Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt
Chương 12: Táng gia bại sản
Mưa ở Tịnh Châu không lớn nhưng vẫn không dứt. Thành Triệt cầm tín vật mà Hoàng đế đưa cho mình thành công nhận được quyền quản lý quân đội bí mật, nhưng không cần bọn họ đánh giặc mà là xây dựng bờ đê hoặc là cứu giúp dân chúng và gia cầm bị trôi sông.
“Thành Thiếu khanh, có một cô nương ở bên ngoài tới tìm ngài.”
Thành Triệt híp mắt ngẩn người. Mưa rơi không dùng ô, ánh mắt hắn bị cơn mưa phùn làm cho không mở ra được.
Bạch Yến tới tìm hắn? Hắn vội vàng chạy xuống đập nước. Thấy người tới, nỗi vui mừng của hắn biến thành nghi hoặc. Nữ tử xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy cầm chiếc ô đứng ở đó, chẳng hề hợp với cảnh tượng xung quanh mình.
“Thành Triệt!”
“Quận chúa?”
Yên Tuyết đi nhanh tới bên cạnh hắn: “Ta tìm được huynh rồi.”
“Sao cô lại tới đây?” Hắn lùi nửa bước.
“Ta không yên tâm một mình huynh ở đây nên tìm đến đây.” Trong mắt nàng ta mang vẻ mong đợi, trông mong hắn hiểu được tâm ý của mình.
Thành Triệt cau mày: “Tình hình nơi này không được lạc quan, không phải chỗ cô nên tới.”
Nàng ta cuống cuồng lắc đầu: “Ta không đến một mình, phụ vương phái một đội người đưa ta tới, ta sẽ không tăng thêm phiền toái cho huynh, còn có thể giúp huynh nữa.”
Hắn lau mặt, nàng ta lập tức nghiêng ô về phía hắn.
Thành Triệt lùi lại, Yên Tuyết khó hiểu.
“Quận chúa nên sớm trở về đi.” Hắn để lại một câu rồi chạy về đập nước.
Yên Tuyết muốn cản hắn nhưng giẫm lên góc váy, trượt chân ngã xuống đất.
Con đường đầy bùn lầy, cú ngã này khiến quận chúa cao quý bỗng chốc trở nên nhếch nhác. Nàng ta lau bùn trên người, vừa thất vọng lại ấm ức.
Bạch Yến mang theo bầu rượu tiến vào ngự thư phòng. Hoàng đế đang ưu sầu, thấy nàng tiến vào ngài lập tức mỉm cười.
“Ồ, muội chịu đến thăm ca ca rồi à.”
Nàng trợn mắt: “Huynh đừng có giả vờ, ta đã thấy rồi, sắc mặt còn khó coi hơn cà tím héo.”
Bầu rượu mở ra, mùi rượu nhẹ nhàng bay ra.
Hoàng đế thu lại nụ cười, vẻ mỏi mệt hiện lên khuôn mặt, ngài nhận lấy chén rượu nàng đưa qua uống một hơi cạn sạch.
“Để muội đoán xem, Tịnh Châu thiếu lương thực, nhưng chuyện ở Tịnh Châu không thể để người đàn bà kia biết được, mặc dù huynh muốn đưa cũng không đưa được có phải không?”
Hoàng đế lấy bầu rượu tự rót cho mình: “Hắn viết thư nói với muội?”
“Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, còn cần chàng nói cho muội biết à.” Nàng tựa trên tường, ánh mắt sâu xa.
Thành Triệt đã đi Tịnh Châu hơn một tháng, thư hắn gửi về cũng chỉ là hỏi thăm nàng có ổn không, nhắc nàng để ý tới sức khỏe. Hắn chẳng viết gì về tình hình của mình, nghĩ là biết không tốt rồi.
“Một là không thể dùng tiền quốc khố, hai là không có tướng lĩnh hộ tống thích hợp.” Tửu lượng của ngài không tốt, mới uống hai chén đã đỏ mặt, “Hòa Hi…muội nói xem lẽ nào ta không có bản lĩnh làm hoàng đế.”
Nàng nhìn qua, người kia đã say ba phần, thật sự cô đơn. Nàng nhớ ra huynh trưởng ở trong cung nhiều năm như vậy, năm này khó khăn hơn năm kia, không có tự do cũng chẳng có người nói chuyện.
“Không đâu, huynh chính là ca ca của muội mà.”
Ngài cười khanh khách hai tiếng.
“Muội gom góp tiền, muội mang theo A Lư đi đưa.”
Hoàng đế giật mình, chầm chậm ngẩng đầu nhìn nàng.
“Huynh hẳn là có một đội người ngựa mà người đàn bà kia không biết phải không.” Nàng cười nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hoàng đế lộ ra một nụ cười thê lương: “Muội có biết muội đang nói gì không?”
Nàng đi đến phía sau ngài, bóp vai cho ngài: “Muội nói muội muốn đi Tịnh Châu.”
Ngài ngẩng đầu lên: “Vì hắn?”
“Cũng vì huynh…và bản thân muội.”
Chén rượu rơi xuống phát ra tiếng “phịch”.
“Là ca ca vô dụng…”
Nàng tươi cười: “Vô dụng chỗ nào, người cứu muội khỏi hồ băng không phải ca ca sao?”
……
Thiên Thiên Các không bán rượu mà trực tiếp bán tiệm. Cầm Tâm khóc thút thít thu xếp y phục trang sức của thiếu phu nhân nhà mình, chỉ chừa lại một phần, còn lại đều bán đi.
A Lư trải ra từng bức họa, tranh mẫu đơn, tranh hoa mai, tranh mỹ nhân, cộng thêm giấy bút và nghiên mực đều bán đi hết.
Bạch Yến cầm dao găm nghênh ngang tiến vào phòng của đại thiếu phu nhân, nàng ta sợ tới mức làm rớt chiếc lược.
Nàng tựa vào khung cửa: “Ta nhớ ta còn một khoản nợ chưa tính với đại tẩu.” Nàng vừa nói vừa xoay con dao trong tay.
Đại thiếu phu nhân cười cứng nhắc: “Có chuyện nói tử tế…”
“Nói tử tế à…” Nàng cười tủm tỉm, “Không biết đại tẩu có thể lấy ra bao nhiêu tiền.”
“Tiền? Có có có!” Nàng ta bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Bạch Yến ôm một hộp trang sức, đếm ngân phiếu rời khỏi phòng đại thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân còn hoảng hồn chưa ổn định, trước khi gả vào đây người này không phải là kẻ cướp chứ!
Cao Lạc tìm sang đây, dạo qua một vòng thấy viện của bọn họ thu dọn sạch sẽ.
“Tẩu tẩu, lẽ nào tẩu muốn vứt bỏ Thành Triệt chạy trốn à!”
Trước khi đi Thành Triệt còn nhờ y chăm sóc Bạch Yến, giờ thì tốt rồi người muốn chạy đi.
Bạch Yến thay đổi thường phục thoải mái.
“Ta muốn đi tìm Thành Triệt.” Nàng vòng qua đi tới bên cạnh y, vỗ vai y thật mạnh, Cao Lạc sợ tới mức giật mình, “Cao thiếu gia, hì hì, con dân Tịnh Châu khổ cực lầm than, huynh đệ tốt của đệ làm việc khó khăn, đệ…có thể bày tỏ chút không.”
Nàng cười hì hì làm động tác năm ngón tay khép lại.
“…” Cao Lạc mù mờ, nhìn thấy lông mày Bạch Yến từ từ nhíu lại.
“Chậc.” Nàng lại đẩy y một phen.
Cao Lạc bừng tỉnh hiểu ra: “Thiếu tiền à, dễ mà dễ mà.”
Nàng thoáng cái vui vẻ, chờ mong nhìn y.
“…Giờ ta lập tức đi lấy tiền, tẩu chờ ta!” Cao Lạc hiểu ý lập tức chạy ra ngoài.
Bạch Yến rất vui vẻ, Thành Triệt không uổng kết giao với người huynh đệ này, gần tối thì đưa tiền tới còn dẫn theo Thường Cầu.
“Đệ muội thật sự muốn đi Tịnh Châu à!” Thường Cầu nhìn thấy Bạch Yến ngồi xổm dưới đất đếm tiền, y không dám tin tưởng nhưng lại không thể không tin. Bạch Yến chỉ gật đầu, không rảnh rỗi phản ứng bọn họ. Cộng thêm tiền riêng của hoàng huynh, nàng đã thu gom rất nhiều tiền trong năm ngày.
Vì sợ bị người đàn bà kia phát hiện, sau khi nàng mang theo người và tiền ra khỏi thành thì mới bắt đầu mua lương thực. Nàng chỉ dẫn theo A Lư, Cầm Tâm bị nàng để lại trông nhà, tuy rằng trong nhà không còn gì.
Mai kia sẽ biến thành kẻ nghèo hèn, nàng nằm trên lương thực thở dài.
Ngoại trừ A Lư đi cùng thì những người khác đều là ám vệ của hoàng huynh, hiện tại đã là ám vệ của nàng.
Hôm nay rốt cuộc mưa đã tạnh, Thành Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, hắn mừng rỡ nhẹ nhàng thở ra.
“Thành Thiếu khanh! Có cô nương tới tìm ngài!” Có người hô to với hắn, hơn nữa cực kỳ vang vọng, hưng phấn chạy tới bên người hắn.
Hắn thở dài, quận chúa Tây Duyệt ở lại đây cứ luôn đi tìm hắn. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn và nàng ta có quan hệ không tầm thường, mặc dù hắn đã nói với mọi người mình đã có thê tử. Còn không ngừng có người tới khuyên hắn, nói trên đời này nữ tử sẵn lòng cùng hoạn nạn không nhiều lắm, phải quý trọng người bằng lòng cùng mình chịu khổ. May mà Bạch Yến không ở đây, bằng không sẽ náo loạn một trận với hắn.
“Ta không rảnh.” Hắn nhìn đập nước, không muốn nghĩ đến chuyện khác.
“Nhưng mà…” Tưởng Châu còn chưa nói xong thì Thành Triệt đã bỏ đi.
Tưởng Châu nhìn xung quanh rồi chạy trở về.
Bạch Yến khoanh tay, cười hơi kỳ lạ: “Hắn nói hắn không rảnh à.”
Tưởng Châu bỗng nhiên phát run, gật đầu cứng nhắc.
“Vậy hắn cũng không cần lương thực nhỉ.”
“A, đừng mà cô nương, dân chúng còn đang chờ lương thực cứu mạng đó!” Tưởng Châu sốt ruột nói.
Nàng đè nén lửa giận, nàng ngàn dặm xa xôi tới đây, phu quân tốt của nàng lại phán ra một câu “Không rảnh” đuổi nàng đi.
“Bạch tiểu thư.” Bạch Yến theo tiếng nhìn qua, nàng càng muốn đánh người hơn.
Được lắm Thành Triệt, chàng giỏi lắm, hóa ra đã có mỹ nhân làm bạn.
“Sao quận chúa Tây Duyệt cũng ở nơi này?”
“Ta lo lắng cho Thành Triệt nên cùng sang đây.”
“…”
Hai người đối diện, nhìn nhau không chớp mắt.
Tưởng Châu lúng túng nhức đầu, bầu không khí này…khó mà nói rõ.
“Vị…Bạch cô nương này, lương thực…”
“Bảo Thành Triệt lăn tới đây gặp ta!”
Tưởng Châu bị lời này hù dọa lùi lại hai bước, há hốc mồm nhìn nàng. Đám thị vệ ở phía sau trông coi lương thực cũng giật mình, trên đường đi công chúa dịu dàng biết bao, sao còn có một mặt này chứ.
Tưởng Châu bị nàng liếc xéo bèn chạy thật nhanh.
“Thành Thiếu khanh, cô nương kia muốn ngài lăn tới đó gặp nàng ấy!”
Tiếng hô này khiến đám người trên đập nước đều nhìn sang, tiếp theo cả đám nhìn qua Thành Triệt. Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu, Tưởng Châu chờ không kịp nữa bèn chạy lên kéo hắn đi. Đó chính là lương thực, lương thực cứu mạng đấy!
Thành Triệt nhìn thấy đôi mắt lạnh của Bạch Yến, tim giật thót một cái.
Bạch Yến tươi cười nhìn hắn đi tới: “Chẳng phải Thành Thiếu khanh không rảnh sao?”
Xong rồi xong rồi, trong lòng hắn chỉ còn lại hai chữ này.
“Ta không biết là nàng tới đây.” Hắn bình tĩnh giải thích.
“Vậy chàng tưởng ta là ai, xem ra có không ít cô nương tới nhỉ.”
“Không có.” Hắn tiến lên nắm tay nàng lại bị nàng hất ra.
Bạch Yến càng nghĩ càng giận: “A Lư!”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi tới bàn giao với Thành Thiếu khanh đi.”
A Lư nghe lệnh tiến lên.
Bạch Yến đi ra phía sau, không muốn thấy hắn nữa.
Thành Triệt mau chóng đuổi theo.
Hôm nay Tưởng Châu mới tin Thành Thiếu khanh quả thật có phu nhân, không phải tìm cớ bởi vì không thích quận chúa Tây Duyệt. Cơ mà phu nhân này…hung dữ quá đi…
Tịnh Châu bỗng nhiên đổi chiều gió, Thành Thiếu khanh bởi vì đã có phu nhân cọp mẹ, chỉ có thể lỡ mất quận chúa Tây Duyệt thùy mị, thật là nghiệt duyên nghiệt duyên mà.
Bạch Yến đi một ngày đường vốn mệt rã rời, bây giờ nằm trên giường lại làm sao cũng không ngủ được. Thành Triệt tới khuya mới trở về, thân đầy bùn đất, sắc mặt mệt mỏi, nàng vừa giận lại đau lòng. Cuối cùng nàng co lại ở góc giường, giả vờ đang ngủ. Thành Triệt tắm rửa sạch sẽ mới tới gần nàng, nhìn ra nàng đang giả vờ ngủ.
“Yến Yến…” Hắn trèo lên giường ôm nàng, gọi tên của nàng.
Nàng hất tay hắn ra, hắn lại ôm nữa.
“Ta làm sai cái gì?” Hắn cất giọng nhẹ nhàng.
Nàng cảm thấy Thành Triệt có thể ngủ ngay lập tức.
“Chàng và Tây Duyệt là sao?”
Hắn xê dịch để nàng đối diện mình.
“Không có chuyện gì cả, tuy rằng nàng không ở đây nhưng ta không có chủ động đi tìm nàng ta. Ta nghe lời nàng không nhận đồ của cô nương khác, kể cả của nàng ta. Còn lời đồn đãi chỉ là dân chúng mua vui trong lúc khổ cực, nói để tiêu khiển thôi. Nàng đừng giận ta, được không?” Hắn nhắm mắt lại, vừa giải thích vừa nghỉ ngơi.
Ngón tay nàng xoa mặt hắn, xem ra gần hai tháng nay hắn rất mệt nhọc.
“Ta không giận, chàng mau ngủ đi.” Nàng mềm lòng nói.
Thành Triệt cong khóe miệng, ôm nàng càng chặt hơn.
“Yến Yến, ta rất nhớ nàng…”
Mũi nàng bỗng nhiên cay xè, đôi mắt ươn ướt. Nàng cọ cọ trong lòng hắn lén dụi mắt, mà hắn thì đã ngủ thiếp đi.
“Thành Thiếu khanh, có một cô nương ở bên ngoài tới tìm ngài.”
Thành Triệt híp mắt ngẩn người. Mưa rơi không dùng ô, ánh mắt hắn bị cơn mưa phùn làm cho không mở ra được.
Bạch Yến tới tìm hắn? Hắn vội vàng chạy xuống đập nước. Thấy người tới, nỗi vui mừng của hắn biến thành nghi hoặc. Nữ tử xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy cầm chiếc ô đứng ở đó, chẳng hề hợp với cảnh tượng xung quanh mình.
“Thành Triệt!”
“Quận chúa?”
Yên Tuyết đi nhanh tới bên cạnh hắn: “Ta tìm được huynh rồi.”
“Sao cô lại tới đây?” Hắn lùi nửa bước.
“Ta không yên tâm một mình huynh ở đây nên tìm đến đây.” Trong mắt nàng ta mang vẻ mong đợi, trông mong hắn hiểu được tâm ý của mình.
Thành Triệt cau mày: “Tình hình nơi này không được lạc quan, không phải chỗ cô nên tới.”
Nàng ta cuống cuồng lắc đầu: “Ta không đến một mình, phụ vương phái một đội người đưa ta tới, ta sẽ không tăng thêm phiền toái cho huynh, còn có thể giúp huynh nữa.”
Hắn lau mặt, nàng ta lập tức nghiêng ô về phía hắn.
Thành Triệt lùi lại, Yên Tuyết khó hiểu.
“Quận chúa nên sớm trở về đi.” Hắn để lại một câu rồi chạy về đập nước.
Yên Tuyết muốn cản hắn nhưng giẫm lên góc váy, trượt chân ngã xuống đất.
Con đường đầy bùn lầy, cú ngã này khiến quận chúa cao quý bỗng chốc trở nên nhếch nhác. Nàng ta lau bùn trên người, vừa thất vọng lại ấm ức.
Bạch Yến mang theo bầu rượu tiến vào ngự thư phòng. Hoàng đế đang ưu sầu, thấy nàng tiến vào ngài lập tức mỉm cười.
“Ồ, muội chịu đến thăm ca ca rồi à.”
Nàng trợn mắt: “Huynh đừng có giả vờ, ta đã thấy rồi, sắc mặt còn khó coi hơn cà tím héo.”
Bầu rượu mở ra, mùi rượu nhẹ nhàng bay ra.
Hoàng đế thu lại nụ cười, vẻ mỏi mệt hiện lên khuôn mặt, ngài nhận lấy chén rượu nàng đưa qua uống một hơi cạn sạch.
“Để muội đoán xem, Tịnh Châu thiếu lương thực, nhưng chuyện ở Tịnh Châu không thể để người đàn bà kia biết được, mặc dù huynh muốn đưa cũng không đưa được có phải không?”
Hoàng đế lấy bầu rượu tự rót cho mình: “Hắn viết thư nói với muội?”
“Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, còn cần chàng nói cho muội biết à.” Nàng tựa trên tường, ánh mắt sâu xa.
Thành Triệt đã đi Tịnh Châu hơn một tháng, thư hắn gửi về cũng chỉ là hỏi thăm nàng có ổn không, nhắc nàng để ý tới sức khỏe. Hắn chẳng viết gì về tình hình của mình, nghĩ là biết không tốt rồi.
“Một là không thể dùng tiền quốc khố, hai là không có tướng lĩnh hộ tống thích hợp.” Tửu lượng của ngài không tốt, mới uống hai chén đã đỏ mặt, “Hòa Hi…muội nói xem lẽ nào ta không có bản lĩnh làm hoàng đế.”
Nàng nhìn qua, người kia đã say ba phần, thật sự cô đơn. Nàng nhớ ra huynh trưởng ở trong cung nhiều năm như vậy, năm này khó khăn hơn năm kia, không có tự do cũng chẳng có người nói chuyện.
“Không đâu, huynh chính là ca ca của muội mà.”
Ngài cười khanh khách hai tiếng.
“Muội gom góp tiền, muội mang theo A Lư đi đưa.”
Hoàng đế giật mình, chầm chậm ngẩng đầu nhìn nàng.
“Huynh hẳn là có một đội người ngựa mà người đàn bà kia không biết phải không.” Nàng cười nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hoàng đế lộ ra một nụ cười thê lương: “Muội có biết muội đang nói gì không?”
Nàng đi đến phía sau ngài, bóp vai cho ngài: “Muội nói muội muốn đi Tịnh Châu.”
Ngài ngẩng đầu lên: “Vì hắn?”
“Cũng vì huynh…và bản thân muội.”
Chén rượu rơi xuống phát ra tiếng “phịch”.
“Là ca ca vô dụng…”
Nàng tươi cười: “Vô dụng chỗ nào, người cứu muội khỏi hồ băng không phải ca ca sao?”
……
Thiên Thiên Các không bán rượu mà trực tiếp bán tiệm. Cầm Tâm khóc thút thít thu xếp y phục trang sức của thiếu phu nhân nhà mình, chỉ chừa lại một phần, còn lại đều bán đi.
A Lư trải ra từng bức họa, tranh mẫu đơn, tranh hoa mai, tranh mỹ nhân, cộng thêm giấy bút và nghiên mực đều bán đi hết.
Bạch Yến cầm dao găm nghênh ngang tiến vào phòng của đại thiếu phu nhân, nàng ta sợ tới mức làm rớt chiếc lược.
Nàng tựa vào khung cửa: “Ta nhớ ta còn một khoản nợ chưa tính với đại tẩu.” Nàng vừa nói vừa xoay con dao trong tay.
Đại thiếu phu nhân cười cứng nhắc: “Có chuyện nói tử tế…”
“Nói tử tế à…” Nàng cười tủm tỉm, “Không biết đại tẩu có thể lấy ra bao nhiêu tiền.”
“Tiền? Có có có!” Nàng ta bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Bạch Yến ôm một hộp trang sức, đếm ngân phiếu rời khỏi phòng đại thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân còn hoảng hồn chưa ổn định, trước khi gả vào đây người này không phải là kẻ cướp chứ!
Cao Lạc tìm sang đây, dạo qua một vòng thấy viện của bọn họ thu dọn sạch sẽ.
“Tẩu tẩu, lẽ nào tẩu muốn vứt bỏ Thành Triệt chạy trốn à!”
Trước khi đi Thành Triệt còn nhờ y chăm sóc Bạch Yến, giờ thì tốt rồi người muốn chạy đi.
Bạch Yến thay đổi thường phục thoải mái.
“Ta muốn đi tìm Thành Triệt.” Nàng vòng qua đi tới bên cạnh y, vỗ vai y thật mạnh, Cao Lạc sợ tới mức giật mình, “Cao thiếu gia, hì hì, con dân Tịnh Châu khổ cực lầm than, huynh đệ tốt của đệ làm việc khó khăn, đệ…có thể bày tỏ chút không.”
Nàng cười hì hì làm động tác năm ngón tay khép lại.
“…” Cao Lạc mù mờ, nhìn thấy lông mày Bạch Yến từ từ nhíu lại.
“Chậc.” Nàng lại đẩy y một phen.
Cao Lạc bừng tỉnh hiểu ra: “Thiếu tiền à, dễ mà dễ mà.”
Nàng thoáng cái vui vẻ, chờ mong nhìn y.
“…Giờ ta lập tức đi lấy tiền, tẩu chờ ta!” Cao Lạc hiểu ý lập tức chạy ra ngoài.
Bạch Yến rất vui vẻ, Thành Triệt không uổng kết giao với người huynh đệ này, gần tối thì đưa tiền tới còn dẫn theo Thường Cầu.
“Đệ muội thật sự muốn đi Tịnh Châu à!” Thường Cầu nhìn thấy Bạch Yến ngồi xổm dưới đất đếm tiền, y không dám tin tưởng nhưng lại không thể không tin. Bạch Yến chỉ gật đầu, không rảnh rỗi phản ứng bọn họ. Cộng thêm tiền riêng của hoàng huynh, nàng đã thu gom rất nhiều tiền trong năm ngày.
Vì sợ bị người đàn bà kia phát hiện, sau khi nàng mang theo người và tiền ra khỏi thành thì mới bắt đầu mua lương thực. Nàng chỉ dẫn theo A Lư, Cầm Tâm bị nàng để lại trông nhà, tuy rằng trong nhà không còn gì.
Mai kia sẽ biến thành kẻ nghèo hèn, nàng nằm trên lương thực thở dài.
Ngoại trừ A Lư đi cùng thì những người khác đều là ám vệ của hoàng huynh, hiện tại đã là ám vệ của nàng.
Hôm nay rốt cuộc mưa đã tạnh, Thành Triệt kinh ngạc ngẩng đầu, hắn mừng rỡ nhẹ nhàng thở ra.
“Thành Thiếu khanh! Có cô nương tới tìm ngài!” Có người hô to với hắn, hơn nữa cực kỳ vang vọng, hưng phấn chạy tới bên người hắn.
Hắn thở dài, quận chúa Tây Duyệt ở lại đây cứ luôn đi tìm hắn. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn và nàng ta có quan hệ không tầm thường, mặc dù hắn đã nói với mọi người mình đã có thê tử. Còn không ngừng có người tới khuyên hắn, nói trên đời này nữ tử sẵn lòng cùng hoạn nạn không nhiều lắm, phải quý trọng người bằng lòng cùng mình chịu khổ. May mà Bạch Yến không ở đây, bằng không sẽ náo loạn một trận với hắn.
“Ta không rảnh.” Hắn nhìn đập nước, không muốn nghĩ đến chuyện khác.
“Nhưng mà…” Tưởng Châu còn chưa nói xong thì Thành Triệt đã bỏ đi.
Tưởng Châu nhìn xung quanh rồi chạy trở về.
Bạch Yến khoanh tay, cười hơi kỳ lạ: “Hắn nói hắn không rảnh à.”
Tưởng Châu bỗng nhiên phát run, gật đầu cứng nhắc.
“Vậy hắn cũng không cần lương thực nhỉ.”
“A, đừng mà cô nương, dân chúng còn đang chờ lương thực cứu mạng đó!” Tưởng Châu sốt ruột nói.
Nàng đè nén lửa giận, nàng ngàn dặm xa xôi tới đây, phu quân tốt của nàng lại phán ra một câu “Không rảnh” đuổi nàng đi.
“Bạch tiểu thư.” Bạch Yến theo tiếng nhìn qua, nàng càng muốn đánh người hơn.
Được lắm Thành Triệt, chàng giỏi lắm, hóa ra đã có mỹ nhân làm bạn.
“Sao quận chúa Tây Duyệt cũng ở nơi này?”
“Ta lo lắng cho Thành Triệt nên cùng sang đây.”
“…”
Hai người đối diện, nhìn nhau không chớp mắt.
Tưởng Châu lúng túng nhức đầu, bầu không khí này…khó mà nói rõ.
“Vị…Bạch cô nương này, lương thực…”
“Bảo Thành Triệt lăn tới đây gặp ta!”
Tưởng Châu bị lời này hù dọa lùi lại hai bước, há hốc mồm nhìn nàng. Đám thị vệ ở phía sau trông coi lương thực cũng giật mình, trên đường đi công chúa dịu dàng biết bao, sao còn có một mặt này chứ.
Tưởng Châu bị nàng liếc xéo bèn chạy thật nhanh.
“Thành Thiếu khanh, cô nương kia muốn ngài lăn tới đó gặp nàng ấy!”
Tiếng hô này khiến đám người trên đập nước đều nhìn sang, tiếp theo cả đám nhìn qua Thành Triệt. Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu, Tưởng Châu chờ không kịp nữa bèn chạy lên kéo hắn đi. Đó chính là lương thực, lương thực cứu mạng đấy!
Thành Triệt nhìn thấy đôi mắt lạnh của Bạch Yến, tim giật thót một cái.
Bạch Yến tươi cười nhìn hắn đi tới: “Chẳng phải Thành Thiếu khanh không rảnh sao?”
Xong rồi xong rồi, trong lòng hắn chỉ còn lại hai chữ này.
“Ta không biết là nàng tới đây.” Hắn bình tĩnh giải thích.
“Vậy chàng tưởng ta là ai, xem ra có không ít cô nương tới nhỉ.”
“Không có.” Hắn tiến lên nắm tay nàng lại bị nàng hất ra.
Bạch Yến càng nghĩ càng giận: “A Lư!”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi tới bàn giao với Thành Thiếu khanh đi.”
A Lư nghe lệnh tiến lên.
Bạch Yến đi ra phía sau, không muốn thấy hắn nữa.
Thành Triệt mau chóng đuổi theo.
Hôm nay Tưởng Châu mới tin Thành Thiếu khanh quả thật có phu nhân, không phải tìm cớ bởi vì không thích quận chúa Tây Duyệt. Cơ mà phu nhân này…hung dữ quá đi…
Tịnh Châu bỗng nhiên đổi chiều gió, Thành Thiếu khanh bởi vì đã có phu nhân cọp mẹ, chỉ có thể lỡ mất quận chúa Tây Duyệt thùy mị, thật là nghiệt duyên nghiệt duyên mà.
Bạch Yến đi một ngày đường vốn mệt rã rời, bây giờ nằm trên giường lại làm sao cũng không ngủ được. Thành Triệt tới khuya mới trở về, thân đầy bùn đất, sắc mặt mệt mỏi, nàng vừa giận lại đau lòng. Cuối cùng nàng co lại ở góc giường, giả vờ đang ngủ. Thành Triệt tắm rửa sạch sẽ mới tới gần nàng, nhìn ra nàng đang giả vờ ngủ.
“Yến Yến…” Hắn trèo lên giường ôm nàng, gọi tên của nàng.
Nàng hất tay hắn ra, hắn lại ôm nữa.
“Ta làm sai cái gì?” Hắn cất giọng nhẹ nhàng.
Nàng cảm thấy Thành Triệt có thể ngủ ngay lập tức.
“Chàng và Tây Duyệt là sao?”
Hắn xê dịch để nàng đối diện mình.
“Không có chuyện gì cả, tuy rằng nàng không ở đây nhưng ta không có chủ động đi tìm nàng ta. Ta nghe lời nàng không nhận đồ của cô nương khác, kể cả của nàng ta. Còn lời đồn đãi chỉ là dân chúng mua vui trong lúc khổ cực, nói để tiêu khiển thôi. Nàng đừng giận ta, được không?” Hắn nhắm mắt lại, vừa giải thích vừa nghỉ ngơi.
Ngón tay nàng xoa mặt hắn, xem ra gần hai tháng nay hắn rất mệt nhọc.
“Ta không giận, chàng mau ngủ đi.” Nàng mềm lòng nói.
Thành Triệt cong khóe miệng, ôm nàng càng chặt hơn.
“Yến Yến, ta rất nhớ nàng…”
Mũi nàng bỗng nhiên cay xè, đôi mắt ươn ướt. Nàng cọ cọ trong lòng hắn lén dụi mắt, mà hắn thì đã ngủ thiếp đi.
Bình luận truyện