Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 380: Quậy đến lật trời



Khoảng thời gian sau đó, nhà họ Sở rất bình yên không có bất kỳ sóng gió nào nổi lên vì sự gia nhập của Lâm Phiên Phiên và Hạ Danh Đoan.

Mà thay đổi duy nhất chỉ có ông cụ Sở Kiên Đoàn, từ khi Hạ Danh Đoan quay về chăm sóc, đôi mắt đục ngầu của ông ta ngày một trong sáng, gương mặt đờ đẫn cũng dần dần có biểu cảm, sắc mặt ngày một khá lên, cuối cùng dưới sự nhẫn nại dẫn dắt của Hạ Danh Đoan, ông ta đã có thể mở miệng nói chuyện, tuy rằng còn có chút lắp bắp, hơn nữa một lần chỉ nói được vài từ.

Sau khi bác sĩ riêng của ông cụ biết được liền thốt lên, quả đúng là kỳ tích!

Phải biết rằng những ông lão đã ngoài bảy mươi như Sở Kiên Đoàn, một khi đã bị đột quỵ, trừ chuyện nằm trên giường đợi chết ra thì gần như không có con đường nào khác nữa, có thể hồi phục giống như ông cụ mà tốc độ hồi phục còn nhanh thế này nữa thật sự là hiếm thấy.

Lâm Phiên Phiên biết được tin này liền cảm thán, sức mạnh tình yêu hóa ra lại có thể thần kỳ đến vậy, chẳng hề phân biệt tuổi tác.

Mà Sở Quy Thôn, và Hứa Bành thấy Hạ Danh Đoan thật sự có thể khiến bệnh tình của ông cụ tốt lên, cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của Hạ Danh Đoan, cũng không theo dõi sát sao Hạ Danh Đoan nữa.

Tất cả dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt, chỉ có Lâm Phiên Phiên biết, đây chỉ là vẻ bề ngoài.

Thời điểm trước khi bình minh mới là tăm tối nhất, trước khi mưa gió bão bùng mới là bình yên nhất, Lâm Phiên Phiên không ra tay là vì đợi Hạ Danh Đoan, Lâm Phiên Phiên biết, Hạ Danh Đoan nhất định sẽ ra tay, nhưng cô ta rất thông minh. Cô ta không nóng nảy hành động mà đang đợi thời cơ, đợi một cơ hội thích hợp để một phát là trúng hơn nữa còn không ai nghi ngờ được tất cả những gì cô ta làm.

Là đêm, đã rất khuya.

Trên giường, Sở Tường Hùng ngọt ngào quấn lấy Lâm Phiên Phiên không chịu buông ra, bàn tay đầy ma lực khiêu khích tạo áp lực lên những nơi mẫn cảm của Lâm Phiên Phiên, cô bị anh trêu chọc vừa ngứa vừa tê, không nhịn được bật cười khanh khách, ngay sau đó dần dần biến thành cầu xin…

Đột nhiên dưới nhà vang lên một âm thanh rất lớn, giống như vật thủy tinh lớn bị ai đó đập vỡ, khiến mặt đất đều rung lên, sau đó loáng thoáng vang lên tiếng hét chói tai của Hứa Bành.

Hai người giật bắn, tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng, quay sang nhìn nhau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Phiên Phiên nghi hoặc hỏi.

“Để anh xuống xem xem.”

Sở Tường Hùng cau mày, sau đó liền hôn Lâm Phiên Phiên một cái thật mạnh, đầy lưu luyến rồi mới chịu đứng dậy, anh mặc quần áo vào rồi nhanh chân ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Phiên Phiên ngồi dậy, đôi mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng, xem ra vở kịch hay đã mở màn rồi, nếu như đã có kịch hay để xem sao có thể bỏ qua được chứ, Lâm Phiên Phiên cũng lập tức ngồi dậy mặc áo ngủ, sau đó khoác áo vào đi ra khỏi phòng ngủ, có điều, cô không vội xuống nhà như Sở Tường Hùng mà chỉ im lặng đứng trên gác quan sát.

Tiếng động lớn đó phát ra từ phòng sách của Sở Quy Thôn, lúc Sở Tường Hùng chạy xuống, mặt mũi Sở Quy Thôn đã đen sì, túm lấy Hứa Bành bị ông ta đánh cho tím mặt kéo ra ngoài phòng khách, có vẻ như ông ta định lôi Hứa Bành về phòng ngủ để đỡ mất mặt.

Nhưng rõ ràng là Hứa Bành không chịu phối hợp, vừa đạp đá giãy dụa, vừa kêu gào khóc thét.

Mà lúc này tất cả người giúp việc trong nhà họ Sở đều bị đánh thức, ào ào chạy ra phòng khách lớn để xem, nhưng không một ai bước lên can ngăn.

Đứng nghe một lúc, Lâm Phiên Phiên liền rõ tại sao Hứa Bành lại đột nhiên phát rồ, hóa ra Sở Quy Thôn sau khi trở về từ một bữa tiệc xã giao trong tình trạng cả người đầy mùi rượu, ông ta tiện tay cởi áo vest quăng lên sô pha, sau đó liền bị Hứa Bành phát hiện ra trong túi áo có một cái vỏ ba con sói đã sử dụng.

Lúc này Hứa Bành liền phát rồ!

Với tính cách của bà ta, làm gì có chuyện không làm ầm lên, mà một khi bà ta gây chuyện còn thô bỉ hơn đám đàn bà đanh đá chua ngoa. Sở Quy Thôn ghét nhất là cái trò này của bà ta, cộng thêm ông ta uống không ít rượu, đương nhiên là không có nhiều kiên nhẫn như bình thường, cũng không cần quan tâm bản thân mình có lý hay không có lý, giơ tay lên tát bốp vào mặt Hứa Bành đang chửi mắng không ngừng, chưa hết còn túm tóc Hứa Bành định lôi bà ta về phòng nhốt lại, nhắm mắt làm ngơ.

Đúng lúc này Sở Tường Hùng từ trên gác đi xuống, nhìn thấy cảnh bố mẹ hành hạ nhau như thế lập tức cảm thấy vừa thất vọng vừa phiền toái, bước lên trước vài bước anh kéo hai người họ ra, lạnh lùng ra lệnh cho người giúp việc đứng xung quanh đưa hai người họ về phòng.

Đối với chuyện Sở Quy Thôn lăng nhăng bên ngoài, Sở Tường Hùng đã sớm nghe đồn nhưng là con trai anh không có lập trường gì để can thiệp vào chuyện này, mà đối với hành vi không cần biết gì đã làm ầm lên của Hứa Bành, khiến cho tất cả mọi người biết chuyện xấu trong nhà, Sở Tường Hùng cũng cảm thấy không thích, đã bảo là tốt khoe xấu che, vậy mà mẹ anh lại cứ thích tự làm mất mặt, ầm ĩ lên khiến tất cả người giúp việc trong nhà đều biết, bị người khác xúm lại vây xem như mấy con khỉ trong sở thú.

“Tường Hùng à, con xem cái gã khốn nạn này đấy, ông ta đánh mẹ, cứ nhằm mặt mẹ mà đánh…”

Hứa Bành vừa thấy con trai mình đến lập tức như tìm được chỗ dựa, khóc lóc giơ cái mặt bị Sở Quy Thôn đánh cho sưng tương lên, vừa bắt đầu một tràng chửi rủa chói tai nữa, “Rõ ràng là lỗi của ông ta thế mà ông ta dám đánh mẹ, bao nhiêu năm nay ông ta bao bồ nhí, lăng nhăng ở ngoài, đám đàn bà ấy đứa này còn trẻ hơn đứa kia, tuổi tác làm con ông ta cũng được, sao ông ta không nghĩ đến mình cũng là người có con gái chứ, không sợ quả báo à, cẩn thận ngày nào đấy ra cửa bị xe tông chết, sét đánh cho chết…”

Nghe Hứa Bành độc địa nhục mạ, vẻ mặt Sở Quy Thôn và Sở Tường Hùng đều sa sầm xuống cực kỳ khó coi.

Làm gì có người vợ nào nguyền rủa chồng mình như thế trước mặt con trai cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện