Trái Tim Người Câm

Chương 18



(78)

Trần Khoa Vũ nói mình khát, nhờ Trần Thiên Dương đi mua nước.

Trần Thiên Dương vừa đi, Trần Khoa Vũ đã đặt đũa xuống ngay. Ánh mắt cậu ta như hai thanh đao bắn tới, “Hai người quen nhau bao lâu?”

Phục Thành khoác tay dựa vào ghế, dùng một loại phong thái rất nhẹ nhàng đối mặt với tra hỏi từ Trần Khoa Vũ, “Ba năm.”

Trần Khoa Vũ buồn bực trong lòng. Cậu ta muốn mắng hắn từ ba năm trước đã dám để ý Trần Thiên Dương, thế nhưng cậu ta nghĩ đến lời nói vừa nãy của anh mình thì nhịn xuống. Từ đâu đó cậu ta lấy ra một điếu thuốc, như là khiêu khích, đốt ngay trước mặt Phục Thành, “Bên nhau thì sao?”

“21 ngày.” Phục Thành tính từ ngày hắn gặp Trần Thiên Dương mà tính tới.

Trần Khoa Vũ nhíu chặt lông mày, oán giận rít vài hơi thuốc. Quen biết ba năm, gần đây mới yêu nhau, còn dám xem nhẹ việc đối phương là ai, lại nói là rất tốt.

Trần Khoa Vũ quăng hai điếu thuốc còn chưa hút xuống đất, ánh mắt trong suốt nhìn Phục Thành không chớp mắt, “Anh mà dám lừa anh ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Cậu ta nói xong lại tự mình cảm thấy không có khí thế, mặt đanh lại. Cậu chàng lo lắng cho Trần Thiên Dương đã thành thói quen, với Phục Thành không thốt lời nào lại chỉ như nắm đấm gãi ngứa.

Phục Thành nhìn bộ dáng cậu ta nén giận, ngồi thẳng lại, nói: “Hỏi xong rồi?”

Trần Khoa Vũ không nói lời nào, Phục Thành nói tiếp: “Vậy đến phiên tôi hỏi.”

Trần Khoa Vũ ngẩng đầu lên, quái gở nói: “Đã biết ba năm, còn muốn hỏi tôi cái gì?”

“Tại sao em ấy không nói chuyện.”

“Anh ấy vốn dĩ không biết nói chuyện.”

Ánh mắt Phục Thành hơi tối đi, “Em ấy không biết nói chuyện sao?”

Trần Khoa Vũ lại muốn hút thuốc, nhưng nhìn thấy Trần Thiên Dương cầm nước đi tới, chân giẫm trên đất mấy lần, nói: “Trước kia anh ấy có một đoạn thời gian không nghe được bất kỳ thứ gì, sau đó lỗ tai tốt hơn một chút thì nơi này không phát ra tiếng được.” Cậu ta chỉ vào cổ một chút.

“Tại sao trên bệnh án của em ấy không hề nói đến?”

Trần Thiên Dương đã đi tới, Trần Khoa Vũ liếc mắt nhắc nhở Phục Thành một cái rồi cúi đầu đi ăn đồ nướng đã lạnh.

Trần Thiên Dương đặt ba chai nước lên bàn, nhìn em trai mình cúi đầu ăn. Cậu cũng không nghe được hai người đang nói cái gì, trong lòng đối với phản ứng của Trần Khoa Vũ có hơi thấp thỏm.

Với số kinh nghiệm có hạn mà cậu có, không biết người khác khi đối mặt tình huống như thế này thì sẽ có phản ứng ra sao, nhưng Trần Khoa Vũ như vậy rất không bình thường, vừa bình tĩnh lại còn hiểu chuyện.

(79)

Tuy rằng Trần Khoa Vũ cũng không nói gì, thế nhưng mặt rất thúi, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ lấy tăm đi châm ngườ. Lúc Phục Thành đi tính tiền, Trần Thiên Dương bắt lấy cơ hội khuyên bảo Trần Khoa Vũ, anh biết em sẽ không dễ chấp nhận như vậy, nếu em không thoải mái, bọn anh đưa em về.

Trần Khoa Vũ không hề đi về mà là đi theo đến nhà Trần Thiên Dương.

Trần Thiên Dương xuống lầu tiễn Phục Thành, khổ não biểu thị, em cảm giác em trai có vẻ không vui mấy.

Tuy rằng trước đây Trần Khoa Vũ vẫn luôn không vui vẻ, thế nhưng tối hôm nay lại cực kỳ không vui vẻ.

“Cho nó một chút thời gian tiếp thu.” Phục Thành đứng dưới cậu một bậc, đỉnh đầu là một chiếc đèn mờ. Hắn hỏi tới một vấn đề mà mình đang quan tâm, “Nó sẽ nói cho ba mẹ em biết không?”

Trần Thiên Dương lắc đầu, sớm muộn sẽ nói thôi, nó vốn phản nghịch một tí, em sợ em làm gương không tốt cho nó.

“Em cảm thấy chúng ta như vậy không tốt?”

Trần Thiên Dương: Chúng ta rất tốt, nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều xem như vậy.

Phục Thành gật đầu, “Đúng, chúng ta rất tốt.”

Trần Thiên Dương có hơi lo lắng mà nhìn lên lầu, ngực rõ ràng phập phồng nhè nhẹ, lén lút thở dài một hơi.

Trần Khoa Vũ đã cao hơn Trần Thiên Dương một ít, dựa vào bề ngoài thì cũng không nhìn ra hai anh em ai lớn ai nhỏ, thêm cả, Trần Khoa Vũ có khí thế hung ác nên nhìn ra có hơi già dặn, Trần Thiên Dương ôn hòa thanh tú lại giống với người làm em hơn.

Phục Thành nhìn cậu giờ đây nhăn mặt khổ não vấn đề giáo dục, tay kéo cổ của cậu, kéo người cậu xuống. Hai tay Trần Thiên Dương quấn trên cổ hắn, gần như chết đắm trong nụ hôn ấm áp này, trên cổ hồng ửng cả lên.

“Rầm!” Không biết là ai đập cửa một cái, tạo ra tiếng vang thật lớn.

Trần Thiên Dương mặt đỏ như là thiêu đốt, mạnh tay đẩy Phục Thành ra, thở hổn hển đứng trên đất, chột dạ nhìn lên trên lầu.

Phục Thành tiến đến sát bên tai cậu, phun ra chút hơi thở ấm nóng, nói: “Em theo anh về thôi, nó cũng không phải đứa trẻ.”

Nói thật là Trần Thiên Dương muốn gật đầu, cậu cũng không chắc có thể quản giáo Trần Khoa Vũ không nữa.

Nhưng mà dù sao mình cũng là anh lớn.

Trần Thiên Dương lắc đầu, anh mau về, em cũng nên lên rồi.

Đợi đến khi cậu đi lên, Trần Khoa Vũ đang dựa vào cửa, ánh mắt âm trầm nhìn cậu.

Trần Thiên Dương cảm thấy vừa tội lỗi vừa hổ thẹn, đôi mắt nhìn chung quanh, em muốn đi tắm không?

Trần Khoa Vũ muốn giống như trước bắt vai cậu, nói chuyện thật gần gũi, nhưng lại dường như chẳng nâng nổi tay, cậu chàng đá cái ghế một cái: “Em không có khó chịu, em chỉ sợ anh bị lừa gạt.”

Trần Thiên Dương thoáng sửng sốt, phản ứng lại cậu chàng đang trả lời vấn đề trước của mình, biểu thị: Anh ấy sẽ không gạt anh, bọn anh rất tốt.

Trần Khoa Vũ: “Vì anh như thế nên mới dễ bị lừa, thôi, tự anh còn không biết.”

Cậu ta từ lâu đã biết, trong mắt Trần Thiên Dương, cậu ta còn là một đứa nhỏ. Cậu ta nói cái gì Trần Thiên Dương đều sẽ tha thứ, cũng như thế, lời nói cậu cũng sẽ không được đặt ở trong lòng.

Cậu ta đưa tay đè lại vai Trần Thiên Dương, trên mặt vặn vẹo, ánh mắt nghiêm túc: “Đừng nghĩ em không hiểu gì cả, em hiểu nhiều thứ hơn anh. Không phải là đồng tính luyến ái thôi à, cũng không có gì đáng sợ, em đây không sợ đâu, bất kể thế nào, anh cũng là anh của em.”

Nói xong, tự cậu chàng cảm thấy không được tự nhiên, chui vào phòng tắm.

(80)

Trần Khoa Vũ nói, Trần Thiên Dương một nửa nghe hiểu, một nửa nghe không hiểu. Cậu ở trên ghế sô pha dùng di động tìm tòi, càng tra mi tâm càng cau chặt.

Vào lúc cậu đang cảm thấy mình hiểu biết nông cạn, nhìn thấy Phục Thành gửi tới một tin, “Mở cửa.”

Phục Thành đi rồi quay lại, còn cầm một vài hộp cơm mới, “Vừa nãy em ăn không được bao nhiêu, giờ ăn chút gì khác đi.”

Phục Thành cất đồ xong thì chuẩn bị đi, Trần Thiên Dương lại không nỡ để hắn đi một tẹo nào mà cùng hắn đi ra ngoài. Hai người trốn ở ngoài cửa hôn đến khó rời khó bỏ.

Trần Khoa Vũ đi ra chỉ nhìn thấy một bàn cơm nước chưa có mở hộp, không có Trần Thiên Dương, bên ngoài cửa hơi khép hờ có hai cái bóng chặt chẽ không thể tách rời, còn nghe ra tiếng nước ám muội.

Trần Thiên Dương mặt đỏ hồng trở về, lén lén lút lút, khẽ khàng khóa cửa, quay đầu lại thì thấy Trần Khoa Vũ tái nhợt mặt, khóe mắt ửng đỏ giựt một cái, bình tĩnh chỉ đồ trên bàn, muốn ăn chút gì không?

“Hừ!” Trần Khoa Vũ đá lên cửa phòng ngủ.

Trần Thiên Dương sờ sờ chóp mũi, ngồi bên ngoài ăn một ít bữa ăn khuya Phục Thành đưa tới, cuối cùng làm ổ ở trên ghế sô pha, tiếp tục xem điện thoại. Chốc lát cậu cũng quên mất gửi tin nhắn với Phục Thành, mơ màng thiếp đi.

(81)

Trần Khoa Vũ ở phòng ngủ phụng phịu. Tức đến nửa đêm cũng chưa ngủ.

Cậu ta đang nghĩ, bây giờ thật giống như đoạn thời gian Trần Thiên Dương mới trở về, rất dễ chọc cho cậu ta nổi khùng.

Trước đây Trần Thiên Dương phiền hà không coi bọn họ là người một nhà, không nói lời nào giả thành người điếc. Sau đó Trần Thiên Dương thật sự điếc. Trần Khoa Vũ hận không thể tát chết mình, bắt đầu nổi giận bản thân đã từng không giữ mồm giữ miệng. Cuối cùng Trần Thiên Dương phiền hà vĩnh viễn thành bộ dáng dịu ngoan chậm rì rì.

Hiện tại Trần Thiên Dương phiền hà bắt đầu yêu đương, lại kết giao một người bạn trai, còn thích anh ta như vậy.

Trần Khoa Vũ lật mình ngồi dậy, đi ra ngoài. Trong phòng khách tối mịt, Trần Thiên Dương ngủ trên ghế sô pha, như là một con mèo mềm mại, hô hấp rất nông.

“Anh.” Trần Khoa Vũ đánh thức người.

Trần Thiên Dương nỗ lực mở mắt, đôi mắt vẫn không tập trung, Trần Khoa Vũ nói: “Về giường mà ngủ.”

Trần Thiên Dương bò lên, ngã ở trên giường, dù cho buồn ngủ muốn chết, vẫn chừa lại một nửa chỗ cho Trần Khoa Vũ.

Trần Khoa Vũ lại không tính đi ngủ, ngồi ở trên giường, nói: “Anh, anh biết trước đây bà nội nói gì với em không?”

Trần Thiên Dương áp ở trên gối lắc đầu, sợi tóc sau đầu uể oải lay động, tản ra mệt mỏi mãnh liệt buồn ngủ.

Trần Khoa Vũ nói: “Thôi, nói cho anh biết cũng vô ích, anh ngủ đi, ngày mai em muốn đi tìm anh ta, còn có, trước đó anh đừng nói cho ai biết.”

Trần Thiên Dương tóc tai rục rịch, coi là đồng ý. Trần Khoa Vũ đi kéo mền cho cậu, không đúng lúc nhìn thấy cậu lộ ra một đoạn eo, có mấy vết bầm tím, trên màu da trắng sáng rất là chói mắt.

Tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh của Trần Khoa Vũ lại bị nổ đùng đoàng, chỉ còn dư lại một làn khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện