Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 589: 589: Thấy Được Tương Lai 2




Hứa Ứng ngây ngẩn cả người, miệng lẩm bẩm: “Đúng là sửa rồi mà trông vẫn như cũ?”Trúc Thiền Thiền dương dương đắc ý nói: “Ngươi đưa ta một quả chuông đồng, nếu ta trả lại cho ngươi một quả chuông vàng hoặc một quả chuông sơn son thếp vàng, thế thì ngài chuông có còn là ngài chuông không? Bộ dạng của ngài chuông không thể thay đổi, nếu không làm sao thể hiện được tay nghề siêu việt của Thiền Thiền lão tổ ta đây?”Hứa Ứng lấy làm lạ, liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn ngọn núi đồng thau bên ngoài nói: “Ngươi không tham ô tí nào à?”Trúc Thiền Thiền nghiêm mặt nói: “Bằng hữu tới nhờ ta luyện bảo, sao ta lại tham ô cho được? Cùng lắm là lấy chỗ phế liệu mà các ngươi không dùng tới dung luyện vào Phi Lai phong thôi.”Hứa Ứng nghĩ, có lẽ mình đã hiểu lầm Trúc Thiền Thiền đôi chút.Theo ý Trúc Thiền Thiền, Bỉ Ngạn Thần Chu dùng tiên kim tạo thành, lưu dấu phù văn Thiên đạo.

Nhưng Phi Lai phong của Trúc Thiền Thiền không dùng tới tiên kim, xem ra Trúc Thiền Thiền không cắt xén bao nhiêu tiên kim của Bỉ Ngạn Thần Chu.Nếu không Bỉ Ngạn Thần Chu không thể chèo chống lâu như vậy trong tiên hỏa.Vật liệu chế tạo Phi Lai phong của cô thường là đồng xanh, chắc đã được loại bỏ tạp chất.“Phế liệu chủ yếu trên Phi Lai phong chắc là cắt xén từ Hạo Kinh.


Đương nhiên cũng có thể cô nàng này giấu tiên kim mà mình tham ô ở sâu trong Phi Lai phong.” Hứa Ứng suy đoán.“Thiền Thiền có biết Phượng Dao và Thanh Loan không?”Hứa Ứng dò hỏi: “Ta đã gặp các cô ấy ở Côn Lôn, hai người đó khá có ý kiến với cô.

Giữa các cô đã xảy ra chuyện gì à?”Trúc Thiền Thiền có vẻ không vui nói: “Ba người chúng ta vốn là tỷ muội tốt, cùng làm quan trong triều đình của Chu Thiên tử, Thanh Loan kiếm được ít tiên kim, tới nhờ ta luyện chuông gió, ta tốn bao công sức mới loại bỏ tạp chất trong tiên kim, chế tạo chuông gió cho cô ấy, sau khi giao trả cô ấy lại trở mặt với ta; còn nói xấu ta, bảo ta tham ô tiên kim của cô ấy, bảo cả quan giám sát Phượng Dao chém đầu ta.

Ngươi có thấy cô ấy tế chuông gió lên không?”Hứa Ứng lắc đầu, Thanh Loan giao chiến chưa bao giờ tế chuông gió lên.

Y nói: “Có lẽ cô ấy thấy không vừa ý nên chưa bao giờ đeo.”“Nếu ngươi thấy cô ấy tế chuông gió lên, ngươi sẽ biết ta tuyệt đối không tham ô tiên kim của cô ấy, cùng lắm chỉ lấy chút phế liệu mà cô ấy không cần tới.”Trúc Thiền Thiền nói: “Cái chuông gió ấy tuy nhỏ, nhưng sau khi tế lên phương viên ngàn mẫu, như một tòa tiên sơn, tiếng chuông chấn động, Nguyên Thần vỡ vụn, ngay cả đám lão quái vật sống mấy vạn năm cũng khó mà thoát chết! Trong triều đình của Chu Thiên tử, ngoài Bỉ Ngạn Thần Chu và Hạo Kinh vĩnh viễn không luyện thành, còn pháp bảo của ai lợi hại hơn chuông gió của cô ấy? Chắc chỉ có thanh Thiên Tru kiếm kia có thể tranh tài được thôi.”Hứa Ứng há hốc mồm.Sở Tương Tương nghe vậy hai mắt sáng bừng lên, vội vàng nói: “Thiền Thiền có thể chế cho ta mấy món đồ chơi nho nhỏ không? Lần trước ta giao chiến với một cô ả của Quỷ Khư, Thập Nhị Trọng Lâu của cô ta quá lợi hại, đập tan pháp bảo của ta.

Cha ta cho ta chút tiên kim, nếu có phế liệu, ngươi cứ việc cầm.”Trúc Thiền Thiền đáp ứng nói: “Ta viết pháp môn cảm ứng Bỉ Ngạn trước rồi giúp ngươi luyện bảo.”Cô mang giấy bút tới, vừa viết pháp môn cảm ứng lục đại Bỉ Ngạn vừa nói: “Pháp môn cảm ứng Bỉ Ngạn là sáu vị na tổ ở Côn Lôn truyền lại.


Năm xưa Chu Thiên tử tế tổ Côn Lôn, lục tổ truyền thụ pháp môn pháp môn cảm ứng Bỉ Ngạn, có lẽ hy vọng luyện khí sĩ Thần Châu có thể lần lượt phi thăng, trở thành vật chứa hấp thu tiên dược.”Trong lòng Hứa Ứng đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ.Nếu văn võ trong triều không chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu mà chế tạo thần khí Bỉ Ngạn, lẻn vào Bỉ Ngạn đánh cắp tiên dược, chỉ e tất cả sẽ như luyện khí sĩ thời Đại Thương, trở thành vật chứa tiên dược, cuối cùng bị thiêu chết trong tiên hỏa.Khổ nỗi Chu Thiên tử lại là người thích hành động hoành tráng, tập hợp văn võ toàn triều chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, dẫn dắt ba ngàn cường giả trùng trùng điệp điệp tiến về Bỉ Ngạn, ngược lại sống qua sáu ngàn năm tuế nguyệt, bảo tồn được đại đa số cao thủ.Trúc Thiền Thiền tập trung viết pháp môn cảm ứng lục đại Bỉ Ngạn, Hứa Ứng thì gọi quả chuông tới, nấp trong chuông, quả chuông mang y bay về phía khe nứt Tiên giới.Không bao lâu sau, bọn họ đi tới trước khe nứt Tiên giới.Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, quan sát phong ấn trong khe nứt, đột nhiên thân hình bay lên, hai tay múa lượn, dùng tay làm ấn, khắc từng ấn một lên khe nứt kia.“Đùng.”Trong vực Thương Ngô ở Tiên giới, một phù văn tiên đạo đột nhiên ảm đạm, tiếp đó vực sâu liên tục nổ tung, có tiên khí như bụi mù rủ xuống từ trong vực sâu.Thân hình Hứa Ứng bay lên, men theo vực Thương Ngô bị phong ấn, hai tay múa lượn, không ngừng thi triển ấn pháp đánh vào phù văn tiên đạo trong vực Thương Ngô, phá vỡ từng phù văn.Sau lưng y, vực Thương Ngô không ngừng phát ra tiếng nổ, đùng đùng, càng nhiều phong ấn nổ tung, tiên khí từ trên trời đổ xuống như thác nước tuyết trắng, khiến tất cả mọi người trong bí cảnh Thương Ngô đều cảm thấy cả Nguyên Thần, thân thể lẫn thần thức, nguyên khí đều cực kỳ thoải mái, như vừa dùng tiên đan!Sở Tương Tương kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chỉ thấy bí cảnh Thương Ngô khôi phục lại sinh cơ bừng bừng.

Năm xưa nơi này chẳng khác nào tiên cảnh, có hào quang Tiên giới chiếu rọi, có tiên khí tẩm bổ, có các loại tiên thảo tiên vật kỳ trân, thậm chí còn có dị thú Tiên giới.Nhưng tất cả đều tan thành tro bụi vào sáu vạn năm trước, trong bí cảnh Thương Ngô chỉ còn thi thể Thương Ngô Đại Đế.Giờ phút này bí cảnh Thương Ngô lại khôi phục cảnh tượng lúc trước, thậm chí ngay cả Thương Ngô Đại Đế cũng sống lại!Ánh mắt cô nhìn vào Hứa Ứng vừa phá giải phong ấn, trong lòng thầm nhủ: “Hắn đúng là một nhân vật thần kỳ.

Hắn năm xưa sẽ ra sao?”Cô đột nhiên muốn biết thêm về Hứa Ứng trong quá khứ.Cuối cùng, Hứa Ứng phá vỡ hoàn toàn phong ấn Tiên giới, trong bí cảnh Thương Ngô lập tức có một luồng tiên quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người Thương Ngô Đại Đế.Trong miệng Thương Ngô Đại Đế vang lên một tiếng sột soạt, tiên thảo màu tím thò đầu ra tắm trong tiên quang, tiếp đó trong tai mắt mũi miệng của vị đại đế này đều có rễ cây múa lượn, như muốn hấp thu tiên khí.Bấy giờ Sở Tương Tương mới chú ý tới nó, kinh hãi hét lên một tiếng, cuống quít lao tới, định tóm lấy cọng cỏ mộ phần này.


Cỏ mộ phần khống chế Thương Ngô Đại Đế đứng dậy, chui vào sau đầu Thương Ngô Đại Đế.Thương Ngô Đại Đế sắc mặt uy nghiêm nhìn về phía Sở Tương Tương.Sở Tương Tương trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Phụ thần, người...”Trên trán Thương Ngô Đại Đế mọc ra cọng cỏ mộ phần màu tím, sắc mặt nghiêm nghị nói: “A ba a ba!”Sở Tương Tương tức tối lao thẳng tới, tóm lấy cọng cổ trên trán nhổ thẳng ra ngoài.Quả chuông hộ tống Hứa Ứng từ trên không bồng bềnh hạ xuống.

Sở Tương Tương vội vàng buông tiên thảo ra, trong lòng bất an: “Liệu A Ứng có cảm thấy mình thô lỗ không.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện