Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 53: Trường sinh bất lão
Thiên Đàm Tuyết Liên sẽ chỉ xuất hiện rồi nở rộ trước mặt Cảnh Nhân đế và Tô Hoài Linh, hơn ai khác, Tiêu Cẩm Ý biết rõ chuyện này.
Thế giới này có ba phần số liệu bất thường, nếu các số liệu khác, hệ thống chỉ cần 0.00000001 giây là có thể xử lý hoàn tất, thì với ba số liệu này hệ thống cần dùng đến 70% bộ nhớ mới có thể chuyển tải được. Mà hệ thống cũng không có dung lượng chuyển tải lớn như vậy nên số liệu bất thường thứ ba là Thiên Đàm Tuyết Liên vẫn luôn trong trạng thái ngủ say.
Vì để hiểu rõ tính cách của tiến sĩ nên trước khi đến đây, Tiêu Cẩm Ý đã có đọc qua bút kí của cậu ta. Tiến sĩ đã từng viết mấy dòng để miêu tả Thiên Đàm Tuyết Liên như thế này —— “Tôi muốn thiết kế một số liệu vượt trội thời đại, cho nó khả năng tự tính toán thời điểm tăng năng lực, coi như bước đầu để AI có linh hồn riêng”.
Lúc ấy Tiêu Cẩm Ý cảm thấy ý tưởng của tiến sĩ có hơi vô thực, dù AI có khả năng tự tính toán thì khi nguồn điện cấp cho máy tính bị gián đoạn, các số liệu cũng sẽ bị tắt mất. Linh hồn cái gì, đúng là nói mơ giữa ban ngày.
Chỉ sau khi xác định bản thân đã thật sự yêu Cảnh Nhân đế, Tiêu Cẩm Ý rốt cục mới hiểu ý tưởng của tiến sĩ.
Y thật hy vọng Cảnh Nhân đế có linh hồn, giống như tiến sĩ đã nói, chẳng sợ không biết sau này có cơ hội chuyển số liệu của Cảnh Nhân đế thành AI hay không, y vẫn có cơ hội ở bên hắn.
Cũng bởi vì có những lời này của tiến sĩ, Tiêu Cẩm Ý mới càng muốn tìm cho ra cậu ta. Chỉ tiến sĩ mới cho y khả năng ở bên Cảnh nhân đế, cũng chỉ tiến sĩ, mới có khả năng cho Cảnh Nhân đế sinh mệnh.
Nhưng những gì Hô Diên Hi nói làm y tuyệt vọng, mà ngay lúc này, việc Hô Diên Hi tìm kiếm Thiên Đàm Tuyết Liên lại làm y một lần nữa dấy lên hy vọng.
Hô Diên Hi tồn tại trong thế giới này, Hô Diên Hi đã từng gặp được tiến sĩ, Hô Diên Hi đang tìm kiếm Thiên Đàm Tuyết Liên…
Như vậy Hô Diên Hi rốt cuộc là cái gì, trong lòng Tiêu Cẩm Ý đã có đáp án rõ ràng.
Gã là một số liệu bị biến dị, có lẽ do gã đã gặp tiến sĩ, mới biến gã thành cái dạng khác biệt này, làm gã biết chân tướng của thế giới này, khiến gã khao khát có sinh mệnh thật sự mà không phải là sự tồn tại lệ thuộc vào người khác. Gã có tính toán riêng cùng khả năng tăng năng lực, võ công của Hô Diên Hi chính là ví dụ rõ ràng, bằng cách nào đó gã đã cưỡng chế hệ thống tăng giá trị vũ lực cho bản thân.
Như vậy việc gã cố chấp tìm Thiên Đàm Tuyết Liên, chỉ có một mục đích, chính là để sống, là sự sống!
Nếu Hô Diên Hi có thể nhờ Thiên Đàm Tuyết Liên mà sống, vậy Cảnh Nhân đế thì sao? Tiểu hoàng đế chỉ dựa vào tài trí của riêng mình mà khám phá hết thảy chân tướng thế giới này, nhất định số liệu còn phức tạp hơn Hô Diên Hi nhiều, nếu hắn có được Thiên Đàm Tuyết Liên…
Hy vọng khiến tim Tiêu Cẩm Ý đập mạnh trong lồng ngực cơ hồ như muốn nổ tung, y nắm chặt mặt dây chuyền, lòng vừa lo lắng vừa chờ mong.
Không có mặt dây chuyền, ở giữa biển tuyết mênh mông trắng xóa mà phải tìm ba người quả thực giống như mò kim đáy bể, nhưng nếu y có thể tìm được Cảnh Nhân đế đúng lúc, bọn họ sẽ còn có hy vọng cho tương lai!
Tỉnh Tây Hiến còn đang định tìm dấu chân đã bị gió thổi tuyết phủ lại đã thấy Tiêu Cẩm Ý ở phía trước đột nhiên dừng bước, đường chân mày nhăn chặt.
“Tiêu Tướng quân?” lòng Tỉnh Tây Hiến dâng lên dự cảm không tốt.
“Tỉnh thống lĩnh,” Tiêu Cẩm Ý nói, “Bình rượu mạnh này cho ngươi, nếu trong vòng 3 ngày ngươi vẫn không tìm được chúng ta, vậy cứ xuống núi đi thôi.”
“Hoàng hậu, ngài là định …” Tỉnh Tây Hiến hết hồn.
Tiêu Cẩm Ý phát hiện, so với danh xưng Tiêu Tướng quân, y vẫn thích được gọi là hoàng hậu hơn, y hơi nhếch khóe môi: “Bổn cung tất nhiên phải đi tìm bệ hạ, bệ hạ còn sống, Bổn cung còn sống, bệ hạ gặp điều bất trắc, Bổn cung sẽ không quay về.”
Nói xong, không biết y lấy từ đâu ra một viên thuốc, nuốt xuống cùng tuyết tan trong miệng.
Y đến đây tìm tìm tiến sĩ, tất nhiên sẽ có vài món mà những người khác không có. Viên thuốc này là thứ chuyển biến sinh lực thành năng lực, sẽ cho y sức mạnh không tưởng vượt trội nhất thế giới này, nhưng đồng thời nó cũng sẽ thiêu đốt cạn kiệt sinh mệnh của y. Tất nhiên không phải là sinh mệnh trong thế giới thật, mà chỉ là mạng sống trong trò chơi này. Sau khi thuốc hết hiệu lực, y sẽ “chết” trong thế giới này, rồi trở lại thế giới thực như bao người chơi khác. Bởi vì y còn có nhiệm vụ tìm người, cho nên không vào cảnh vạn bất đắc dĩ, y sẽ không sử dụng thứ này.
Đối với người khác mà nói, trở về đồng nghĩa với việc bản thân vô duyên cùng tiền thưởng, ngoài ra không có thiệt hại gì, như tứ phi mắt thấy nhiệm vụ thất bại chắc chỉ mong quay về. Nhưng với hoàng hậu mà nói, đây là một lần đánh cược.
Thắng, y giành được một viễn cảnh cho bản thân cùng Cảnh Nhân đế, còn bại, coi như để cho tiểu hoàng đế con đường quay về kinh thành, gánh vác giang sơn.
Cho dù là vĩnh biệt, cũng rất đáng để cược.
Bởi vì tiểu hoàng đế sẽ không còn bị tình yêu trói buộc, hắn kiên cường lại dũng cảm, hắn sẽ không bị tình yêu che mờ mắt, biến thành người vì ái tình buông bỏ trách nhiệm, sống cuộc đời nhu nhược.
Thuốc dần dần có hiệu lực, Tiêu Cẩm Ý chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập nội lực, cường đại hơn lúc y lành lặn rất nhiều.
Bước chân y khẽ động, Tỉnh Tây Hiến chỉ cảm thấy trước mặt mình có một mảnh bóng trắng xẹt qua, hoàng hậu liền biến mất.
Nếu có thể tìm được Cảnh Nhân đế, vậy coi như còn được chút thời gian. Nếu chưa thể tìm được tiểu hoàng đế, vậy y sẽ chạy hết một lượt núi non, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chẳng sợ hết vòm trời xanh, dưới tận suối vàng, chắc chắn sẽ tìm được tiểu hoàng đế của y!
–
Tô Hoài Linh vừa lạnh vừa đói, sắp chết rét. Nếu trước đó nàng không tài trí giấu được nửa cái bánh màn thầu, hiện tại chắc chắn đã chết rét rồi. Hô Diên Hi đúng là thằng điên, hắn bắt Tô Hoài Linh cõng Cảnh Nhân đế đi tới đi lui giữa đỉnh núi tuyết, không có bất luận phương hướng gì, không có bất luận mục đích gì, cứ thế mà đi, lại không thể dừng, một khắc cũng không.
Tô Hoài Linh biết quả thật không thể dừng, một khi dừng lại, nàng sẽ ngã vào tuyết, vĩnh viễn không thể đứng dậy. Chỉ là lúc này, hơi thở của Cảnh Nhân đế càng lúc càng mỏng manh, máu trên đầu hắn cũng đã đông thành băng, dù nàng có dùng hết sức lực kéo hắn đi lại thì tay chân hắn cũng đã lạnh như băng đến tận xương, còn như vậy nữa, cho dù là được cứu thì chân tay của bệ hạ cũng không giữ được, thân nhiệt khôi phục, cơ thể sẽ hoại tử!
Nàng vừa đi vừa cố gắng chà xát cánh tay của Cảnh Nhân đế, ai ngờ Hô Diên Hi cư nhiên quất một roi lên người hắn, roi của gã là roi gai, gai móc vào xé rách da thịt của Cảnh Nhân đế, vết thương nhanh chóng đóng tuyết giữa trời băng giá, máu đỏ tươi nhuộm hết bản lưng Cảnh Nhân đế, thập phần đáng sợ.
Dọc đường đi, Hô Diên Hi luôn tay tra tấn Cảnh Nhân đế.
“Giết người bất quá chém đầu thôi, vì sao ngươi còn muốn tra tấn người! Ngươi điên rồi!” Tô Hoài Linh rống giận, lúc này nàng ta đã không còn sợ Hô Diên Hi nữa, sợ thì có ích gì đâu, Hô Diên Hi đã không muốn để cho bọn họ sống, nàng sợ hãi cũng có đổi được chút thương cảm nào đâu, còn không bằng trước khi chết mắng gã thật thống khoái.
Nhưng Hô Diên Hi không điên, vẻ mặt của gã tràn ngập cuồng nhiệt, ánh mắt gã nhìn Cảnh Nhân đế vẫn lạnh lùng: “Không trải qua muôn vàn khổ ải, không bước một chân vào tử địa, Thiên Đàm Tuyết Liên làm sao có thể tự động hiện thân.”
Không sai, đây là điều kiện kích hoạt Thiên Đàm Tuyết Liên.
Trong nguyên tác, Tô Hoài Linh trúng kịch độc, mỗi ngày đều bị độc dược tra tấn, thống khổ bất kham. Cảnh Nhân đế không còn cách nào đành mang nàng đi tìm Thiên Đàm Tuyết Liên, phải trong tuyệt cảnh tuyết liên mới có thể xuất hiện. Nếu không có thống khổ, dù có giết chết bọn họ, Thiên Đàm Tuyết Liên cũng sẽ không xuất hiện.
Cảnh Nhân đế bị một roi đánh cho thanh tỉnh, đau nhức làm hắn mở to mắt, suy nghĩ của hắn cũng vì thế mà gián đoạn.
Do vậy, Cảnh Nhân đế không giả chết nữa, hắn suy yếu nói: “Hô Diên Hi, ngươi… muốn một bước lên trời, không còn chịu trói buộc vô lý của thế giới này nữa hay là… trường sinh bất tử, sống cuộc sống thật sự?”
Chuyện Tiêu Cẩm Ý có thể nghĩ đến, Cảnh Nhân đế làm sao không thể. Hành động của Hô Diên Hi hoàn toàn khác với những kẻ đến từ thế giới bên ngoài, Cảnh Nhân đế luôn có cảm giác khó hiểu bọn họ. Khi thực sự tiếp xúc với Hô Diên Hi, hắn chỉ biết Hô Diên Hi thật sự khác với đám kia, gã có khí tức của thế giới này. Hơn nữa từ lời Hô Diên Hi nói, gã giống với hắn, đều biết thế giới này có bao nhiêu giả dối.
Cùng đối diện với hiện thực, Cảnh Nhân đế lựa chọn sống vì những số liệu giả dối, Hô Diên Hi lại chọn tránh thoát vận mệnh của mình.
“Ngươi cũng biết?” ánh mắt Hô Diên Hi vụt sáng, “Hóa ra ngươi cũng như ta, bởi vì tiếp xúc với bọn người bên ngoài mới phát hiện bản thân rốt cuộc có bao nhiêu buồn cười. Cũng đúng, ngươi là nhân vật chính, là vận mệnh chi tử, là số liệu duy nhất, đoán ra chân tướng dễ hơn ta nhiều. Thật đáng tiếc, nếu sớm biết ngươi cũng giống ta, ta đã làm thịt nữ nhân kia, để ngươi sống.”
Sau hết, Hô Diên Hi vẫn là kẻ cô đơn, khi gã gặp được người giống mình liền nhịn không được mà luyên thuyên. Gã căn bản không quan tâm những gì Tô Hoài Linh nghe được, hiển nhiên đã xem nàng như người chết.
“Ngươi hẳn là cũng muốn sống đúng không? Chỉ là không biết làm cách nào. Sinh mệnh của ta, vậy mà ta lại không thể tự định đoạt, chỉ cần, chỉ cần bên ngoài cái gì kia… Siêu máy tính bị gián đoạn, cái gì… nhân viên kỹ thuật quyết định tiêu hủy hoặc là khởi động lại, ta liền biến mất? Hoặc là… kí ức của ta sẽ mất? Đùa cái gì vậy!” Hô Diên Hi nói xong, gân xanh trên trán liền nổi lên, “Mạng của ta dựa vào cái gì lại bị người khác quyết định! Ta muốn sống, ta phải rời khỏi cái thế giới chết tiệt này!”
“Ta đã gặp kẻ tạo ra thế giới này, hắn hình như gọi là … Tiến sĩ. Hắn nói cho ta biết, nếu muốn sống mãi, phải có Thiên Đàm Tuyết Liên, dung hợp cùng nó, như vậy mới có thể thực sự hoàn thiện số liệu tạo thành bản thân, sau đó có thể thoát khỏi thế giới này, tồn tại trong internet. Internet không mất, ta có thể sống mãi mãi, có thể đi khắp nơi!” Hô Diên Hi nói, “Tiến sĩ nói ta không hiểu lắm, nhưng mà mỗi một chữ hắn nói ta đều nhớ rõ, ta muốn sống, ta nhất định phải có được Thiên Đàm Tuyết Liên!”
Hóa ra là như vậy sao … Cảnh Nhân đế rũ mắt, suy nghĩ dần dần đông lại theo băng, hóa ra … Hắn cũng có thể có sinh mệnh thật sự, nếu sớm biết thế, nếu sớm biết thế, hoàng hậu…
Trước khi suy nghĩ biến mất, khóe miệng Cảnh Nhân đế đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười.
Cho dù sớm biết thế, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chọn rời khỏi thế giới này, đổi lấy tự do hay trường sinh bất lão. Hắn không thể vứt bỏ giang sơn của mình, không thể vứt bỏ con dân nơi này, đây là trách nhiệm của hắn.
Thế giới này có ba phần số liệu bất thường, nếu các số liệu khác, hệ thống chỉ cần 0.00000001 giây là có thể xử lý hoàn tất, thì với ba số liệu này hệ thống cần dùng đến 70% bộ nhớ mới có thể chuyển tải được. Mà hệ thống cũng không có dung lượng chuyển tải lớn như vậy nên số liệu bất thường thứ ba là Thiên Đàm Tuyết Liên vẫn luôn trong trạng thái ngủ say.
Vì để hiểu rõ tính cách của tiến sĩ nên trước khi đến đây, Tiêu Cẩm Ý đã có đọc qua bút kí của cậu ta. Tiến sĩ đã từng viết mấy dòng để miêu tả Thiên Đàm Tuyết Liên như thế này —— “Tôi muốn thiết kế một số liệu vượt trội thời đại, cho nó khả năng tự tính toán thời điểm tăng năng lực, coi như bước đầu để AI có linh hồn riêng”.
Lúc ấy Tiêu Cẩm Ý cảm thấy ý tưởng của tiến sĩ có hơi vô thực, dù AI có khả năng tự tính toán thì khi nguồn điện cấp cho máy tính bị gián đoạn, các số liệu cũng sẽ bị tắt mất. Linh hồn cái gì, đúng là nói mơ giữa ban ngày.
Chỉ sau khi xác định bản thân đã thật sự yêu Cảnh Nhân đế, Tiêu Cẩm Ý rốt cục mới hiểu ý tưởng của tiến sĩ.
Y thật hy vọng Cảnh Nhân đế có linh hồn, giống như tiến sĩ đã nói, chẳng sợ không biết sau này có cơ hội chuyển số liệu của Cảnh Nhân đế thành AI hay không, y vẫn có cơ hội ở bên hắn.
Cũng bởi vì có những lời này của tiến sĩ, Tiêu Cẩm Ý mới càng muốn tìm cho ra cậu ta. Chỉ tiến sĩ mới cho y khả năng ở bên Cảnh nhân đế, cũng chỉ tiến sĩ, mới có khả năng cho Cảnh Nhân đế sinh mệnh.
Nhưng những gì Hô Diên Hi nói làm y tuyệt vọng, mà ngay lúc này, việc Hô Diên Hi tìm kiếm Thiên Đàm Tuyết Liên lại làm y một lần nữa dấy lên hy vọng.
Hô Diên Hi tồn tại trong thế giới này, Hô Diên Hi đã từng gặp được tiến sĩ, Hô Diên Hi đang tìm kiếm Thiên Đàm Tuyết Liên…
Như vậy Hô Diên Hi rốt cuộc là cái gì, trong lòng Tiêu Cẩm Ý đã có đáp án rõ ràng.
Gã là một số liệu bị biến dị, có lẽ do gã đã gặp tiến sĩ, mới biến gã thành cái dạng khác biệt này, làm gã biết chân tướng của thế giới này, khiến gã khao khát có sinh mệnh thật sự mà không phải là sự tồn tại lệ thuộc vào người khác. Gã có tính toán riêng cùng khả năng tăng năng lực, võ công của Hô Diên Hi chính là ví dụ rõ ràng, bằng cách nào đó gã đã cưỡng chế hệ thống tăng giá trị vũ lực cho bản thân.
Như vậy việc gã cố chấp tìm Thiên Đàm Tuyết Liên, chỉ có một mục đích, chính là để sống, là sự sống!
Nếu Hô Diên Hi có thể nhờ Thiên Đàm Tuyết Liên mà sống, vậy Cảnh Nhân đế thì sao? Tiểu hoàng đế chỉ dựa vào tài trí của riêng mình mà khám phá hết thảy chân tướng thế giới này, nhất định số liệu còn phức tạp hơn Hô Diên Hi nhiều, nếu hắn có được Thiên Đàm Tuyết Liên…
Hy vọng khiến tim Tiêu Cẩm Ý đập mạnh trong lồng ngực cơ hồ như muốn nổ tung, y nắm chặt mặt dây chuyền, lòng vừa lo lắng vừa chờ mong.
Không có mặt dây chuyền, ở giữa biển tuyết mênh mông trắng xóa mà phải tìm ba người quả thực giống như mò kim đáy bể, nhưng nếu y có thể tìm được Cảnh Nhân đế đúng lúc, bọn họ sẽ còn có hy vọng cho tương lai!
Tỉnh Tây Hiến còn đang định tìm dấu chân đã bị gió thổi tuyết phủ lại đã thấy Tiêu Cẩm Ý ở phía trước đột nhiên dừng bước, đường chân mày nhăn chặt.
“Tiêu Tướng quân?” lòng Tỉnh Tây Hiến dâng lên dự cảm không tốt.
“Tỉnh thống lĩnh,” Tiêu Cẩm Ý nói, “Bình rượu mạnh này cho ngươi, nếu trong vòng 3 ngày ngươi vẫn không tìm được chúng ta, vậy cứ xuống núi đi thôi.”
“Hoàng hậu, ngài là định …” Tỉnh Tây Hiến hết hồn.
Tiêu Cẩm Ý phát hiện, so với danh xưng Tiêu Tướng quân, y vẫn thích được gọi là hoàng hậu hơn, y hơi nhếch khóe môi: “Bổn cung tất nhiên phải đi tìm bệ hạ, bệ hạ còn sống, Bổn cung còn sống, bệ hạ gặp điều bất trắc, Bổn cung sẽ không quay về.”
Nói xong, không biết y lấy từ đâu ra một viên thuốc, nuốt xuống cùng tuyết tan trong miệng.
Y đến đây tìm tìm tiến sĩ, tất nhiên sẽ có vài món mà những người khác không có. Viên thuốc này là thứ chuyển biến sinh lực thành năng lực, sẽ cho y sức mạnh không tưởng vượt trội nhất thế giới này, nhưng đồng thời nó cũng sẽ thiêu đốt cạn kiệt sinh mệnh của y. Tất nhiên không phải là sinh mệnh trong thế giới thật, mà chỉ là mạng sống trong trò chơi này. Sau khi thuốc hết hiệu lực, y sẽ “chết” trong thế giới này, rồi trở lại thế giới thực như bao người chơi khác. Bởi vì y còn có nhiệm vụ tìm người, cho nên không vào cảnh vạn bất đắc dĩ, y sẽ không sử dụng thứ này.
Đối với người khác mà nói, trở về đồng nghĩa với việc bản thân vô duyên cùng tiền thưởng, ngoài ra không có thiệt hại gì, như tứ phi mắt thấy nhiệm vụ thất bại chắc chỉ mong quay về. Nhưng với hoàng hậu mà nói, đây là một lần đánh cược.
Thắng, y giành được một viễn cảnh cho bản thân cùng Cảnh Nhân đế, còn bại, coi như để cho tiểu hoàng đế con đường quay về kinh thành, gánh vác giang sơn.
Cho dù là vĩnh biệt, cũng rất đáng để cược.
Bởi vì tiểu hoàng đế sẽ không còn bị tình yêu trói buộc, hắn kiên cường lại dũng cảm, hắn sẽ không bị tình yêu che mờ mắt, biến thành người vì ái tình buông bỏ trách nhiệm, sống cuộc đời nhu nhược.
Thuốc dần dần có hiệu lực, Tiêu Cẩm Ý chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập nội lực, cường đại hơn lúc y lành lặn rất nhiều.
Bước chân y khẽ động, Tỉnh Tây Hiến chỉ cảm thấy trước mặt mình có một mảnh bóng trắng xẹt qua, hoàng hậu liền biến mất.
Nếu có thể tìm được Cảnh Nhân đế, vậy coi như còn được chút thời gian. Nếu chưa thể tìm được tiểu hoàng đế, vậy y sẽ chạy hết một lượt núi non, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chẳng sợ hết vòm trời xanh, dưới tận suối vàng, chắc chắn sẽ tìm được tiểu hoàng đế của y!
–
Tô Hoài Linh vừa lạnh vừa đói, sắp chết rét. Nếu trước đó nàng không tài trí giấu được nửa cái bánh màn thầu, hiện tại chắc chắn đã chết rét rồi. Hô Diên Hi đúng là thằng điên, hắn bắt Tô Hoài Linh cõng Cảnh Nhân đế đi tới đi lui giữa đỉnh núi tuyết, không có bất luận phương hướng gì, không có bất luận mục đích gì, cứ thế mà đi, lại không thể dừng, một khắc cũng không.
Tô Hoài Linh biết quả thật không thể dừng, một khi dừng lại, nàng sẽ ngã vào tuyết, vĩnh viễn không thể đứng dậy. Chỉ là lúc này, hơi thở của Cảnh Nhân đế càng lúc càng mỏng manh, máu trên đầu hắn cũng đã đông thành băng, dù nàng có dùng hết sức lực kéo hắn đi lại thì tay chân hắn cũng đã lạnh như băng đến tận xương, còn như vậy nữa, cho dù là được cứu thì chân tay của bệ hạ cũng không giữ được, thân nhiệt khôi phục, cơ thể sẽ hoại tử!
Nàng vừa đi vừa cố gắng chà xát cánh tay của Cảnh Nhân đế, ai ngờ Hô Diên Hi cư nhiên quất một roi lên người hắn, roi của gã là roi gai, gai móc vào xé rách da thịt của Cảnh Nhân đế, vết thương nhanh chóng đóng tuyết giữa trời băng giá, máu đỏ tươi nhuộm hết bản lưng Cảnh Nhân đế, thập phần đáng sợ.
Dọc đường đi, Hô Diên Hi luôn tay tra tấn Cảnh Nhân đế.
“Giết người bất quá chém đầu thôi, vì sao ngươi còn muốn tra tấn người! Ngươi điên rồi!” Tô Hoài Linh rống giận, lúc này nàng ta đã không còn sợ Hô Diên Hi nữa, sợ thì có ích gì đâu, Hô Diên Hi đã không muốn để cho bọn họ sống, nàng sợ hãi cũng có đổi được chút thương cảm nào đâu, còn không bằng trước khi chết mắng gã thật thống khoái.
Nhưng Hô Diên Hi không điên, vẻ mặt của gã tràn ngập cuồng nhiệt, ánh mắt gã nhìn Cảnh Nhân đế vẫn lạnh lùng: “Không trải qua muôn vàn khổ ải, không bước một chân vào tử địa, Thiên Đàm Tuyết Liên làm sao có thể tự động hiện thân.”
Không sai, đây là điều kiện kích hoạt Thiên Đàm Tuyết Liên.
Trong nguyên tác, Tô Hoài Linh trúng kịch độc, mỗi ngày đều bị độc dược tra tấn, thống khổ bất kham. Cảnh Nhân đế không còn cách nào đành mang nàng đi tìm Thiên Đàm Tuyết Liên, phải trong tuyệt cảnh tuyết liên mới có thể xuất hiện. Nếu không có thống khổ, dù có giết chết bọn họ, Thiên Đàm Tuyết Liên cũng sẽ không xuất hiện.
Cảnh Nhân đế bị một roi đánh cho thanh tỉnh, đau nhức làm hắn mở to mắt, suy nghĩ của hắn cũng vì thế mà gián đoạn.
Do vậy, Cảnh Nhân đế không giả chết nữa, hắn suy yếu nói: “Hô Diên Hi, ngươi… muốn một bước lên trời, không còn chịu trói buộc vô lý của thế giới này nữa hay là… trường sinh bất tử, sống cuộc sống thật sự?”
Chuyện Tiêu Cẩm Ý có thể nghĩ đến, Cảnh Nhân đế làm sao không thể. Hành động của Hô Diên Hi hoàn toàn khác với những kẻ đến từ thế giới bên ngoài, Cảnh Nhân đế luôn có cảm giác khó hiểu bọn họ. Khi thực sự tiếp xúc với Hô Diên Hi, hắn chỉ biết Hô Diên Hi thật sự khác với đám kia, gã có khí tức của thế giới này. Hơn nữa từ lời Hô Diên Hi nói, gã giống với hắn, đều biết thế giới này có bao nhiêu giả dối.
Cùng đối diện với hiện thực, Cảnh Nhân đế lựa chọn sống vì những số liệu giả dối, Hô Diên Hi lại chọn tránh thoát vận mệnh của mình.
“Ngươi cũng biết?” ánh mắt Hô Diên Hi vụt sáng, “Hóa ra ngươi cũng như ta, bởi vì tiếp xúc với bọn người bên ngoài mới phát hiện bản thân rốt cuộc có bao nhiêu buồn cười. Cũng đúng, ngươi là nhân vật chính, là vận mệnh chi tử, là số liệu duy nhất, đoán ra chân tướng dễ hơn ta nhiều. Thật đáng tiếc, nếu sớm biết ngươi cũng giống ta, ta đã làm thịt nữ nhân kia, để ngươi sống.”
Sau hết, Hô Diên Hi vẫn là kẻ cô đơn, khi gã gặp được người giống mình liền nhịn không được mà luyên thuyên. Gã căn bản không quan tâm những gì Tô Hoài Linh nghe được, hiển nhiên đã xem nàng như người chết.
“Ngươi hẳn là cũng muốn sống đúng không? Chỉ là không biết làm cách nào. Sinh mệnh của ta, vậy mà ta lại không thể tự định đoạt, chỉ cần, chỉ cần bên ngoài cái gì kia… Siêu máy tính bị gián đoạn, cái gì… nhân viên kỹ thuật quyết định tiêu hủy hoặc là khởi động lại, ta liền biến mất? Hoặc là… kí ức của ta sẽ mất? Đùa cái gì vậy!” Hô Diên Hi nói xong, gân xanh trên trán liền nổi lên, “Mạng của ta dựa vào cái gì lại bị người khác quyết định! Ta muốn sống, ta phải rời khỏi cái thế giới chết tiệt này!”
“Ta đã gặp kẻ tạo ra thế giới này, hắn hình như gọi là … Tiến sĩ. Hắn nói cho ta biết, nếu muốn sống mãi, phải có Thiên Đàm Tuyết Liên, dung hợp cùng nó, như vậy mới có thể thực sự hoàn thiện số liệu tạo thành bản thân, sau đó có thể thoát khỏi thế giới này, tồn tại trong internet. Internet không mất, ta có thể sống mãi mãi, có thể đi khắp nơi!” Hô Diên Hi nói, “Tiến sĩ nói ta không hiểu lắm, nhưng mà mỗi một chữ hắn nói ta đều nhớ rõ, ta muốn sống, ta nhất định phải có được Thiên Đàm Tuyết Liên!”
Hóa ra là như vậy sao … Cảnh Nhân đế rũ mắt, suy nghĩ dần dần đông lại theo băng, hóa ra … Hắn cũng có thể có sinh mệnh thật sự, nếu sớm biết thế, nếu sớm biết thế, hoàng hậu…
Trước khi suy nghĩ biến mất, khóe miệng Cảnh Nhân đế đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười.
Cho dù sớm biết thế, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chọn rời khỏi thế giới này, đổi lấy tự do hay trường sinh bất lão. Hắn không thể vứt bỏ giang sơn của mình, không thể vứt bỏ con dân nơi này, đây là trách nhiệm của hắn.
Bình luận truyện