “Em nghĩ anh nên thẳng thắn nói cho cậu ấy, nếu tẩu tử biết mình không phải Hiên Hiên, có khi nào hỏng mất không?”
“Mày im miệng đi!!” Ca ca tâm phiền ý loạn!
“Hơn nữa anh còn cho Diệp Thanh vào công ty, sớm chiều gặp mặt” Đệ đệ không ngừng đả kích “Tẩu tử mà biết được là anh chết chắc!”
“Cái gì gọi là sớm chiều gặp gỡ?” Ca ca giận dữ “Công ty con ở ngoại thành! Cách đây tám chục km!!!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vỡ vụn. Cố Khải biến sắc, chạy nhanh đuổi theo.
Kết quả nhìn thấy vợ mình hướng lầu dưới chạy nhanh xuống.
“Tiểu Niên.” Cố Khải đuổi theo giữ chặt cậu, trong lòng trống rỗng.
Lưu Tiểu Niên hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu không chịu nhìn anh.
“Ngoan” Cố Khải luống cuống ôm lấy cậu “Em…Nghe được gì rồi?”
Đệ đệ cũng luống cuống đuổi theo, hình như mình lại gây hoạ rồi a!!!
“Em nghe được hết rồi.” Lưu Tiểu Niên giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm ca ca cùng đệ đệ choáng váng.
Đứng ở cầu thang nói chuyện tất nhiên không phải là lựa chọn tốt, vì thế Cố Khải dứt khoát xoay người ôm cậu về phòng.
Đệ đệ dán lên cửa nghe lén, đặc biệt khẩn trương cắn cắn tay! Tẩu tử anh nhất định phải cố gắng chịu đựng, không thể để chính mình hỏng mất!
Lưu Tiểu Niên ngồi trên giường, vẻ mặt mờ mịt, ngơ ngơ ngốc ngốc nhìn anh.
“Bảo bối” Cố Khải không biết làm sao, thử cầm lấy tay cậu, lại cảm thấy người trong tay mình run lên.
“Đừng làm anh sợ được không?” Cố Khải tâm trí tê rần, ôm cậu vào trong ngực.
“Diệp Thanh mới thật sự là Trầm Hiên?” Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng nói, giống như là lầm bầm “Vậy em là ai?”
“Em là ai cũng không quan trọng” Cố Khải cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, vẻ mặt có chút hoảng loạn “Cho dù em có phải Trầm Hiên hay không, anh cũng chỉ yêu em, đời này chỉ yêu mình em.”
Lưu Tiểu Niên đầu đau muốn vỡ ra, khắp người như có vạn con kiến bò cắn. Từng đoạn ký ức ngắn ngủi không ngừng tua đi tua lại, chớp lên rồi vụt tắt, đầu như muốn nổ tung.
“Bảo bối em làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt cậu thống khổ, Cố Khải vô cùng hoảng sợ.
“Thật là khó chịu.” Lưu Tiểu Niên ôm chặt đầu mình.
“Ngoan, chúng ta đi bệnh viện.” Cố Khải chân tay cuống lên, ôm cậu muốn ra ngoài.
“Không cần đi.” Lưu Tiểu nằm trong ngực anh giãy dụa “Để em yên tĩnh một chút, xin anh.”
“Ừ ừ chúng ta không đi, nín đi nào.” Cố Khải ôm cậu ngồi xuống giường, lo lắng không dám kích thích cậu nữa.
Lưu Tiểu Niên nằm trên người anh, cảm thấy trong đầu có từng mảnh nhỏ chậm rãi hình thành một bức tranh, giống như gần tái hiện được ký ức, sau đó đột nhiên biến mất không dấu tích.
“Bảo bối, đầu còn đau không?” Hồi lâu sau, cảm thấy cậu không còn run rẩy nữa, Cố Khải rốt cuộc cũng dám thăm dò hỏi.
Lưu Tiểu Niên lắc đầu, vẫn nằm im bên người anh.
“Trước đây ở Mỹ, Diệp Thanh tự mình tìm đến nói với anh, hắn mới chính là Trầm Hiên. Năm đó cũng giống như em bị tai nạn xe, bởi vì luôn ghen tị em được người nhận nuôi, lại thấy em bị thương mất trí nhớ, cho nên mới giả mạo thân phận của em” Cố Khải nhẹ nhàng giúp cậu xoa huyệt thái dương, “Lúc đó bọn anh cùng nhau nói rất nhiều chuyện xưa, cho nên…”
“Đừng nói nữa.” Lưu Tiểu Niên ngắt lời anh.
“Em sẽ không vì thế mà…không cần anh nữa chứ?” Cố Khải thực không yên.
“Anh thì sao?” Lưu Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt long lanh nước.
“Anh đương nhiên sẽ không, hơn nữa anh sẽ tra kỹ chuyện này.” Cố Khải lau nước mắt cậu “Nhưng mà cho dù ai là Trầm Hiên, người anh yêu cũng chỉ là em.”
Lưu Tiểu Niên ôm cổ anh, chủ động nhắm mắt hôn lên.
…
Cố Khải kinh ngạc.
“Cho dù cậu ấy mới là Trầm Hiên, em cũng sẽ không mang anh đi tặng.” Lưu Tiểu Niên lần đầu tiên trong đời muốn chiếm hữu một người như vậy.
“Ngốc nghếch.” Không đoán được em ấy lại phản ứng như vậy, Cổ Khải tâm tình vui vẻ, ôm chặt cậu, không biết phải nói gì.
“Anh là của em.” Lưu Tiểu Niên lặp lại, muốn xác nhận một lần nữa.
“Ừ, anh là của em, em không thể bỏ rơi anh.” Cố Khải hôn hôn vành tai cậu.
Lưu Tiểu Niên nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, cảm thấy cơn đau đầu dần bình ổn. Theo lý mà nói, nếu mình biết chuyện này, hẳn là sẽ rất khó tiếp nhận. Nhưng mà, không biết tại sao, lại cảm thấy không quá mất mát. Ngược lại càng muốn khôi phục trí nhớ, mới có thể xác nhận được liệu những ký ức kia là của mình, hay bởi vì nghe anh ấy nói quá nhiều, liền đem ký ức của người khác nhầm tưởng thành của chính mình.
Đệ đệ ở ngoài cửa ngồi xổm đến mỏi chân, đến khi nghe ca ca hỏi “Đưa em đi tắm nha?”, mới xác định mọi việc đều ổn thoả, vì thế nhẹ nhàng thở ra, chạy xuống dưới lầu ăn chè đậu đỏ!
Chuông di động đột nhiên vang lên, đệ đệ ngậm muỗng thấy hiển thị tên người gọi, lập tức hạnh phúc muốn bay lên!
“Xin hỏi là ai vậy?” Lục bác sĩ giọng nói mang theo tiếng cười từ trong điện thoại truyền đến.
Đệ đệ khẩn trương nghẹn ngào “Em em em rất nhớ anh.”
“Mọi chuyện đều làm xong hết rồi, ngày mốt là có thể về nhà.” Lục Triển Phong trước sau đều rất ôn nhu.
“Dạ.” Đệ đệ lệ nóng doanh tròng, như bệnh thần kinh ngồi trên sofa cọ cọ! Tiểu thần tươi mát phẫn nộ chỉ trích “Mày sao có thể khao khát như vậy! Là nghệ thuật gia nha! Hẳn là phải có khí chất tao nhã! Phải thanh tâm quả dục! Tâm trong sáng!”
Trong sáng con khỉ! Đệ đệ một cước đá vang thần tươi mát, vọt vào nhà tắm điện cuồng tắm rửa, dùng sữa dưỡng ẩm bôi lên mông! Thuận tiện tự hỏi chính mình có nên mặc quần lót chữ T hay là khỏi mặc luôn, cứ choàng khăn tắm trực tiếp nhảy vào ngực ảnh? Nói vài câu hấp dẫn như “Người ta thật muốn anh nha~” hay “Chồng yêu muốn ăn cơm trước hay ăn em luôn?” linh tinh!
Huhuhu xa nhau cả một tháng, nhất định phải đòi ảnh bồi thường cho đủ aaa!!!
HẾT CHƯƠNG 76
Bình luận truyện