Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 8: Cô ấy đã kết hôn?



“Cô… được, cho dù tôi và mẹ làm đấy thì đã sao nào? Tôi nói cho cô biết, Cố Thiên Tầm, cô tốt nhất là nên biết điều một chút, đừng có đê tiện thêm nữa! Gia đình tôi trừ bố tôi ra vốn chẳng có ai ưa nổi cô!” Cảnh Dao liếc nhìn cô một cách đầy khinh miệt, “Ai mà biết được con hồ ly tinh là cô có sau lưng dụ dỗ bố tôi hay không!”

Cố Thiên Tầm thở hắt ra, không nghĩ gì, đưa tay tát Cảnh Dao một cái bạt tai thật đau. “Bốp” một tiếng, rõ kêu. Ánh đèn flash lại tách tách vang lên.

“Cô dám đánh tôi? Cố Thiên Tầm cô biết cô vừa đánh ai không?” Cảnh Dao đưa tay lên ôm gương mặt sưng đỏ, nghiến chặt răng.

“Tôi đánh đứa con gái bất hiếu là cô đấy! Những lời cô vừa nói không phải là nhục mạ tôi, mà là bố chồng tôi - chính là bố đẻ cô!”

“Cố Thiên Tầm, cô không có tư cách dạy đời tôi!” Cảnh Dao cũng không phải dạng vừa, đưa tay túm lấy tóc Cố Thiên Tầm.

…….

Góc đằng kia, một đám người bước đi, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này liền dừng lại.

“Mộ tổng, tôi thấy hay là anh nên đi thang máy bên kia đi!” Thư ký Cận Vân đề nghị, trợ lý khác là Trần Anh Hào chặn lại đằng trước để bảo vệ.

Mộ Dạ Bạch đứng yên, nghiêng nhìn đám hỗn loạn đằng trước, nhúc nhích cằm, “Cô ta là ai?”

“Anh hỏi người nào ạ?” Cận Vấn vừa hỏi vừa lục tìm đống dữ liệu khổng lồ trong đầu mình.

“Cô gái ra tay trước.” Mộ Dạ Bạch không ngờ được rằng lại gặp cô gái này ở đây, đêm qua vừa mới được lĩnh hội sự quyến rũ của cô, không ngờ vừa sáng ra lại được chiêm ngưỡng cái mặt dữ dằn khác của cô.

“Cô gái mặc váy Chanel màu xanh lá ạ? Cô ta là con dâu của tập đoàn Cảnh Thị, chồng cô ta chính là người hay lên trang nhất các báo - Cảnh Nam Kiêu.”

Cảnh Nam Kiêu là chồng cô ta?

Mộ Dạ Bạch nhớ lại những lời nói trong lúc say rượu đêm qua của cô ta. Cô ta tưởng mình là Cảnh Nam Kiêu? Đôi mắt anh ta bỗng nhiên sẫm lại, trở nên lạnh lùng hơn.

“Mộ tổng?” thấy anh ta không nói thêm gì, chỉ nhìn hồi lâu về phía cô gái đó, Cận Vân khẽ gọi một tiếng.

“Đi thôi.” Mộ Dạ Bạch định thần lại, thu lại ánh nhìn của mình, đi vào thang máy không ngoái đầu lại.

……….

Kết quả của việc hai cô gái đánh nhau không màng đến hình tượng,… thật không còn lời nào để nói.

Bà mẹ chồng Trần Di nghe tin vội chạy đến, nhìn thấy con gái mình trong bộ dạng thê thảm, mặt sưng đỏ một bên, hận một nỗi không thể đánh trả cô ta được. Đám phóng viên còn đấy, chỉ đành thu dọn tàn cuộc thôi. Bà ta phát phong bì cho đám phóng viên, xin xỏ đừng đưa sự việc vừa xảy ra lên báo, sau đó dắt con gái đi khỏi khách sạn.

Lúc sắp bước vào thang máy, quay đầu nhìn thấy Cố Thiên Tầm mặt trắng bệch, vẫn đứng đấy, liền tức giận trừng mắt nhìn cô, “Còn không đi, đứng đơ ra đấy chưa đủ xấu hổ à?”

Cố Thiên Tầm hít vào một hơi dài, không nói năng gì, bước xuống cùng hai người.

Xe nhà họ Cảnh đã đỗ trước cửa khách sạn Hoàn Vũ. Chú Phúc vội vàng bước xuống mở cửa cho họ, Trần Di vừa ngồi vào liền bắt đầu hạch sách Cố Thiên Tầm lúc bấy giờ đang ngồi ghế trước. “Cố Thiên Tầm, cô có còn coi nhà họ Cảnh chúng tôi ra gì nữa không hả? Cô biết thân phận địa vị của mình không hả? Dám đánh cả con gái tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện