Chương 231
Tôi bị anh đè lại: “Em ngoan
ngoãn chút đi, tôi sẽ không chạm
vào em.”
Tôi mím môi, tức giận nói:
“Anh cách xa em ra một chút, sát
lại gần quá em ngủ không được.”
“Cho em hai lựa chọn, một là
chúng ta ngủ như thế này, hai là
chúng ta sẽ kéo gần khoảng cách
lại. Đương nhiên, có thể là dính sát
nhau luôn đấy, em muốn sao,
Ngày hôm sau, chuyện của
Cố Diệc Hàn đã gây nên một động
tĩnh rất lớn. Tất cả cuộc thảo luận
của mọi người đều chĩa mũi nhọn
vào Phó Bảo Hân, nói rằng vì muốn
chiếm đoạt Cố Nghĩa nên bà ấy đã
âm mưu hãm hại ba người nhà họ Cố.
Ba mạng người liên tiếp, ngoại
trừ Cố Vân Dương tử vong một
cách bình thường thì Trương Huệ
Mẫn và Cố Diệc Hàn đều đã tự sát,
còn nguyên nhân vì sao thì không
ai biết.
Dù sao Cố Diệc Hàn cũng là
cháu ngoại của nhà họ Hứa, hai vợ
chồng già nhà họ Hứa cũng có
tiếng ð thủ đô. Sau chuyện con gái
và cháu ngoại tự sát như thế, nhà
họ Hứa đã vận dụng hết các mối
quan hệ của mình, yêu cầu cảnh
sát thủ đô điều tra rõ ràng về cái
chết của hai người họ.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Sự việc này gây chấn động rất
lớn, dù cho hai ông bà không nói ra
nhưng chắc chắn cảnh sát cũng
không thể mặc kệ như vậy được.
Cho nên, Phó Bảo Hân đã bị
điều tra, bà ấy bị cấm tham dự vào
chuyện có liên quan đến nhà họ
Cố và chuyện kinh doanh của Cố
Nghĩa. Không những thế, ngay cả
nhà họ Cố bà ấy cũng không được
đi vào, phía cảnh sát đưa ra lý do là
có thể những manh mối quan trọng
vẫn còn ở trong nhà họ Cố.
Vì thế cho nên toàn bộ sinh
hoạt của Phó Bảo Hân đều bị cấm
cản cả. Bây giờ, bà ấy không có
chỗ ở mọi chuyện chỉ có thể
nương nhờ ở biệt thự lớn của Phó
Thắng Nam. Lúc trước, Phó Thắng
Nam chuẩn bị một phòng cho bác
ð nhưng sau khi bác sĩ Văn rời
khỏi thì căn phòng vẫn đề trống
không dùng tới, vậy nên anh đã đề
cho Phó Bảo Hân ở.
Lúc Hoàng Nhược Vi gọi điện
đến thì tôi đang bình thản xem tivi.
Tôi thầm nghĩ, người phụ nữ Phó
Bảo Hân này tiến vào biệt thự, bà
ấy không cảm thấy sợ hãi sau khi
đã gián tiếp gây nên cái chết của
ba người ư?
Có lẽ Phó Bảo Hân biết tôi có
địch ý với mình nên bà ấy chỉ híp
mắt lại mà không nói gì thêm. Nói
chung thì Phó Bảo Hân cũng là cô
của Phó Thắng Nam, dù tôi có
chán ghét bà ấy như thế nào đi
chăng nữa thì anh đã đưa bà ấy
đến đây rồi, tôi cũng không tiện nói
thêm điều gì.
Tôi bắt điện thoại, Hoàng
Nhược Vi ð đầu dây bên kia đè
thấp giọng xuống: “Hẹn gặp tại
quán cà phê lầu ba ð trung tâm
thương mại nhé.” Sau khi nói xong
thì cô ấy lập tức dập điện thoại.
Thường thì trong những
trường hợp như thế này, chắc hẳn
cô ấy có chuyện quan trọng nên
mới gọi điện thoại cho tôi. Sau khi
thu dọn một phen thì tôi chuẩn bị
đi ra ngoài, vừa đi tới cửa lại đụng
mặt Phó Bảo Hân.
Bà ấy mặc một chiếc áo
khoác dài màu đen, choàng một
chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá,
gương mặt được bảo dưỡng tốt nở
một nụ cười nhẹ. Bà ấy nhìn tôi rồi
nói: “Chuẩn bị đi ra ngoài à?”
Tôi đáp lại một câu, không có
ý định nói chuyện với bà ấy.
Nhưng Phó Bảo Hân lại chặn
tôi lại, bà ấy nhìn tôi cười lạnh nói:
“Cháu vội vã đi gặp ai vậy? Gấp
lắm à?”
Rõ ràng là bà ấy đang kiếm
chuyện: “Tổng giám đốc Phó, cô
có chuyện gì vậy ạ?”
Bà ấy nhướng mày nhìn tôi:
“Không có chuyện gì hết, chỉ muốn
tìm cháu tâm sự một lát mà thôi.
Nói gì thì nói, chúng ta vẫn là quan
hệ cô cháu, là người một nhà với
nhau thì sau này phải hòa thuận
chung sống, đúng không nào?”
Tôi mím môi, lãnh đạm nói:
“Cho nên, ý cô là muốn nói chuyện
gì với cháu?”
“Tâm sự chuyện cháu cùng ăn
Tết với Lâm Uyên và Mạc Hạnh
Nguyên. Nói thật nhé, người phụ
nữ Lâm Uyên này đúng là khiến
người ta chán ghét thật đấy, bày
đặt tỏ ra dịu dàng, đoan trang, thế
nhưng trong lòng lại hung ác, hiểm
độc. Cô không thích loại phụ nữ
này, huống hồ bà ta còn giết chết
cháu của cô, nhà họ Phó có thù
sâu oán đậm với người phụ nữ này.
Bà ấy khoanh tay lại, đôi mắt
xinh đẹp vẫn nhìn tôi chăm chú,
nói: “Mấy năm nay, Lâm Uyên có
thể leo lên vị trí cao như thế ắt hẳn
cũng làm không ít những chuyện
dơ bẩn. Vừa hay cô có giữ mấy thứ
này, cháu nói xem nếu cô đưa
những thứ này cho nhà họ Mạc
xem thì sẽ nhanh hơn cháu đi thăm
dò rất nhiều, có phải không?”
Tôi nhíu mày: “Lý do chính mà
cô giúp cháu là gì?”
Bà ấy buồn cười: “Cháu đang
mang thai, đứa bé đó cũng là cháu
của cô, lý do này chưa đủ ư?”
Tôi không khỏi cười lạnh:
“Chắc cô biết việc này ít nhất cũng
ba tháng rồi nhỉ? Thời gian cũng
không ngắn, gið cô mới đến nói với
cháu những chuyện này, cô nghĩ
cháu sẽ tin cái lý do “mỹ miều” đó
hay sao?”
Lý do này vô lý thật sự!
Phó Bảo Hân nhìn tôi, bà ấy
bật cười rồi nói: “Giờ cô đã biết vì
sao cha cô để một người phụ nữ
nghèo nàn như cháu gả cho Thắng
Nam rồi, tuy hơi ngu ngốc nhưng
cũng có đầu óc phết nhỉ.
Tôi híp mắt, không cảm thấy
lời này mang ý khen ngợi xíu nào cả.
“Cô muốn cháu làm gì?” Tôi
nói xong, sau đó vô thức cúi nhìn
đồng hồ.
“Cô muốn cháu nói lại với
Thẩm Quang, đừng để những
người khác tiếp tục điều tra
chuyện của nhà họ Cố nữa.” Bà ấy
dựa người vào tủ rượu bên cạnh, tư
thế nhàn nhã tùy ý.
Không điều tra nhà họ Cố?
Điều này có nghĩa là bà ấy có thề
danh chính ngôn thuận tiếp nhận
và trð thành chủ tịch của Cố Nghĩa
ư? Cố Diệc Hàn không còn nữa,
trong Cố Nghĩa hiện giờ ngoại trừ
bà ấy ra thì cũng không còn ai nữa cả.
Tôi cười khẽ nhìn Phó Bảo
Hân, cất lời: “Tổng giám đốc Phó à,
cháu cảm thấy chúng ta nên tìm
thời gian ngồi lại thảo luận chuyện
này mới được. Nếu chỉ dựa vào
mấy lời nói gió bay mà quyết định
chuyện này thì sẽ qua loa lắm. Phải
rồi, cháu có hẹn với một người bạn,
hôm nào chúng ta lại trò chuyện
nữa nhé.”
Bà ấy nhíu mày, cũng không
nói thêm gì nữa, chỉ híp mắt nhìn
tôi rồi nói: “Được, hôm nào chúng
ta lại trò chuyện.”
Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi lái
xe thằng đến điểm hẹn với Hoàng
Nhược Vị, lúc tôi tới thì cô ấy đã
đến rồi. Nhìn ly cà phê đã uống cạn
trong tay Hoàng Nhược Vi, hẳn là
cô ấy đã chờ một lúc lâu.
Lúc nhìn thấy tôi, cô ấy nhìn
đồng hồ rồi nhướng mày nói: “Tổng
giám đốc Thẩm, cô đến trễ nửa
tiếng.”
Tôi nhún vai, nói: “Xin lỗi nhé,
tôi có chút việc nên đến trễ.”
Cô ấy cười khẽ, cũng không
nói gì nữa, chỉ đưa cho tôi một xấp
văn bản tài liệu rồi nói: “Đây là ghi
chép việc chuyền khoản của Lâm
Uyên và Lý An, cô xem qua một
chút đi.”
“Lý An?” Tôi ngớ ra, đột ngột
nhớ đến có một người như vậy. Lúc
tôi đang sắp xếp Backgammon thì
ông ta đã đụng phải tôi.
Hoàng Nhược Vi gật đầu, lúc
này nhân viên phục vụ đưa cho cô
ấy một ly nữa: “Lý An là người liên
hệ trung gian cho Lâm Uyên và
Trần Trường Hà, ông ta là Tổng
thanh tra dự án của công ty An
Cường, việc kiểm toán hằng quý
đều do ông ta đảm nhận. Cho nên,
việc chuyền khoản của bọn họ đều
rất hợp lý, dù có người kiểm tra thì
cũng không ai chú ý đến việc này.”
Tôi nhíu mày: “Nói vậy, giao
dịch tài chính giữa Lâm Uyên và
Trần Trường Hà đều phải thông
qua Lý An có phải không?”
Cô ấy gật đầu, nhưng tôi lại
cảm thấy nghỉ hoặc, nói: “Lý An và
Lâm Uyên là thương nhân, giữa
bọn họ có tới lui sổ sách cũng bình
thường. Nhưng dù Lâm Uyên
thông qua Lý An chuyển khoản
cho Trần Trường Hà thì Lý An này
là thương nhân, Trần Trường Hà là
chính khách, nếu mức giao dịch
giữa bọn họ quá lớn thì sẽ khiến
người khác hoài nghỉ mất.”
Hoàng Nhược Vi ừ một tiếng:
“Đúng vậy, thế nên tôi đã thăm dò
tiếp tục xem sao. Trần Trường Hà
có lui tới với Lý An, tôi phát hiện
người vợ trên danh nghĩa của Trần
Trường Hà có đứng tên một công
ty, quy mô tương đối lớn, đã kinh
doanh được vài chục năm rồi.”
“Nói vậy, ý của cô là Trần
Trường Hà giao dịch tài chính
thông qua vợ của ông ta à?”
Bình luận truyện