Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 125: Hoàng tử cùng Công chúa



“Cô ấy làm sao vậy?” Lôi Ân lo lắng nhìn cô gái đang mê man, Hàn Húc khử trùng vết thương trên vai cô, lại thoa thêm chút thuốc, nhìn hình xăm tàn nhẫn hiện lên trên vai cô, Hàn Húc cũng đủ hiểu Lôi Ân đối với cô thô bạo cỡ nào.

“Không sao, chỉ là đau quá nên ngất đi thôi!” Hàn Húc ánh mắt lóe ra, Lôi Ân ánh mắt gắt gao theo đuôi che mặt màu tóc bạch Tình Không.

“Thân thể của cô ấy tại sao lại yếu như thế, động chút liền ngất?”

Hắn nhíu mi, vẻ mặt không hờn giận nhìn, cô gái này, mỗi lần nhìn đến cô bị thương, hắn tâm cũng sẽ ẩn ẩn đau, nhưng hắn không hối hận, cô là hắn sở hữu vật, hắn muốn thế nào đối nàng được cái đó đối nàng.

Hàn Húc nghe hắn đúng lý hợp tình trong lời nói, bất đắc dĩ thở dài, hắn một bàn tay phủ ngạch, đối Lôi Ân nói, “Mộ tiểu thư thể chất cũng không rất tốt, điện hạ, cậu không cần lại tổn thương cô ấy, máu của cô ấy đối với chính cơ thể của cô ấy là quý giá, đối tình tiểu thư mà nói, còn rất trân quý!”

Trong lời nói của Hàn Húc lộ ra bất mãn cùng trách cứ, Lôi Ân nghe xong sau càng thêm căm tức.

“Nếu cô giống Sơ Tình nghe lời như vậy, tôi sẽ như vậy đối với cô ấy sao? Một phụ nữ không biết điều!”

Nói xong, hắn tức giận không thôi quay đầu rời đi, không muốn nhìn bộ dáng suy yếu của cô, lại làm cho chính mình trong lòng ngột ngạt!

Hàn Húc nhìn hình xăm đóa xinh đẹp trên đầu vai Tình Không kia, có chút đồng tình với cô gái tính cách không giống người kia.

Tình Không thân thể nóng bỏng, tựa hồ mỗi một lần mất máu đều đã khiến cho sốt cao không ngừng bất lương phản ứng, Hàn Húc gọi tới Định Na chiếu cố nàng một đêm, ngày hôm sau vội tới nàng phục châm thời điểm phát hiện của nàng thiêu mới lui.

Tình Không cổ họng có chút làm ách, vẻ mặt tiều tụy bộ dáng bị Hàn Húc nhìn đến, nàng có chút vô lực nở nụ cười.

“Ta hiện tại bộ dáng có phải hay không rất khó xem?” Tình Không tinh lượng con ngươi đen rơi xuống Hàn Húc trên người, hắn ở bên người nàng ngồi xuống, một bàn tay thuần thục xuất ra châm đồng, đem đối tốt dược thủy tiêm vào đến nàng cánh tay lý, bả vai chỗ đau ý đã muốn không giống tối hôm qua như vậy rõ ràng.

“Này hai ngày bả vai không nên cử động, ta sẽ lại đến cho ngươi đổi dược, Tình Không, của ngươi vận mệnh nhất định liền bị mất ở hắn trong tay sao?”

Ngay cả Hàn Húc đều có chút không đành lòng, đối với việc Tình Không rời đi, anh còn thấy mừng thầm, bàn tay này của anh, tiếp xúc nhiều nhất với người phụ nữ bên cạnh Lôi Ân trước giờ chỉ có Sơ Tình, nhưng Tình Không xuất hiện, anh không hy vọng bản thân mình lại phải lấy máu cô truyền cho Sơ Tình nữa!

“Có lẽ, đây là số mạng của cô!” Tình Không mỏi mệt nhắm hai mắt lại, đột nhiên trong không gian tĩnh lặng, Hàn Húc cẩn thận đánh giá lại cô.

Tình Không thử mở miệng hỏi, “Hàn Húc, kỳ thật anh cũng đã biết chuyện đó, đúng không?”

Hai người bộ dạng giống nhau, ngay cả nhóm máu quý hiếm cũng giống nhau, Hàn Húc là bác sĩ, ngay đó anh ta nghiêm túc hỏi nhóm máu của cô, cô tưởng, anh dđã biết.

Hàn Húc không tiếng động trả lời, biển thị anh ta đã biết từ lâu.

Tình Không dùng cảm kích ánh mắt nhìn anh, sau đó cầu xin, “Đừng nói cho Lôi Ân, được không? Coi như tôi cầu xin anh, cũng không cần nói cho bất luận người nào!”

“Vì sao? Tình Không, nếu điện hạ biết các cô là chị em, cậu ấy nhất định sẽ đối đã cô giống như Sơ Tình!”

Hàn Húc phản bác, mâu thuẫn quá, ở biết được Tình Không cùng Sơ Tình là chị em, anh còn thấy khiếp sợ không tin nổi sự thật.

Tình Không lần đó trúng đạn, mất máu quá nhiều, anh xét nghiệm máu của cô và Sơ Tình giống nhau, loại này thật quá trùng hợp hiếm đến mức không bao giờ xảy ra, cho nên anh tiến thêm một bước kiểm tra, phát hiện sự thật kinh người.

Sơ Tình cùng Tình Không dĩ nhiên là chị em song sinh!

“Không, nói vậy, hắn sẽ đau khổ, Sơ Tình cũng sẽ đau khổ, Hàn Húc, coi như ngươi không biết, được không?”

Tình Không trợn mắt, cúi đầu cầu xin.

Nguyên nhân vì cô hiểu rõ Sơ Tình có ý nghĩa quan trọng như thế nào với Lôi Ân, cũng biết tầm quan trọng của Lôi Ân với Sơ Tình, cô cũng không định lấy danh nghĩa kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa bọn họ.

Cô không cần Lôi Ân thương hại, cũng không muốn cho Sơ Tình khó xử, cô biết nếu nói thẳng ra thân phận cô cũng là con của Mộ Linh, tình hình chắc chắn sẽ thay đổi, nhưng cô không cần.

Nếu tình huống kia xảy ra lúc đó cả ba người sẽ nguy hiểm, chi bằng một mình cô giữ bí mật đau khổ là được rồi!

“Mộ Tình Không, cô làm như vậy vì lí do gì chứ?” Hàn Húc không thể lý giải, cũng không đồng ý cô vô tư như vậy, Lôi Ân đối với cô như thế nào, Cốc Vân lại đối với cô như thế nào, thậm chí ở mọi người ở đây coi cô như tình địch của Sơ Tình

“Tôi yêu anh ta, lí do này đủ chưa?”

Tình Không không hề chớp mắt khiến Hàn Húc chẳng còn lời nào để nói!

*******

Lôi Ân vì Sơ Tình tổ chức một hồi không tính long trọng sinh nhật yến, trình diện chỉ có Tả Sâm.

Đó là Tình Không đến La Mã tới nay trang viên nội nóng nhất nháo một ngày, đến chạng vạng thời điểm, biệt thự nội liền một mảnh đèn đuốc sáng trưng, gần ngàn danh bảo tiêu bị điều đến hoa hồng trang viên ngoại, Lôi Ân tại đây cái buổi tối, cũng cho Sơ Tình một kinh hỉ.

Ngày đó, Tình Không nghe từ người hầu mới biết được.

Nghe nói, Lôi Ân trước mặt Tả Sâm cùng Cốc Vân, cầu hôn Sơ Tình!

Cô có thể tưởng tượng được đến, hắn nhìn Sơ Tình thâm tình như thế nào, kết cục của hoàng tử và công chúa, nhất định hẳn là tốt đẹp!

Căn biệt thự màu tím lay lắt ánh sáng, Tình Không không có bật đèn, mà đứng trên ban công tầng hai, nhìn phía tòa biệt thự ngập tràn ánh đèn trước mắt, ngay cả toàn bộ phía chân trời đều là ban ngày, bóng hình cô gầy yếu tựa hồ gió lay cũng đổ, Tình Không cúi đầu ho khan vài tiếng, bả vai đã ngừng đau, nhưng trong lòng lại vẫn đau âm ỉ.

Bên tai nghe dưới lầu truyền đến du dương nhạc nhẹ, Tình Không mở to mắt, sau đó chậm rãi tiêu sái đi xuống lầu.

Đã vào cuối mùa thu, cô hơi run người một chút, cô không chứng kiến cảnh Lôi Ân cầu hôn Sơ Tình kia, nhưng trừ bỏ cô, mọi người hẳn là đều thấy được.

Sơ Tình được người hâm mộ, ủng hộ, che chở, cứ như vậy vẫn hạnh phúc!

Âm nhạc hoa lệ vang lên là lúc, Tình Không chuẩn bị xoay người, một bàn tay trắng bạch giơ tới trước mặt cô.

“Cha nuôi?” Tình Không kinh ngạc nhìn người tới, một thân màu đen chính trang, so sánh với hơn một tháng trước nhìn thấy ông, tựa hồ ông già đi một chút.

“Tình Không, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Tả Sâm rạng rỡ nhìn cô, Tình Không theo phản xạ từ lúc nào đã nắm lấy tay ông, ánh đèn phản chiếu lấp lóa trên sóng nước, hai bóng người chậm rãi xoay tròn trong tiếng nhạc dịu êm.

Mặt hồ phản chiếu bóng hai người, bàn tay nhỏ bé của Tình Không được bàn tay to lớn của Tả Sẩm nắm gọn, lão nhân yêu thương cô còn hơn con đẻ, Tình Không nghĩ đến những gì ông nói lúc trước, hóa ra người kia và cô lại chung một mẹ.

“Cha nuôi, kể cho con nghe được không? Chuyện ….ngày xưa giữa cha và mẹ của…..Sơ Tình?”Dưới ánh trăng, con ngươi của Tình Không mang theo một loại hấp dẫn chí mạng nhìn Tả Sâm, ông như bị ánh mắt đó thôi miên, kìm lòng không được mà gật gật đầu, khi khúc nhạc kết thúc, Tình Không lẳng lặng lắng nghe chuyện của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện