Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 33: Em là của ta



Tình Không lúc rời khỏi khu biệt thự kia chỉ mang theo duy nhất một quả cầu thủy tinh.

Cô biết trừ bỏ Lôi Ân, ở trong thành phố này vẫn có người đang gắt gao theo dõi cô.

Cô không vội đi ra sân bay ngay, mà dùng tốc độ nhanh nhất đi làm lại một chứng minh thư khác.

Thủ đoạn làm việc của Hắc Ngân Thánh như thế nào, cô hiểu rõ, bất quá, hai ngày sau cô cải trang đến sân bay mua vé máy bay đi Tacloban.

Cô đã từng nói qua với Hắc Ngân Thánh, nếu có một ngày cô rời khỏi Las Vegas thì nơi mà cô muốn đến nhất chính là Tacloban.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, một đầu toàn là tóc giả màu đỏ tím xoa tung, vành mũ được kéo thấp xuống.

Cho dù đã thay đổi chứng minh thư, nhưng cô đã tự đánh giá năng lực bản thân quá cao, xem nhẹ thực lực của hai người đàn ông kia.

Huyệt thái dương của Tình Không đột nhiên đau đau, lúc ở trong phòng chờ sân bay, trong đầu cô chợt có hai giọng nói vang lên.

Lôi Ân dễ dàng thả mình như vậy sao?

Hắc Ngân Thánh có tìm đến đây không?

Đôi mắt Tình Không nhìn không chớp vào chiếc đồng hồ báo thức trong phòng chờ, trên radio nhanh chóng phât ra tiếng nói êm dịu của tiếp viên hàng không, tim cô đập mỗi lúc một nhanh, xoay người chuẩn bị rời khỏi cửa khẩu.

“ Tình Không, em thật sự không ngoan….”

Đứng ở trước mặt cô, một người đàn ông đeo mặt nạ bạc, áo gió màu đen, không phải Hắc Ngân Thánh thì còn ai vào đây nữa?

Hô hấp của Tình Không dường như dừng lại. Cô nhìn hắn, giống như hắn vẫn còn là người đàn ông thương cô đến tận xương tủy, nhẹ nhàng nói với cô: “ Tình Không ngoan, đến bên cạnh anh hai nào!”

Trước mắt Tình Không lại hiện lên một màn đỏ rực tanh tưởi của máu, cô nhớ đến một phát súng vô tình của hắn kia, tất cả trí nhớ như ào ào trở lại.

Ngay sau đó, cô xoay người bỏ chạy, thậm chí cũng không dám quay đầu lại nhìn. Mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa, cô không có thời gian lau đi, nhưng trái tim đang đập mạnh cứ như thể muốn bay lên tận cổ họng.

Hồng Anh từ phía đối diện chuẩn xác ngăn được cô gái đang bôn ba chạy trốn kia, hai tay nhanh như cắt đã khiến Tình Không sập bẫy.

Tình Không hậm hực nhìn cô gái không biết ở đâu nhảy ra này, khuôn mặt hoảng sợ vẫn còn chưa tiêu tan, Dịch Phong đã tiến lên giữ chặt lấy cô, nói: “ Đại tiểu thư!”

“ Ngân Đế đang đợi cô, đi qua đi!” Dịch Phong khống chế được hai tay đang vùng vẫy của Tình Không, cô giống như con nhím xù lông, không ngừng đánh đá hắn, “ Tôi không đi! Tôi không muốn gặp anh ta! Tôi c ghét anh ta, ghét các người!”

Hồng Anh nhìn cô gái vô lễ với Dịch Phong, trong lòng có vài phần hâm mộ xen lẫn vài phần ghen tị, cô gái này cư nhiên lại không đem Ngân Đế đặt vào trong mắt?

Tình Không giống như một đứa trẻ không ngừng giãy dụa, bị Dịch Phng túm lấy lôi kéo xuyên qua đám người. Khi trở lại phòng chờ, người bên trong đã không còn một ai.

Một khắc khi Hắc Ngân Thánh nhìn thấy cô, khoảng trống trong lòng kia lập tức được lấp đầy. Nguyên lai, hết thảy đều vì cô, vì cô gái này.

“ Tình Không, nói cho anh hai biết, Lôi Ân có chạm vào em không?” Hắn vươn tay tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống, sau đó gỡ bỏ mái tóc giả màu đỏ. Cảm giác mềm mại xuyên qua bàn tay hắn, chẳng khác nào lăng la tơ lụa.

“ Chạm! Thế nào?” Tình Không oán hận nhìn hắn, vẻ mặt chán ghét nhìn bàn tay hắn đang chạm vào mình kia.

Hắc Ngân Thánh nghe được lời này của cô, đôi môi vốn đang tươi cười lập tức biến thành một đường thẳng tắp, ánh mắt trở nên ngoan lệ: “ Tình Không, dừng gạt ta…”

“..?..”

“ Em là của ta, biết không?” Hắn cúi đầu thở dài, một chút cũng không để ý đến ánh mắt đầy hận ý của cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm cô vào lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện