Trả Nợ

Chương 42: Đình chỉ công tác



Tiếng chuông điện thoại vang lên đến lần thứ hai mới đánh thức Hạ Lâm Chu từ trong giấc ngủ dậy. Hắn lèm nhèm mở mắt, sờ sờ lấy điện thoại áp lên tai. Còn chưa kịp “alo”, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nam nghiêm trọng phủ đầu, “Về nhà ngay cho tao!”

Hạ Lâm Chu cố mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn thoáng qua tên người gọi đến, chống cánh tay không bị thương ngồi dậy, “Ôi, không phải bố đuổi con đi rồi sao?”

“Cút về mau cho tao! Mày….” Bố Hạ còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên giọng mẹ Hạ cắt ngang, “Chu Chu, con mau về nhà với mẹ đi, nhanh lên.”

Hạ Lâm Chu cau mày nhìn điện thoại bị dập rồi ném sang một bên, đứng dậy xuống giường.

Hắn vừa đi vừa ngáp từ phòng ngủ ra đến phòng khách. Không thấy Văn Tầm Xuyên, chắc gã đi làm rồi, chỉ có Xuân Mai ỉu xìu nằm trong ổ chăn liếc hắn một cái. Hạ Lâm Chu ngái ngủ lê dép vào phòng tắm, vô tình ngó thấy có một phần ăn sáng đặt trên bàn, cái ngáp dài suýt nữa nghẹn trong miệng.

“Anh…anh mua bữa sáng cho tôi à?”

Văn Tầm Xuyên nghe tin nhắn thoại của Hạ Lâm Chu, nhắn lại “Tiện tay.”

Vừa gửi đi xong, WeChat rất nhanh hiện lên chú thích: [1] đang nhập tin nhắn…

Cửa phòng khám bị gõ vang, Văn Tầm Xuyên không ngẩng đầu, “Mời vào.”

“Bác sĩ Văn.” Hộ sĩ cố vấn đẩy cửa ra, nhỏ giọng do dự nói, “Viện trưởng cho gọi anh lên nói chuyện một chút.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Văn Tầm Xuyên cúi đầu nói, tin nhắn của Hạ Lâm Chu cũng vừa tới: Cảm ơn nha.

Có ba chữ mà nhắn lâu như thế, người nào không biết còn tưởng hắn cùi cả hai tay. Văn Tầm Xuyên chán nản khóa điện thoại nhét lại vào túi, “Tôi qua liền ngay.”

Văn Tầm Xuyên gõ gõ cửa văn phòng bằng gỗ đang khép hờ, bên trong cất giọng nói “Tiểu Văn hả, vào đi.”

Văn Tầm Xuyên đẩy cửa bước vào, “Chào Viện trưởng ạ.”

Viện trưởng ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu, chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói, “Cháu ngồi đi.”

Văn Tầm Xuyên đóng cửa lại, đi đến kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống. Viện trưởng đối diện đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi,”Cháu biết bác gọi cháu lên là vì vấn đề gì không?”

Văn Tầm Xuyên ngồi ngay ngắn, tay đặt lên đùi, “Cháu biết ạ.”

“Vậy cháu có muốn giải thích gì không?”

Văn Tầm Xuyên lắc đầu, “Không ạ, vì cá nhân cháu mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh bệnh viện, cháu rất xin lỗi.”

“Aizz, chuyện này tiền căn hậu quả bác đều biết rõ, trách nhiệm không phải chỉ ở trên người cháu.” Viện trưởng thở dài, vẻ rất mệt mỏi, “Nhưng Tiểu Văn à, bác phải nhắc nhở cháu một câu, những người làm trong ngành y như chúng ta dù cho có thế nào cũng không thể đánh người khác, đặc biệt đây còn là nơi công tác. Cháu cũng biết đó, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đang căng thẳng, mà xã hội cũng rất nhạy cảm với vấn đề này. Cho nên sự cố này đi kèm với hành động của cháu càng làm cho uy tín của bệnh viện giảm sút nghiêm trọng.”

“Vâng ạ.” Văn Tầm Xuyên cụp mắt, cúi đầu nói, “Cháu xin lỗi Viện trưởng.”

Biểu hiện thành thật nhận sai làm chân mày Viện trưởng giãn ra một chút, “Chuyện này của cháu, sau khi làm rõ chuyện bệnh nhân tử vong trong bệnh viện thì hẹn truyền thông đến đăng bài làm rõ luôn một thể. Chúng ta sẽ không thoái thác trách nhiệm, nhưng cũng sẽ không để đồng nghiệp nào bị oan. Về việc cháu tự tiện rời đi trong giờ làm việc, và việc đánh người, bệnh viện sẽ phạt theo quy định, cháu có ý kiến gì không?”

“Dạ không ạ.”

“Được. Vậy chuyện này xem như cho qua, nhưng mà Tiểu Văn à…” Viện trưởng ngẩng đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, hơi khó khăn nói, “Bệnh viện cũng không muốn can thiệp đến sinh hoạt cá nhân của cháu, nhưng mà…. haizzz.”

Nói đến đây, Văn Tầm Xuyên đã biết đề tài kế tiếp là gì.

Từ hôm qua đến giờ, sự kiện xung đột ban đầu đã bóp méo lên trăm ngàn vấn đề liên quan khác. Sáng hôm nay gã lên weibo xem thử, đã bắt đầu dấy lên tranh luận “Bác sĩ nam khoa là gay có được xem là quấy rối tình dục hay không.” Nhưng cho dù cuộc tranh luận có đi đến đâu, tất cả những người đàn ông tham gia đều nhất trí rằng sẽ không đến gặp bác sĩ đồng tính để xem bệnh nam khoa.

Lúc ra khỏi Văn phòng viện trưởng, Văn Tầm Xuyên thấy Ôn Tri Hứa đang đứng chờ ở bên ngoài, gã nhỏ giọng hỏi, “Viện trưởng cũng tìm ông à?”

Ôn Tri Hứa ngẩn người, “Không, tôi đến xem tình hình ông thế nào thôi.”

“À ha, tôi vừa bị phạt vì tự tiện rời chỗ làm, ông liền nối gót theo tôi đồng cam cộng khổ à? Chạy nhanh về đi để lát nữa nhỡ Viện trưởng tóm được thì toang cả đôi.”

“Kết quả sao rồi? Viện trưởng Lưu nói sao?” Ôn Tri Hứa vừa sóng vai với gã trở về được hai ba bước, đột ngột quay đầu nhìn gã, “Nãy ông hỏi cái gì mà viện trưởng cũng đến tìm tôi? Không phải vì chuyện náo loạn trước bệnh viện mới tìm ông sao?”

Văn Tầm Xuyên nhìn Ôn Tri Hứa, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Ông có cảm thấy hôm nay đặc biệt vắng vẻ không?”

Ôn Tri Hứa gật đầu, “Đúng rồi, đang chán muốn chết, thứ sáu mà một bệnh nhân cũng không có.”

“Biết tại sao không?”

“Sao?”

Văn Tầm Xuyên nở nụ cười gượng gạo, “Vì bác sĩ điều trị nam khoa bệnh viện này là đồng tính luyến ái, đang bị nghi ngờ quấy rối tình dục người bệnh. Nếu là ông ông dám đến không?”

Ôn Tri Hứa nhìn gã nhíu mày, ngập ngừng nói, “Sao nghe như đang mắng tôi vậy….”

Văn Tầm Xuyên phì cười, “Sao ông nghĩ ra vậy hay thế.”

“…Thôi dẹp đi.” Ôn Tri Hứa thở dài, “Kết quả sao?”

Văn Tầm Xuyên nhạt nhẽo trả lời, “Bảo là cho tôi nghỉ một thời gian để điều chỉnh cảm xúc.”

Ôn tri Hứa cau mày, “Là tạm thời đình chỉ công tác?”

Văn Tầm Xuyên liếc sang, “Không nói giảm nói tránh cho đỡ đau lòng nhau được à?” Gã vỗ vỗ vai Ôn Tri Hứa, ra vẻ đạo mạo nói, “Sau chuyện này tôi rút ra được kết luận, lãnh cảm không phải là xấu.”

Ôn tri Hứa mỉm cười với đôi mắt hình viên đạn, “Tôi không lãnh cảm, tôi chi không lăng nhăng như ai kia.”

“……”

Cả hai vừa đi vừa tán gẫu về phòng khám bệnh.

Điện thoại trong túi lại rung lên, Văn Tầm Xuyên móc ra mở khoá, trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc của Hạ Lâm Chu. Gã kéo xuống phía dưới đọc theo thứ tự gửi:

– Sạch sẽ rồi nè.

Đính kèm là một bức ảnh, chụp phần ăn sáng gã mua cho hắn đã ăn hết sạch sành sanh.

– Vừa dẫn Xuân Mai đi dạo về, không lau chân, sàn nhà dơ hầy rồi.

– Đúng rồi, trưa đừng gọi cơm cho tôi nha.

– Lát tôi phải về nhà, hình như bố tôi có chuyện gì gấp lắm.

Cuối cùng là tin nhắn vừa đến, cách khoảng 20 phút sau đó.

– Nhớ tôi thì gọi cho tôi nhé.

Văn Tầm Xuyên vừa định nhắn lại, thì thấy thông báo [Người dủng đã rút lại tin nhắn.]

Sau đó một tin nhắn mới lại nhắn qua:

– Anh đừng nhớ tôi nhiều quá nha ha ha ha ha ha ha ha

Văn Tầm Xuyên siết chặt di động, ngây người, Ôn Tri Hứa huých huých cùi chỏ lên người gã, đưa điện thoại qua ý bảo gã xem: “Ông vừa hỏi tôi nhà hàng này phải không, tôi hình như có ăn qua một lần rồi, cũng được đó, gửi địa chỉ qua WeChat ông nha?”

Văn Tầm Xuyên nhìn đánh giá nhà hàng trên app của Ôn Tri Hứa, “Chắc không cần nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện