Trâm 2: Kẻ Yểu Mệnh
Chương 6: Điện khuya thì thầm
Trường An.
Giữa đêm trời bỗng đổ mưa rào.
Ngọn đèn treo dưới hiên chao đảo trong màn mưa gió, những tua rua vàng óng trên đèn xoắn vào nhau bay phần phật, ánh đèn đỏ đòng đọc lập lòe sau chụp lưu ly, tựa hồ cũng sắp cuốn bay theo gió.
Đám thị nữ canh đêm vội đứng dậy khép cửa sổ, tiếng chân khẽ khàng lào xào trong đại điện như sóng.
Nhưng âm thanh se sẽ ấy lại đánh thức Ngạc vương Lý Nhuận đang ngủ trong nội điện. Y bước ra, thấy những bức trướng trắng bay phất phơ dưới ánh đèn leo lét, chẳng khác phù vân giăng trước mắt. Băng qua những khói mây mịt mù ấy, y đi thẳng đến cửa điện nhìn ra ngoài.
Hết thảy điện gác trong vương phủ đều đứng lặng giữa cơn mưa gió cuồng nộ.
Trong tiếng mưa ràn rạt, bỗng ré lên một âm thanh thảm thiết, xé toang màn đêm, khiến cổ họng Lý Nhuận nghẹn lại như bị bóp nghẹt, lòng thót lên kinh hãi.
Dường như không dám tin âm thanh thê thiết kia đến từ người gần gũi với mình nhất, y vô thức hỏi: “Là…giọng mẫu phi ư?”
“Thưa vâng…” Đám thị nữ sau lưng sợ sệt đáp.
Bỏ lại đám người phía sau đang giương ô che cho mình, Lý Nhuận lao ra cơn mưa như trút bên ngoài, băng qua màn mưa, chạy thẳng đến tiểu điện phát ra tiếng kêu.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng chân các cung nữ khẽ khàng mà gấp gáp, hết đến lại đi, nữ quan Nguyệt Linh hầu hạ bên cạnh mẫu thân y đang từ phòng trong đi ra, trông thấy y vội bước tới hành lễ, sẽ giọng thưa: “Vương gia đừng lo, thái phi gặp ác mộng, đã sai người đi mời Xa thái y rồi, trong phòng giờ đang đốt hương an thần được chế theo phương pháp bí truyền, chẳng bao lâu nữa thái phi sẽ lại yên giấc thôi.”
Y gật đầu, xăm xăm bước vào nội điện xem thử. Mẹ y đang phát bệnh điên, bị hai bà vú khỏe mạnh giữ chặt,bên cạnh còn bốn ả thị nữ trông chừng nên không thể giãy dụa, chỉ luôn miệng gào thét, trên gương mặt tái mét là đôi môi tím ngắt, tóc tai rũ rượi, cặp mắt trợn trừng đến lồi ra.
Lý Nhuận thở dài, ngồi xuống cạnh bà gọi khẽ. “Mẫu phi.”
Bà trợn mắt dữ tợn nhìn y, hồi lâu sau, chừng như nhận ra con mình, mới từ từ dịu xuống, bớt vùng vẫỵ, khó nhọc rặn trong cổ họng khô khốc ra hai chữ: “Nhuận nhi…”
Lý Nhuận thở phào, giơ tay sờ nhẹ lên trán bà, vén lại mớ tóc mái rũ rượi: “Mẫu phi, là con đây.”
Bà khàn khàn hỏi: “Sao quần áo đầu tóc con ướt sũng thế kia?”
“Bên ngoài có mưa, con băng qua sân chạy sang đây.” Y tiện tay đón lấy chiếc khăn Nguyệt Linh dâng lên lau tóc, khẽ nói: “Nếu mẫu phi gặp ác mộng, hay để con ở lại ngủ cùng người?”
Thái phi chậm rãi gật đầu, mệt mỏi tựa vào gối, cuộn người lại.
Lý Nhuận sai người khiêng chiếc sập lại gần giường, dựa vào sập nhắm mắt, nghe tiếng thở gấp của mẹ mình dần chuyển đều đều trong hương an thần thoang thoảng.
Cho những kẻ khác lui ra, tắt quá nửa số đèn, chỉ để lại dăm ba ngọn màu cam ấm áp từ ngoài rèm hắt sáng vào.
Cơn mưa vẫn sầm sập đổ xuống, dữ dội như thể không bao giờ ngừng lại.
Đang lơ mơ sắp thiếp đi, Lý Nhuận chợt nghe mẹ gọi: “Nhuận nhi...”
Y mở bừng mắt thưa: “Con đây.”
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay, y nghe thấy giọng mẹ mình chậm rãi mà bình tĩnh. Bả thong thả hỏi: “Nhuận nhi, phụ hoàng con đâu?”
Lý Nhuận thận trọng đáp: “Thưa, phụ hoàng đã băng hà mười năm trước rồi.”
“Ồ...” Giọng bà trầm thấp như mê sảng: “Mười năm rồi ư?”
Người mẹ chìm trong điên loạn mười năm nay đột nhiên bình tĩnh lại, khiến Lý Nhuận lấy làm lạ. Y nhỏm dậy tới ngồi bên mép giường, cúi người nhìn bà hỏi khẽ: “Mẫu phi… Không ngủ thêm một lát ư?”
“Ta… có thứ này muốn cho con.” Bà không đáp lời y, chỉ chậm chạp trở dậy, mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp nữ trang nhỏ.
Chiếc hộp sơn đen, trên nắp khảm đóa hoa xà cừ cũ kỹ xỉn màu, trông chẳng quý báu gì. Lý Nhuận thấy mẫu thân mở nó ra, tấm gương đồng bên trong lâu ngày không lau rửa, đã ố mờ, soi vào chỉ thấy lờ mờ thấp thoáng, vô cùng quái dị.
Thái phi gỡ tấm gương ra, khe gài phía sau gương giấu một mảnh giấy bông gập gọn. Bà đưa cho Lý Nhuận, nhìn y bằng ánh mắt háo hức lạ thường, hệt một đứa trẻ đang đợi được khen: “Con xem, ta vất vả lắm mới vẽ được, giấu được thứ này, con nhất định phải giữ thật kỹ… Vật này liên quan đến sự tồn vong của thiên hạ, con phải nhớ lấy!”
Lý Nhuận nín lặng, nhận lấy mở ra xem, là một mảnh giấy bông các thị nữ dùng vẽ mẫu thêu hoa văn quần áo, chẳng biết bà giấu đi từ lúc nào. Bên trên dùng chì kẻ mày nguệch ngoạc hai ba mảng đen sì, trông chẳng ra hình thù, đường nét cũng rối loạn, thực không hiểu là ý gì.
Thấy bức ký họa kỳ lạ, Lý Nhuận cũng không bình phẩm, chỉ gập lại như cũ, nhét vào tay áo nói: “Vâng, con nhớ rồi, nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ.”
Thái phi dựa gối, thấy y cất đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng dặn: “Nhuận nhi, con phải nhớ lấy, đừng quá gần gũi Quỳ Vương …”
Tiếng mưa ngoài song ào ào như trút, cả đất trời chỉ nghe rào rạt. Ánh đèn lập lòe trong mưa gió từ ngoài song hắt vào như ảo ảnh, cách bức màn sa càng thêm mờ mịt. Gương mặt võ vàng của thái phi vốn trắng bệch như tuyết lại thoáng ửng hồng, tựa hoa đào đã trải gió mưa, khiến người ta vẫn thấy thấp thoáng vẻ diễm lệ năm xưa.
Lý Nhuận lặng lẽ nhìn bà, nhưng thái phi chỉ thẫn thờ nhìn ra ánh đèn leo lét. Lâu thật lâu, bà bỗng bật cười, thoạt đầu tiếng cười còn rúc rích trong họng như cười vụng, về sau càng cười càng to, không sao nén nổi, biến thành tràng cười điên dại.
Tiếng cười the thé trong đêm của mẹ khiến Lý Nhuận gai người. Y giơ tay nắm tay bà, nói nhỏ: “Mẫu phi mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi…”
Chưa dứt lời, tiếng cười điên cuồng của thái phi chợt ngưng bặt, bà nhảy phắt xuống giường, xõa tóc mắt trợn trừng, tóm chặt lấy vai y: “Nhuận nhi! Thiên hạ Đại Đường sắp mất! Giang sơn đổi chủ rồi! Con là người trong hoàng tộc họ Lý, còn không mau ngăn luồng sóng dữ! Giang sơn đổi chủ rồi...”
Thấy mẹ mình lại lên cơn điên, Lý Nhuận đành đứng dậy mở cửa, mặc cho bà giằng kéo, ra hiệu cho mấy bà vú giữ chặt bà. Y đứng ở điện ngoài, đợi tiếng gào thét ngớt dần.
Lâu sau, Nguyệt Linh ra báo thái phi đã ngủ, khuyên y quay về, y mới khẽ gật đầu, nhìn ra màn mưa rồi chầm chậm thả bộ trở về, bấy giờ đã tang tảng sáng.
Mảnh giấy bông trong tay áo mềm mại phất phơ, bên trên vẽ một thứ không rõ có ý gì. Đến chỗ ngoặt, y đã định móc ra ném đi, nhưng ngần ngừ giây lát rồi vẫn giữ trong tay áo, thong thả theo hành lang trở về.
Cơn mưa rợp đất trời, bao trùm cả lên thành Trường An Đại Đường. Tòa thành phồn hoa bậc nhất thiên hạ ẩn hiện sau màn mưa mờ mịt, đầy rẫy những đường hướng không thể đoán trước.
Giữa đêm trời bỗng đổ mưa rào.
Ngọn đèn treo dưới hiên chao đảo trong màn mưa gió, những tua rua vàng óng trên đèn xoắn vào nhau bay phần phật, ánh đèn đỏ đòng đọc lập lòe sau chụp lưu ly, tựa hồ cũng sắp cuốn bay theo gió.
Đám thị nữ canh đêm vội đứng dậy khép cửa sổ, tiếng chân khẽ khàng lào xào trong đại điện như sóng.
Nhưng âm thanh se sẽ ấy lại đánh thức Ngạc vương Lý Nhuận đang ngủ trong nội điện. Y bước ra, thấy những bức trướng trắng bay phất phơ dưới ánh đèn leo lét, chẳng khác phù vân giăng trước mắt. Băng qua những khói mây mịt mù ấy, y đi thẳng đến cửa điện nhìn ra ngoài.
Hết thảy điện gác trong vương phủ đều đứng lặng giữa cơn mưa gió cuồng nộ.
Trong tiếng mưa ràn rạt, bỗng ré lên một âm thanh thảm thiết, xé toang màn đêm, khiến cổ họng Lý Nhuận nghẹn lại như bị bóp nghẹt, lòng thót lên kinh hãi.
Dường như không dám tin âm thanh thê thiết kia đến từ người gần gũi với mình nhất, y vô thức hỏi: “Là…giọng mẫu phi ư?”
“Thưa vâng…” Đám thị nữ sau lưng sợ sệt đáp.
Bỏ lại đám người phía sau đang giương ô che cho mình, Lý Nhuận lao ra cơn mưa như trút bên ngoài, băng qua màn mưa, chạy thẳng đến tiểu điện phát ra tiếng kêu.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng chân các cung nữ khẽ khàng mà gấp gáp, hết đến lại đi, nữ quan Nguyệt Linh hầu hạ bên cạnh mẫu thân y đang từ phòng trong đi ra, trông thấy y vội bước tới hành lễ, sẽ giọng thưa: “Vương gia đừng lo, thái phi gặp ác mộng, đã sai người đi mời Xa thái y rồi, trong phòng giờ đang đốt hương an thần được chế theo phương pháp bí truyền, chẳng bao lâu nữa thái phi sẽ lại yên giấc thôi.”
Y gật đầu, xăm xăm bước vào nội điện xem thử. Mẹ y đang phát bệnh điên, bị hai bà vú khỏe mạnh giữ chặt,bên cạnh còn bốn ả thị nữ trông chừng nên không thể giãy dụa, chỉ luôn miệng gào thét, trên gương mặt tái mét là đôi môi tím ngắt, tóc tai rũ rượi, cặp mắt trợn trừng đến lồi ra.
Lý Nhuận thở dài, ngồi xuống cạnh bà gọi khẽ. “Mẫu phi.”
Bà trợn mắt dữ tợn nhìn y, hồi lâu sau, chừng như nhận ra con mình, mới từ từ dịu xuống, bớt vùng vẫỵ, khó nhọc rặn trong cổ họng khô khốc ra hai chữ: “Nhuận nhi…”
Lý Nhuận thở phào, giơ tay sờ nhẹ lên trán bà, vén lại mớ tóc mái rũ rượi: “Mẫu phi, là con đây.”
Bà khàn khàn hỏi: “Sao quần áo đầu tóc con ướt sũng thế kia?”
“Bên ngoài có mưa, con băng qua sân chạy sang đây.” Y tiện tay đón lấy chiếc khăn Nguyệt Linh dâng lên lau tóc, khẽ nói: “Nếu mẫu phi gặp ác mộng, hay để con ở lại ngủ cùng người?”
Thái phi chậm rãi gật đầu, mệt mỏi tựa vào gối, cuộn người lại.
Lý Nhuận sai người khiêng chiếc sập lại gần giường, dựa vào sập nhắm mắt, nghe tiếng thở gấp của mẹ mình dần chuyển đều đều trong hương an thần thoang thoảng.
Cho những kẻ khác lui ra, tắt quá nửa số đèn, chỉ để lại dăm ba ngọn màu cam ấm áp từ ngoài rèm hắt sáng vào.
Cơn mưa vẫn sầm sập đổ xuống, dữ dội như thể không bao giờ ngừng lại.
Đang lơ mơ sắp thiếp đi, Lý Nhuận chợt nghe mẹ gọi: “Nhuận nhi...”
Y mở bừng mắt thưa: “Con đây.”
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay, y nghe thấy giọng mẹ mình chậm rãi mà bình tĩnh. Bả thong thả hỏi: “Nhuận nhi, phụ hoàng con đâu?”
Lý Nhuận thận trọng đáp: “Thưa, phụ hoàng đã băng hà mười năm trước rồi.”
“Ồ...” Giọng bà trầm thấp như mê sảng: “Mười năm rồi ư?”
Người mẹ chìm trong điên loạn mười năm nay đột nhiên bình tĩnh lại, khiến Lý Nhuận lấy làm lạ. Y nhỏm dậy tới ngồi bên mép giường, cúi người nhìn bà hỏi khẽ: “Mẫu phi… Không ngủ thêm một lát ư?”
“Ta… có thứ này muốn cho con.” Bà không đáp lời y, chỉ chậm chạp trở dậy, mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp nữ trang nhỏ.
Chiếc hộp sơn đen, trên nắp khảm đóa hoa xà cừ cũ kỹ xỉn màu, trông chẳng quý báu gì. Lý Nhuận thấy mẫu thân mở nó ra, tấm gương đồng bên trong lâu ngày không lau rửa, đã ố mờ, soi vào chỉ thấy lờ mờ thấp thoáng, vô cùng quái dị.
Thái phi gỡ tấm gương ra, khe gài phía sau gương giấu một mảnh giấy bông gập gọn. Bà đưa cho Lý Nhuận, nhìn y bằng ánh mắt háo hức lạ thường, hệt một đứa trẻ đang đợi được khen: “Con xem, ta vất vả lắm mới vẽ được, giấu được thứ này, con nhất định phải giữ thật kỹ… Vật này liên quan đến sự tồn vong của thiên hạ, con phải nhớ lấy!”
Lý Nhuận nín lặng, nhận lấy mở ra xem, là một mảnh giấy bông các thị nữ dùng vẽ mẫu thêu hoa văn quần áo, chẳng biết bà giấu đi từ lúc nào. Bên trên dùng chì kẻ mày nguệch ngoạc hai ba mảng đen sì, trông chẳng ra hình thù, đường nét cũng rối loạn, thực không hiểu là ý gì.
Thấy bức ký họa kỳ lạ, Lý Nhuận cũng không bình phẩm, chỉ gập lại như cũ, nhét vào tay áo nói: “Vâng, con nhớ rồi, nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ.”
Thái phi dựa gối, thấy y cất đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng dặn: “Nhuận nhi, con phải nhớ lấy, đừng quá gần gũi Quỳ Vương …”
Tiếng mưa ngoài song ào ào như trút, cả đất trời chỉ nghe rào rạt. Ánh đèn lập lòe trong mưa gió từ ngoài song hắt vào như ảo ảnh, cách bức màn sa càng thêm mờ mịt. Gương mặt võ vàng của thái phi vốn trắng bệch như tuyết lại thoáng ửng hồng, tựa hoa đào đã trải gió mưa, khiến người ta vẫn thấy thấp thoáng vẻ diễm lệ năm xưa.
Lý Nhuận lặng lẽ nhìn bà, nhưng thái phi chỉ thẫn thờ nhìn ra ánh đèn leo lét. Lâu thật lâu, bà bỗng bật cười, thoạt đầu tiếng cười còn rúc rích trong họng như cười vụng, về sau càng cười càng to, không sao nén nổi, biến thành tràng cười điên dại.
Tiếng cười the thé trong đêm của mẹ khiến Lý Nhuận gai người. Y giơ tay nắm tay bà, nói nhỏ: “Mẫu phi mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi…”
Chưa dứt lời, tiếng cười điên cuồng của thái phi chợt ngưng bặt, bà nhảy phắt xuống giường, xõa tóc mắt trợn trừng, tóm chặt lấy vai y: “Nhuận nhi! Thiên hạ Đại Đường sắp mất! Giang sơn đổi chủ rồi! Con là người trong hoàng tộc họ Lý, còn không mau ngăn luồng sóng dữ! Giang sơn đổi chủ rồi...”
Thấy mẹ mình lại lên cơn điên, Lý Nhuận đành đứng dậy mở cửa, mặc cho bà giằng kéo, ra hiệu cho mấy bà vú giữ chặt bà. Y đứng ở điện ngoài, đợi tiếng gào thét ngớt dần.
Lâu sau, Nguyệt Linh ra báo thái phi đã ngủ, khuyên y quay về, y mới khẽ gật đầu, nhìn ra màn mưa rồi chầm chậm thả bộ trở về, bấy giờ đã tang tảng sáng.
Mảnh giấy bông trong tay áo mềm mại phất phơ, bên trên vẽ một thứ không rõ có ý gì. Đến chỗ ngoặt, y đã định móc ra ném đi, nhưng ngần ngừ giây lát rồi vẫn giữ trong tay áo, thong thả theo hành lang trở về.
Cơn mưa rợp đất trời, bao trùm cả lên thành Trường An Đại Đường. Tòa thành phồn hoa bậc nhất thiên hạ ẩn hiện sau màn mưa mờ mịt, đầy rẫy những đường hướng không thể đoán trước.
Bình luận truyện