Trần Chân
Chương 28: Cảm ơn cô!
Ngày hôm sau chúng tôi chính thức bước vào thời kỳ thu hoạch bông. Chuyện của Tú Bình, xem như cũng tạm gác lại.
Nhìn những người nông dân vui vẻ gặt hái thành quả họ làm ra, gương mặt ai cũng tràn đầy vẻ rạng rỡ mà tôi cũng vui lây. Suốt những ngày thu hoạch tôi gần như ở ngoài ruộng, lăng xăng chạy tới chạy lui hỗ trợ mọi người. Dĩ nhiên tôi không trực tiếp thu hoạch, nhưng tôi cũng chuẩn bị nào là bánh trái trà nước để mọi người thư giãn sau những giờ làm việc cực nhọc. Xuân Mai cũng đi theo hầu tôi và Cát, đôi lúc tôi vô tình nhìn chị, lại thấy chị lén nhìn Nam.
Cát ngồi trong chòi nhìn ra, miệng nói vu vơ: “Tên đó quả thật làm việc rất chăm chỉ.”
Tôi không biết Cát đang nói chuyện với ai nên cũng không trả lời.
Cát hỏi tiếp: “Cô và hắn quen biết nhau từ nhỏ à?”
Xuân Mai bị câu hỏi của Cát làm cho thót tim. Ngay cả tôi cũng giật mình, suýt chút quên mất là trước đây có nói dối anh rằng Nam là đồng hương của Xuân Mai. Xuân Mai đành cúi đầu, lí nhí: “Dạ!”
Cát có vẻ không quan tâm thái độ của Xuân Mai lắm, hỏi tiếp: “Ở quê hắn có vợ con gì chưa?”
Xuân Mai quay sang nhìn tôi. Tôi lắc đầu ra hiệu chị ấy tùy cơ ứng biến. Xuân Mai lễ phép thưa với Cát: “Thưa cậu, em rời nhà cũng gần mười năm rồi. Trong thời gian này thật sự không biết anh ấy đa có gia đình hay chưa.”
Cát nhìn về hướng Nam làm việc, lãnh đạm nói: “Tôi sẽ cho người đi đến quê cô một chuyến để thăm hỏi về hắn.”
Cả tôi và Xuân Mai đều hoảng hốt. Tôi nhìn sang Cát dò hỏi: “Anh định làm gì?”
“Hắn ta không nhớ gì hết. Nếu thật sự ở quê đã có gia đình, chắc hẳn người nhà cũng trông chờ tin tức. Tôi sẽ dò hỏi thử xem, nếu hắn đã có vợ con rồi thì cho người đón ra Châu Lạng này, biết đâu gặp lại người thân, hắn sẽ nhớ những chuyện trước đây.”
Xuân Mai nhanh chóng nói cùng Cát: “Lúc trước quả thật nhà anh ta có chuyển đến thôn của em. Nhưng được vài năm đã chuyển đi nơi khác, sau đó không còn tin tức. Lần trước gặp ở Châu Lạng, may mà anh ta không thay đổi quá nhiều nên em vẫn nhận ra. Bây giờ cậu có về đó thì chưa chắc mọi người biết thông tin.”
Cát ngã người dựa vào vách chòi, lắc đầu: “Vậy cũng không ổn rồi. Thật chẳng ra làm sao.”
Tôi bĩu môi: “Tôi mới thấy anh thật chẳng ra làm sao. Anh ta vốn chỉ là một kẻ làm công mà cũng khiến anh bận lòng.”
Hy vọng những lời của tôi sẽ làm Cát quên đi chuyện về Nam. Chứ nếu anh ta điều tra thân phận của Nam, rồi biết tôi và Xuân Mai nói dối thì mọi chuyện sắp tới không biết sẽ như thế nào. Bây giờ chỉ mong Nam nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện và quay về nơi của anh ta, có như vậy tôi mới thấy nhẹ lòng.
Chỉ sợ tôi ngồi đây, lời qua tiếng lại với Cát một lúc nữa sẽ lại cãi nhau nên tôi đứng dậy, cố ý nói cho Cát nghe: “Trưa rồi, tôi ra gọi mọi người nghỉ tay một chút.”
Không cần đợi Cát trả lời, tôi bước ra ruộng, mặc cho ánh nắng gay gắt buổi trưa chiếu vào mình, hô to: “Mọi người ơi nghỉ trưa đi. Hôm nay có món thịt kho để ăn cơm đây.”
Những người nông dân lần lượt kéo nhau vào các chòi tránh nắng. Lúc đi ngang tôi ai cũng cười rạng rỡ dù mặt mày vương vãi đầy mồ hôi. Nam là người đi vào sau cùng. Vai anh vác cả hai giỏ bông to đùng, đi ngang tôi chau mày hỏi: “Sao cô đứng ngoài nắng?”
Tôi mỉm cười: “Vào trong ăn cơm đi.”
“Ừm. Cô cũng vào đi.”
Anh đi lướt ngang tôi, một chút mùi vị của nắng trưa xộc vào mũi tôi không hiểu sao lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Nhìn tấm lưng Nam ướt đẫm mồ hôi, nhập nhòa trong ánh nắng vàng cùng những bông hoa vải, tôi thẩn thờ…
*
* *
Vụ thu hoạch này chúng tôi cũng áp dụng chính sách thưởng năng suất cho những ai chăm chỉ nhất. Mọi người cho nhau điểm số, mặt ai nấy đều tươi cười. Tôi đảo một vòng, thấy thẻ tên của ai cũng có gạch đỏ bình chọn, khác nhau chỉ là nhiều hay ít. Chỉ tội cho Nam, anh không phải là nông phu chính thức nên chẳng ai quan tâm đến thẻ tên của anh. Tôi lẳng lặng đến thẻ tên của anh, tặng anh hết cả ba điểm mình có thể cho. Khi nhận lại thẻ tên của mình, Nam nhạc nhiên nhìn tôi còn tôi thì nhún vai mỉm cười.
Đến gần chiều mọi người kéo nhau ra về. Cát cũng phải theo mấy quản điền để tính toán lại sổ sách. Anh hỏi tôi có muốn về nhà hay không, tôi bảo muốn ghé qua thăm Nhược Lan, anh liền kêu Nam đưa tôi đi qua chỗ chị ấy.
Những bông vải còn sót lại ngoài đồng, được dịp gặp gió lại bay lên tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Tôi nghịch ngợm chạy theo để bắt bông hoa vừa lướt qua mặt mình, vụng về thế nào lại ngã sấp mặt xuống đất. Nam vội vàng chạy lại đỡ lấy tôi, gương mặt lạnh lùng cũng không giấu nổi nụ cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh cười, khiến cho những vết sẹo trên mặt anh nhăn nhúm lại thật ghê rợn, nhưng sao tôi không có cảm giác sợ hãi chút nào.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác bị anh trêu nên giận dỗi không đứng dậy nữa, cứ thế ngồi bệt xuống ruộng. Anh đứng sau lưng tôi một hồi không thấy tôi nhúc nhích, cũng ngồi xuống, không gần tôi nhưng cũng không quá xa để nghe những lời tôi thỏ thẻ.
“Anh thật không nhớ gì về chuyện trước kia sao?”
“Không nhớ!”
“Có khi nào trước đây anh đã có vợ con rồi không?”
“Có thể. Nhưng không có ấn tượng.”
Tôi chóng tay ngã người ra phía sau cho những cơn gió thổi qua mặt mình.
“Anh có thắc mắc về quá khứ của mình không?”
“Tôi có. Tôi cũng muốn biết tại sao mình lại ra nông nỗi này.”
Tôi phóng tầm mắt thật xa, nơi những ngọn núi chập chùng mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến: “Nếu thật sự anh là phản tặc, vậy anh sẽ làm gì?”
“Lúc cô cứu tôi, cô có nghĩ tôi là phản tặc không?”
“Tôi dĩ nhiên là có. Nhưng từ lúc đó đến nay, tôi vẫn không thấy bên quan phủ có cáo thị gì về anh nên tôi nghĩ có lẽ anh không phải là phản tặc. Mà cho dù như thế thật thì chắc anh cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bên phe Nùng Trí Cao mà thôi.”
“Nếu tôi thật sự theo phe Nùng Trí Cao, cô có hối hận khi cứu tôi không?”
Tôi nghiêm mặt nhìn anh, trả lời rõ ràng: “Sẽ rất hối hận. Trước đây tôi đã đỡ cho Nùng Trí Cao một chưởng để giữ lại mạng hắn. Không ngờ sau này chị họ tôi bất chấp nguy hiểm đi tìm hắn. Tôi với hắn – không đội trời chung. Nếu anh thật sự theo phe của hắn, tôi sẽ trình anh lên cho quan phủ.”
Trái với vẻ nghiêm túc của tôi, Nam vẫn giữ vẻ mặt bình thản đáp lại: “Cô sẽ không làm được điều đó đâu.”
“Sao anh biết?” Tôi hỏi
“Vì cô là một cô gái lương thiện.”
Tôi không nghĩ Nam sẽ trả lời như thế nên có chút bối rối. Những lời anh nói với tôi trước nay tôi chưa từng nghe qua nên có cảm giác kỳ lạ trong lòng. Tôi biết Nam chỉ nói những gì mà anh nghĩ, nhưng lời lẽ của anh quá thẳng thắn, khó tránh trong tôi phát sinh ngại ngùng. Tôi chống tay đứng dậy, kêu anh cùng tôi đi đến nhà Nhược Lan.
Anh đi sau tôi, khẽ kêu lên: “Trần Chân!”
Tôi giật mình quay lại, không nghĩ anh ta lại cả gan kêu đến tên mình. Đang định bụng mắng cho anh một hơi thì anh lên tiếng: “Lúc đó tôi mê man, tưởng rằng mình sẽ không tỉnh dậy được nữa thì bên tai tôi lại vang lên tiếng của một cô gái. Cô ta kêu tôi phải cố gắng tỉnh lại… sau đó tôi không nhớ gì thêm ngoài cái tên Trần Chân. Lúc tôi tỉnh dậy lập tức tìm người có giọng nói ấy, nhưng Xuân Mai không phải. Cho đến khi cô đến, tôi vừa nghe cô nói câu đầu tiên đã nhận ra cô chính là Trần Chân, có phải không?”
Tôi nhớ đến hôm đó luyên thuyên đủ chuyện với Nam mà không khỏi đỏ mặt. Cũng may anh ta đi phía sau nên không thấy được tôi lúc này.
“Cảm ơn cô!”
Giọng Nam vang lên từ phía sau trầm trầm, ấm áp. Tôi thở ra một hơi thật mạnh, nói với anh: “Không cần cảm ơn nhiều lần như vậy đâu. Chỉ cần anh mau chóng nhớ lại mọi chuyện là tốt rồi.”
*
* *
Chuyện của Tú Bình tôi nghĩ đã trôi qua, nhưng không hiểu sao đến một ngày Cát cũng biết. Anh ta hùng hổ đến phòng tìm tôi, quăng cái áo tôi tặng vào người tôi đầy giận dữ: “Tại sao Tú Bình ghé qua đây cô lại không nói với tôi?”
Tôi cũng đã quen với tình cảnh này nên không còn mất bình tĩnh như trước. Thay vào đó, tôi ôn tồn trả lời: “Chị họ tôi đến thăm tôi, tại sao tôi phải nói cùng anh? Còn nếu anh muốn biết tin tức về người anh yêu thì anh tự đi mà tìm hiểu, đừng có động một chút là đổ lên đầu tôi.”
“Cô!”
“Huỳnh Cát, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh về việc này. Tôi không chấp nhất việc anh yêu ai hay quan tâm ai. Nhưng đừng bao giờ vì những cảm xúc của anh dành cho người con gái khác mà làm ảnh hưởng đến tôi. Áo tôi may cho anh, anh quăng ngược lại tôi. Vậy đôi bông tai vốn dĩ người khác không thèm nhận mà anh đem tặng tôi, tôi có nên trả lại cho anh theo cách này hay không?”
“Hôm nay cô ăn gan hùm hay sao mà lại dám trả treo với tôi như thế?”
“Tôi không ăn gan hùm hay mật báo gì cả. Tôi chỉ nói những gì mà Trần Chân khi xưa không dám nói. Anh đang tức giận vì tôi không nói chuyện Tú Bình đi tìm tôi, hay anh đã phát hiện trong lòng chị ấy từ lâu vốn đã không còn hình bóng của anh. Dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi cùng lắm chỉ có mạng này, nếu anh muốn, tôi sẵn sàng sống chết với anh!”
Tôi trông thấy Cát nắm chặt tay lại thành hình cú đấm liền vội vã rút cây trâm trên tóc ra chĩa thẳng vào ngực trái của mình. Nếu anh ta dám bước tới một bước để hành hạ tôi, tôi cũng không ngần ngại đâm thẳng cây trâm ấy vào tim. Cùng lắm đau một chút thôi rồi cũng sẽ hết, còn hơn giữa chúng tôi cứ vì chuyện này mà tranh chấp với nhau.
Cát thấy tôi làm dữ anh liền đổi thái độ, không hung hãn với tôi nữa. Anh quay người bỏ đi, buông lại một câu: “Trần Chân, cô thay đổi rồi.”
Dĩ nhiên tôi đã thay đổi, Tú Bình cũng thay đổi, duy chỉ có anh là vẫn còn cố chấp u mê bất ngộ. Tôi kêu Xuân Mai vào phòng, đem chiếc áo Cát vừa quăng trả lại tôi bỏ đi. Từ đây về sau, sẽ không còn bất cứ thứ gì tôi vì anh ta mà đích thân làm nữa.
Cũng trong đêm đó, Cát phi ngựa rời khỏi nhà. Tôi đoán chắc chắn anh ta lại đi tìm Tú Bình. Huỳnh Cát quả thực là một kẻ ngốc!
Nhìn những người nông dân vui vẻ gặt hái thành quả họ làm ra, gương mặt ai cũng tràn đầy vẻ rạng rỡ mà tôi cũng vui lây. Suốt những ngày thu hoạch tôi gần như ở ngoài ruộng, lăng xăng chạy tới chạy lui hỗ trợ mọi người. Dĩ nhiên tôi không trực tiếp thu hoạch, nhưng tôi cũng chuẩn bị nào là bánh trái trà nước để mọi người thư giãn sau những giờ làm việc cực nhọc. Xuân Mai cũng đi theo hầu tôi và Cát, đôi lúc tôi vô tình nhìn chị, lại thấy chị lén nhìn Nam.
Cát ngồi trong chòi nhìn ra, miệng nói vu vơ: “Tên đó quả thật làm việc rất chăm chỉ.”
Tôi không biết Cát đang nói chuyện với ai nên cũng không trả lời.
Cát hỏi tiếp: “Cô và hắn quen biết nhau từ nhỏ à?”
Xuân Mai bị câu hỏi của Cát làm cho thót tim. Ngay cả tôi cũng giật mình, suýt chút quên mất là trước đây có nói dối anh rằng Nam là đồng hương của Xuân Mai. Xuân Mai đành cúi đầu, lí nhí: “Dạ!”
Cát có vẻ không quan tâm thái độ của Xuân Mai lắm, hỏi tiếp: “Ở quê hắn có vợ con gì chưa?”
Xuân Mai quay sang nhìn tôi. Tôi lắc đầu ra hiệu chị ấy tùy cơ ứng biến. Xuân Mai lễ phép thưa với Cát: “Thưa cậu, em rời nhà cũng gần mười năm rồi. Trong thời gian này thật sự không biết anh ấy đa có gia đình hay chưa.”
Cát nhìn về hướng Nam làm việc, lãnh đạm nói: “Tôi sẽ cho người đi đến quê cô một chuyến để thăm hỏi về hắn.”
Cả tôi và Xuân Mai đều hoảng hốt. Tôi nhìn sang Cát dò hỏi: “Anh định làm gì?”
“Hắn ta không nhớ gì hết. Nếu thật sự ở quê đã có gia đình, chắc hẳn người nhà cũng trông chờ tin tức. Tôi sẽ dò hỏi thử xem, nếu hắn đã có vợ con rồi thì cho người đón ra Châu Lạng này, biết đâu gặp lại người thân, hắn sẽ nhớ những chuyện trước đây.”
Xuân Mai nhanh chóng nói cùng Cát: “Lúc trước quả thật nhà anh ta có chuyển đến thôn của em. Nhưng được vài năm đã chuyển đi nơi khác, sau đó không còn tin tức. Lần trước gặp ở Châu Lạng, may mà anh ta không thay đổi quá nhiều nên em vẫn nhận ra. Bây giờ cậu có về đó thì chưa chắc mọi người biết thông tin.”
Cát ngã người dựa vào vách chòi, lắc đầu: “Vậy cũng không ổn rồi. Thật chẳng ra làm sao.”
Tôi bĩu môi: “Tôi mới thấy anh thật chẳng ra làm sao. Anh ta vốn chỉ là một kẻ làm công mà cũng khiến anh bận lòng.”
Hy vọng những lời của tôi sẽ làm Cát quên đi chuyện về Nam. Chứ nếu anh ta điều tra thân phận của Nam, rồi biết tôi và Xuân Mai nói dối thì mọi chuyện sắp tới không biết sẽ như thế nào. Bây giờ chỉ mong Nam nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện và quay về nơi của anh ta, có như vậy tôi mới thấy nhẹ lòng.
Chỉ sợ tôi ngồi đây, lời qua tiếng lại với Cát một lúc nữa sẽ lại cãi nhau nên tôi đứng dậy, cố ý nói cho Cát nghe: “Trưa rồi, tôi ra gọi mọi người nghỉ tay một chút.”
Không cần đợi Cát trả lời, tôi bước ra ruộng, mặc cho ánh nắng gay gắt buổi trưa chiếu vào mình, hô to: “Mọi người ơi nghỉ trưa đi. Hôm nay có món thịt kho để ăn cơm đây.”
Những người nông dân lần lượt kéo nhau vào các chòi tránh nắng. Lúc đi ngang tôi ai cũng cười rạng rỡ dù mặt mày vương vãi đầy mồ hôi. Nam là người đi vào sau cùng. Vai anh vác cả hai giỏ bông to đùng, đi ngang tôi chau mày hỏi: “Sao cô đứng ngoài nắng?”
Tôi mỉm cười: “Vào trong ăn cơm đi.”
“Ừm. Cô cũng vào đi.”
Anh đi lướt ngang tôi, một chút mùi vị của nắng trưa xộc vào mũi tôi không hiểu sao lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Nhìn tấm lưng Nam ướt đẫm mồ hôi, nhập nhòa trong ánh nắng vàng cùng những bông hoa vải, tôi thẩn thờ…
*
* *
Vụ thu hoạch này chúng tôi cũng áp dụng chính sách thưởng năng suất cho những ai chăm chỉ nhất. Mọi người cho nhau điểm số, mặt ai nấy đều tươi cười. Tôi đảo một vòng, thấy thẻ tên của ai cũng có gạch đỏ bình chọn, khác nhau chỉ là nhiều hay ít. Chỉ tội cho Nam, anh không phải là nông phu chính thức nên chẳng ai quan tâm đến thẻ tên của anh. Tôi lẳng lặng đến thẻ tên của anh, tặng anh hết cả ba điểm mình có thể cho. Khi nhận lại thẻ tên của mình, Nam nhạc nhiên nhìn tôi còn tôi thì nhún vai mỉm cười.
Đến gần chiều mọi người kéo nhau ra về. Cát cũng phải theo mấy quản điền để tính toán lại sổ sách. Anh hỏi tôi có muốn về nhà hay không, tôi bảo muốn ghé qua thăm Nhược Lan, anh liền kêu Nam đưa tôi đi qua chỗ chị ấy.
Những bông vải còn sót lại ngoài đồng, được dịp gặp gió lại bay lên tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Tôi nghịch ngợm chạy theo để bắt bông hoa vừa lướt qua mặt mình, vụng về thế nào lại ngã sấp mặt xuống đất. Nam vội vàng chạy lại đỡ lấy tôi, gương mặt lạnh lùng cũng không giấu nổi nụ cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh cười, khiến cho những vết sẹo trên mặt anh nhăn nhúm lại thật ghê rợn, nhưng sao tôi không có cảm giác sợ hãi chút nào.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác bị anh trêu nên giận dỗi không đứng dậy nữa, cứ thế ngồi bệt xuống ruộng. Anh đứng sau lưng tôi một hồi không thấy tôi nhúc nhích, cũng ngồi xuống, không gần tôi nhưng cũng không quá xa để nghe những lời tôi thỏ thẻ.
“Anh thật không nhớ gì về chuyện trước kia sao?”
“Không nhớ!”
“Có khi nào trước đây anh đã có vợ con rồi không?”
“Có thể. Nhưng không có ấn tượng.”
Tôi chóng tay ngã người ra phía sau cho những cơn gió thổi qua mặt mình.
“Anh có thắc mắc về quá khứ của mình không?”
“Tôi có. Tôi cũng muốn biết tại sao mình lại ra nông nỗi này.”
Tôi phóng tầm mắt thật xa, nơi những ngọn núi chập chùng mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến: “Nếu thật sự anh là phản tặc, vậy anh sẽ làm gì?”
“Lúc cô cứu tôi, cô có nghĩ tôi là phản tặc không?”
“Tôi dĩ nhiên là có. Nhưng từ lúc đó đến nay, tôi vẫn không thấy bên quan phủ có cáo thị gì về anh nên tôi nghĩ có lẽ anh không phải là phản tặc. Mà cho dù như thế thật thì chắc anh cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bên phe Nùng Trí Cao mà thôi.”
“Nếu tôi thật sự theo phe Nùng Trí Cao, cô có hối hận khi cứu tôi không?”
Tôi nghiêm mặt nhìn anh, trả lời rõ ràng: “Sẽ rất hối hận. Trước đây tôi đã đỡ cho Nùng Trí Cao một chưởng để giữ lại mạng hắn. Không ngờ sau này chị họ tôi bất chấp nguy hiểm đi tìm hắn. Tôi với hắn – không đội trời chung. Nếu anh thật sự theo phe của hắn, tôi sẽ trình anh lên cho quan phủ.”
Trái với vẻ nghiêm túc của tôi, Nam vẫn giữ vẻ mặt bình thản đáp lại: “Cô sẽ không làm được điều đó đâu.”
“Sao anh biết?” Tôi hỏi
“Vì cô là một cô gái lương thiện.”
Tôi không nghĩ Nam sẽ trả lời như thế nên có chút bối rối. Những lời anh nói với tôi trước nay tôi chưa từng nghe qua nên có cảm giác kỳ lạ trong lòng. Tôi biết Nam chỉ nói những gì mà anh nghĩ, nhưng lời lẽ của anh quá thẳng thắn, khó tránh trong tôi phát sinh ngại ngùng. Tôi chống tay đứng dậy, kêu anh cùng tôi đi đến nhà Nhược Lan.
Anh đi sau tôi, khẽ kêu lên: “Trần Chân!”
Tôi giật mình quay lại, không nghĩ anh ta lại cả gan kêu đến tên mình. Đang định bụng mắng cho anh một hơi thì anh lên tiếng: “Lúc đó tôi mê man, tưởng rằng mình sẽ không tỉnh dậy được nữa thì bên tai tôi lại vang lên tiếng của một cô gái. Cô ta kêu tôi phải cố gắng tỉnh lại… sau đó tôi không nhớ gì thêm ngoài cái tên Trần Chân. Lúc tôi tỉnh dậy lập tức tìm người có giọng nói ấy, nhưng Xuân Mai không phải. Cho đến khi cô đến, tôi vừa nghe cô nói câu đầu tiên đã nhận ra cô chính là Trần Chân, có phải không?”
Tôi nhớ đến hôm đó luyên thuyên đủ chuyện với Nam mà không khỏi đỏ mặt. Cũng may anh ta đi phía sau nên không thấy được tôi lúc này.
“Cảm ơn cô!”
Giọng Nam vang lên từ phía sau trầm trầm, ấm áp. Tôi thở ra một hơi thật mạnh, nói với anh: “Không cần cảm ơn nhiều lần như vậy đâu. Chỉ cần anh mau chóng nhớ lại mọi chuyện là tốt rồi.”
*
* *
Chuyện của Tú Bình tôi nghĩ đã trôi qua, nhưng không hiểu sao đến một ngày Cát cũng biết. Anh ta hùng hổ đến phòng tìm tôi, quăng cái áo tôi tặng vào người tôi đầy giận dữ: “Tại sao Tú Bình ghé qua đây cô lại không nói với tôi?”
Tôi cũng đã quen với tình cảnh này nên không còn mất bình tĩnh như trước. Thay vào đó, tôi ôn tồn trả lời: “Chị họ tôi đến thăm tôi, tại sao tôi phải nói cùng anh? Còn nếu anh muốn biết tin tức về người anh yêu thì anh tự đi mà tìm hiểu, đừng có động một chút là đổ lên đầu tôi.”
“Cô!”
“Huỳnh Cát, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh về việc này. Tôi không chấp nhất việc anh yêu ai hay quan tâm ai. Nhưng đừng bao giờ vì những cảm xúc của anh dành cho người con gái khác mà làm ảnh hưởng đến tôi. Áo tôi may cho anh, anh quăng ngược lại tôi. Vậy đôi bông tai vốn dĩ người khác không thèm nhận mà anh đem tặng tôi, tôi có nên trả lại cho anh theo cách này hay không?”
“Hôm nay cô ăn gan hùm hay sao mà lại dám trả treo với tôi như thế?”
“Tôi không ăn gan hùm hay mật báo gì cả. Tôi chỉ nói những gì mà Trần Chân khi xưa không dám nói. Anh đang tức giận vì tôi không nói chuyện Tú Bình đi tìm tôi, hay anh đã phát hiện trong lòng chị ấy từ lâu vốn đã không còn hình bóng của anh. Dù là chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi cùng lắm chỉ có mạng này, nếu anh muốn, tôi sẵn sàng sống chết với anh!”
Tôi trông thấy Cát nắm chặt tay lại thành hình cú đấm liền vội vã rút cây trâm trên tóc ra chĩa thẳng vào ngực trái của mình. Nếu anh ta dám bước tới một bước để hành hạ tôi, tôi cũng không ngần ngại đâm thẳng cây trâm ấy vào tim. Cùng lắm đau một chút thôi rồi cũng sẽ hết, còn hơn giữa chúng tôi cứ vì chuyện này mà tranh chấp với nhau.
Cát thấy tôi làm dữ anh liền đổi thái độ, không hung hãn với tôi nữa. Anh quay người bỏ đi, buông lại một câu: “Trần Chân, cô thay đổi rồi.”
Dĩ nhiên tôi đã thay đổi, Tú Bình cũng thay đổi, duy chỉ có anh là vẫn còn cố chấp u mê bất ngộ. Tôi kêu Xuân Mai vào phòng, đem chiếc áo Cát vừa quăng trả lại tôi bỏ đi. Từ đây về sau, sẽ không còn bất cứ thứ gì tôi vì anh ta mà đích thân làm nữa.
Cũng trong đêm đó, Cát phi ngựa rời khỏi nhà. Tôi đoán chắc chắn anh ta lại đi tìm Tú Bình. Huỳnh Cát quả thực là một kẻ ngốc!
Bình luận truyện