Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 142: Vẫn còn sống



Mei: Ta ghét Sơ Tình lắm:))

…………………

Hắn từng nghĩ tới muốn đồng thời có được cả hai người các cô, Sơ Tình là trách nhiệm đời này của hắn, nhưng hắn đối với Mộ Tình Không cũng có cảm tình không diễn đạt thành lời.

Loại mâu thuẫn cảm tình này mau làm cho hắn điên rồi!

Nếu lựa chọn giữa sống chết của Sơ Tình, hắn tình nguyện bỏ Mộ Tình Không!

Là hắn ích kỷ, biết rõ cho cô không vui, không khỏe mạnh, nhưng hắn lại khư khư cố chấp, hắn bị nhập ma rồi, lại cư nhiên bị Mộ Tình Không hấp dẫn.

“Sơ Tình, chuyện anh đã hứa với em rồi thì anh nhất định sẽ làm được, cho nên, nhanh chút tỉnh lại được không?” Lôi Ân gắt gao nắm tay cô, chỉ tay cô xanh nhạt, ngay cả móng tay đều trắng, Lôi Ân vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt ảm đạm không có một tia ánh sáng.

Người khó khăn nhất hiện tại có lẽ là Hàn Húc, anh không nắm chắc, Lôi Ân cố ý muốn dùng máu Mộ Tình Không đổi mạng Sơ Tình, có vẻ không cần như vậy.

Tình Không mấy ngày nay càng ngày càng hám ngủ, đôi khi vừa mở mắt mặt trời đã lên cao, thần sắc cũng mơ hồ, làm chuyện gì đều đều không có tinh thần.

Cô cũng không biết Sơ Tình đã xảy ra chuyện gì, đang nhìn đến Hàn Húc đi qua đi lại trước phòng, biểu cảm trên mặt anh ta nói cho cô, khẳng định là Sơ Tình có việc!

“Làm sao vậy?” Tình Không nheo mắt, rất ít khi nhìn đến Hàn Húc có bộ dạng nghiêm túc này củ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, dọa Tình Không run rẩy, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.

“Hàn Húc, anh làm sao mà nhìn tôi như vậy?”

“Mộ Tình Không, Sơ Tình mất máu quá nhiều, sắp chết!” Ánh mắt Hàn Húc mù mịt, như thế thời điểm nói với Tình Không, trái tim của cô quặn đau vô cùng, Hàn Húc vừa đúng lúc đỡ cô, Tình Không nghĩ bản thân nghe lầm, đứt quãng hỏi, “Cái gì? Tại sao có thể như vậy?”

“Chị ấy làm sao vậy? Sơ Tình làm sao vậy? Anh mau nói cho tôi biết ….!” Tình Không tựa hồ có thể cảm nhận Sơ Tình đang gặp chuyện nguy hiểm, cả người máu đều đảo ngược, hai tay cô gắt gao túm lấy quần áo của Hàn Húc, mắt đỏ bừng.

“Ai……” Hàn Húc khẽ thở dài một hơi, đem tình hình của Sơ Tình chi tiết nói cho cô, anh nghiêm trang nói, “Tình huống lần này khác biệt, lượng máu muốn lấy từ người cô rất có thể khiến cô mất mạng!”

“Tình Không, anh không muốn nói em vĩ đại, cô ta là chị gái em, nhưng em cũng nên ích kỉ một lần, vì sao em phải hy sinh thành toàn cho sức khỏe và hạnh phúc của cô ta?”

“Em chỉ đang vờ ngớ ngẩn!”

“Hắc Ngân Thánh hiện tại ở La Mã, nếu em muốn chạy, anh có thể sẽ giúp em!”

Hàn Húc đẩy kính mắt, thành khẩn nói với Tình Không.

Cô hoảng hốt nhìn anh ta, Hàn Húc nói, cô nghe rõ từng lời từng chữ anh ta nói.

“Hàn Húc, anh sai rồi!” Tình Không buông ra thủ, sau đó nhìn thẳng hắn con ngươi nói, “Tôi chỉ vì chính mình, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Sơ Tình có nguy hiểm không giúp chị ấy sao? Nếu có thể cứu được chị ấy, sao tôi có thể thấy chết không cứu, nếu như vậy cả đời lương tâm bất an! Mẹ tôi ở trên trời cũng sẽ không tha thứ!”

“Tôi chỉ vì chính mình thôi!”

“Đi, tôi sẽ đi! Nhưng trước đó, tôi muốn thấy chị ấy sống tốt!”

Vẻ mặt Tình Không kiên quyết, đây là Mộ Tình Không, biết rõ hy sinh không nhận được hồi báo, nhưng cô vẫn cứ muốn làm.

Cô vì Sơ Tình làm nhiều lần, bất quá cô đối với chị ấy oán hận, chị ấy lúc nào cũng được Lôi Ân cưng chiều thế kia.

“Việc này cũng là ý của hắn ta, không phải sao?” Tình Không biết Lôi Ân lựa chọn, cô không trách hắn, lại không có biện pháp không hận hắn.

Đối với hắn, cô ngay cả hận cũng không có!

“Em……” Hàn Húc á khẩu không trả lời được, cô gá kiên cường giống như cây vạn tuế như vậy, hắn không muốn để cô chết ở đây.

*********

Thân thể Sơ Tình lạnh như băng, Lôi Ân ôm lấy cô như ôm một tượng băng, ngay cả môi cũng trắng như bông tuyết.

“Hàn Húc, Hàn Húc, người đâu?”

Hắn nổi giận hướng về phía ngoài cửa gào thét, Hàn Húc bay nhanh tới, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể của Sơ Tình.

“Sốt nhẹ, rất nghiêm trọng, là mất máu quá nhiều sinh ra!”

Loại tình huống này Tình Không cũng có, nhưng hiện tại Sơ Tình nghiêm trọng hơn.

“Anh làm cái gì vậy? Tôi nói cho anh lấy máu Mộ Tình Không cứu Sơ Tình, anh có nghe hay không?” Lôi Ân một quyền đánh vào trên mặtHàn Húc, trong mắt hằn lên tia tơ máu hồng.

“Đừng nghĩ là tôi sẽ không giết anh, Sơ Tình chết, tôi sẽ chôn anh theo cùng!”

Lôi Ân bóp cổ Hàn Húc mau không thở nổi, thân thể anh bị hắn đá văng, Hàn Húc biết giờ đánh anh bị thương cũng tốt, Sơ Tình không chết, Tình Không cũng tránh được tai kiếp.

“Tra Lý, đi đem Mộ Tình Không tìm đến cho tôi!” Lôi Ân nhấc chân đi ra ngoài, lại ở cửa thấy được Mộ Tình Không kia nói tiêm gầy thân ảnh.

“Không cần gọi lại, tôi đến đây rồi!” Tình Không cười khanh khách nhìn hắn, lướt qua hắn, đi vào trong phòng, Sơ Tình nằm ở trên giường, miệng và mũi đều cắm những ống thở, khuôn mặt kia thậm chí là thân thể đều trắng giống cương thi.

Lôi Ân nhìn đến của cô kia một khắc, có chút bối rối.

Hắn nhìn chăm chú vào Tình Không lướt qua hắn, sau đó đi tới bên giường Sơ Tình, ngón tay vuốt ve lên khuôn mặt của cô gái.

Hiện tại nằm ở nơi này, là người chị gái có chung huyết thống với cô.

Mắt Tình Không đẫm nước mắt, tuôn rơi không ngừng.

Đây là Lôi Ân lần thứ hai nhìn thấy cô khóc, một lần là vì Mark, lúc này đây, là vì Sơ Tình!

“Sơ Tình, chị sẽ tốt thôi…… Hạnh phúc …… sống!” Cô nắm tay Sơ Tình, bàn tay lớn nhỏ giống tay cô như đúc, Tình Không đem nhiệt độ cơ thể chính mình truyền cho cô, ánh mắt không nỡ mà lại quyến luyến nhìn cô gái.

“Có thể hay không đáp ứng tôi một điều kiện?” Tình Không đứng lên, khi quay đầu nhìn về phía Lôi Ân, cặp mắt sáng trông suốt, như ánh sáng ngọc, nhìn cô cười, trong lòng hắn áp lực khó chịu.

“Nếu Sơ Tình tỉnh, mời anh hãy yêu chị ấy thật nhiều, đời này đừng phụ chị ấy, được không?”

Cô như vậy khẩn cầu, làm cho Lôi Ân thật sâu kinh ngạc, ở hắn tưởng tẫn biện pháp muốn dùng của cô mệnh đi đổi Sơ Tình thời điểm, cô cư nhiên còn muốn muốn thành toàn Sơ Tình!

“Tình Không!” Lôi Ân thanh âm khàn khàn, y kêu của cô tênnhư vậ, lại không biết nói nên cùng cô cái gì.

“Tôi truyền máu cho chị ấy ngay tại nơi này, được không?” Tình Không lại quay đầu nhìn về phía Hàn Húc, cô biết dùng người truyền máu trực tiếp cho Sơ Tình là cách tốt nhất, nhưng là như vậy cô sẽ rất đau.

Tình Không không suy nghĩ được nhiều như vậy, Hàn Húc ảo não bụp đầu, nhìn Lôi Ân gật đầu, cô khẳng khái nói, “Còn nữa, tôi hy vọng anh đi ra ngoài!”

Cô không hy vọng hắn thấy một màn như vậy, không muôn làm cho hắn nhìn đến cô yếu ớt, cho dù cô sẽ chết, cũng không muốn cho hắn nhìn đến!

“Anh không đi, tôi sẽ không cho máu!” Tình Không quật cường trừng mắt với hắn, Lôi Ân thỏa hiệp, cô luôn khinh địch như vậy làm cho hắn thỏa hiệp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện