Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 51: Trí giả trong mắt người Bắc Liêu
Phương Giải và Đại Khuyển giấu mình trong bụi cỏ, nhìn trộm con đường nhỏ cách đó không xa. Bởi vì bộ quần áo màu đỏ trên người Mộc Tiểu Yêu quá gây sự chú ý, cho nên nàng lưu lại ở một chỗ bí mật trong cỏ lau. Từ lúc Mộc Tiểu Yêu cảm giác được có không ít người đang tới, Phương Giải và Đại Khuyển đã tìm sẵn một chỗ thích hợp để nấp. Bọn họ có đầy đủ thời gian.
Vốn tưởng là Tình Nha của Đại Tùy. Nhưng lúc tới gần, Phương Giải nhịn không được kinh ngạc, thấp giọng nói một câu.
- Sao lại là bọn họ?
Trên con đường nhỏ cách đó không xa, mười mấy nam tử cường tráng tụ tập thấp giọng trò chuyện với nhau. Có mấy người thì đứng bốn phía canh phòng. Nhữngngười còn lại thì tìm một chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi. Mà người trẻ tuổi ngồi ở giữa lại là người quen của Phương Giải.
Trường bào, mã quái, ủng da, khóa loan đao.
Phía trước trán cạo bóng loáng, tóc phía sau được búi lại.
- Người Bắc Liêu?
Đại Khuyển cũng lắp bắp kinh hãi, vô ý thức nhìn về phía Phương Giải:
- Ngươi quen bọn họ?
Phương Giải chỉ người Bắc Liêu trẻ tuổi ngồi ở giữa:
- Lúc ở Phan Cố từng gặp mặt người đó một lần. Hắn dẫn theo năm trăm conchiến mã vào thành buôn bán. Tên hình như là Hoàn Nhan Ly Yêu gì đóTuy nhiên hắn giả vờ làm dân chăn nuôi bình thường. Nhưng lúc trước ta nhìn ra được, người này chắc chắn có địa vị không hề thấp ở Bắc Liêu. Ngươi xem, những người Bắc Liêu kia coi hắn là trung tâm. Tất cả phòng ngự được bố trí đều vì bảo vệ hắn.
Phương Giải trầm ngâm một lúc, lại nói:
- Nhanh như vậy liền từ đế đô quay về, chẳng lẽ bọn họ bị Hoàng Đế Đại Tùy cự tuyệt?
- Không rõ ngươi đang nói cái gì.
Đại Khuyển hít hà một cái, nói:
- Những người này chắc không phải nhằm vào chúng ta. Trên người bọn họ không có sát khí. Nhưng nếu Tiểu Yêu đã nói trong bọn họ có cao thủ, thì chúng takhông thể không cẩn thận một chút.
Phương Giải cười cười, chỉ tay về chiến mã của người Bắc Liêu:
- Nếu có thể nghĩ biện pháp trộm ba con ngựa của bọn họ thì tốt. Đương nhiên, nếu như có thể trộm được cỗ xe ngựa của bọn họ thì càng tốt hơn.
- Ồ?
Phương Giải vừa mới nói xong, liền không nhịn được ồ một tiếng. Bởi vì hắn trông thấy trong đám người Bắc Liêu kia lại có một nữ tử!
Nử tử đó mặc trang phục như nam nhân Bắc Liêu, lúc bỏ cái mũ xuống lộ ra bộ tóc dài. Cái búi tóc sau ót là tóc giả. Bởi vì cách hơi xa, nên không nhìn rõ dung mạo của nàng. Nhưng khẳng định là nàng ta đã dịch dung qua. Khuôn mặt dùng cái gì đóvẽ loạn lên, cho nên thoạt nhìn màu da hơi đen. Phương Giải biết, nữ tử của Bắc Liêu cơ hồ đều trắng như tuyết, hơn nữa dung mạo cực kỳ kiều mỵ.
- Có gì ngạc nhiên?
Đại Khuyển thấp giọng nói:
- Nếu đúng như lời ngươi suy đoán, nam tử Bắc Liêu kia là một nhân vật lớn. Thì mang theo một nha hoàn hầu hạ cũng không có gì lạ. Các quý tộc ấy à, không phải đều chú ý tới hàng đêm có mỹ nữ bên cạnh ấm chăn hay sao?
Hai người bọn họ xì xào bán tán trong bụi cỏ. Những người Bắc Liêu nghỉ ngơi trên đường nhỏ kia cũng đang xì xào bàn tán.
Nữ tử rõ ràng đã dịch dung qua đứng lên ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan LyYêu. Kiểu ngồi rõ ràng là của nữ tính. Hai đùi kẹp lại, đầu gối không hạ quá thấp. Nếu một nam nhân mà ngồi kiểu đó, chỉ sẽ sợ bị người ta chê cười.
Bởi vì khuôn mặt bị vẽ loạn lên, nên nhìn không ra dung mạo thật của nàng. Chính vì vậy, mà kiểu tóc theo kiểu nữ tính cùng với khuôn mặt đen kia, trông thế nào cũng thấy buồn cười.
Nhìn mặt của nàng, đáng ra thân thể không mập mới đúng. Hiện tại thân hình có vẻ khôi ngô cường tráng, bả vai cũng rất rộng. Nhất định là đã lót không ít thứ gì đó ở trong quần áo.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cầm túi nước uống một ngụm, sau đó nhìn Hoàn Nhan Ly Yêu, hỏi:
- Ca ca, rốt cuộc Hoàng Đế Đại Tùy có ý gì? Chúng ta cứ như vậy không minhbạch trở về. Nếu phụ hãn hỏi, chúng ta trả lời như thế nào? Mặc dù lần này so với các lần trước, đã có đại nhân vật tiếp kiến ca ca. Nhưng cuối cùng vẫn không đâu vào đâu. Bảo chúng ta nên chuẩn bị như thế nào?
- Người trung nguyên đáng ghét nhất là ở điểm đó, thật không thống khoái gì!
Một nam tử tục tằng để râu quai nón đứng cách đó không xa, có chút bất mãn nói
- Chúng ta thành tâm thực lòng đầu nhập vào Đại Tùy, nguyện ý làm con dân của Hoàng Đế Đại Tùy. Vậy mà bọn họ lại bưng cái đế, không cho ra đáp án. Chẳng lẽ còn sợ chúng ta tiết lộ việc này ra ngoài? Phải biết rằng người Bắc Liêu chúng ta phải chịu phong hiểm còn lớn hơn người Tùy bọn họ rất nhiều.
- Khoát Đài, cũng không thể nói như vậy.Vương tử Bắc Liêu Hoàn Nhan Trọng Đức, dùng tên giả là Hoàn Nhan Ly Yêu, khoát tay nói:
- Người Tùy lo lắng vậy cũng có lý của bọn họ. Mặc kệ là tính toán tiếp nhận hay không tiếp nhận Bắc Liêu chúng ta, Đại Tùy sẽ không thể hiện thái độ ra bên ngoài. Một khí tin tức này mà bị lộ ra, Đại Tùy và Mông Nguyên tất sẽ có một trận chiến tranh. Mông Ca cũng tốt, Hoàng Đế Đại Tùy cũng thế, bọn họ là Hoàng Đế của một cường quốc, cho nên rất coi trọng mặt mũi của mình. Nếu quả thật muốn khai chiến, bọn họ cũng sẽ không cho phép binh lính của mình thất bại!
- Người trung nguyên sống thật mệt mỏi!
Khoát Đài không ngừng vung roi ngựa quật vào đám cỏ dại:
- Cái kiểu chiêm tiền cố hậu như vậy thì có thể làm nên chuyện lớn gì? Nếu đổi là ta, đã sớm phái đại quân liên thủ với thiết kỵ của Bắc Liêu chúng ta đấu một trận.Mãn Đô Kỳ mà Mông Nguyên bố trí ở biên giới Đại Tùy có số lượng bất quá chỉ mười vạn kỵ binh mà thôi. Nếu thực sự đánh nhau, ba vạn hàn kỵ của Bắc Liêu chúng ta cũng có thể tàn sát bọn chúng, căn bản không cần Đại Tùy xuất binh!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Hiện tại ta có một suy đoán, nếu quả thật là như vậy, thì khi chúng ta về trở về phải khuyên nhủ phụ hãn chuẩn bị sẵn cho chiến tranh. Tuy nhiên vị Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công của Đại Tùy kia trước khi đi, lại giả vờ hồ đồ. Làm cho ta đoán không ra rốt cuộc bọn họ tính toán như thế nào?
- Suy đoán gì?
Nữ tử Bắc Liêu hỏi.- Là
Không đợi Hoàn Nhan Trọng Đức nói chuyên, bỗng một võ sĩ Bắc Liêu có nhiệm vụ bảo vệ la lớn:
- Người nào?
Hoàn Nhan Trọng Đức và nữ tử Bắc Liêu kia liền vội vàng đứng lên nhìn sang hướng đó. Chỉ thấy một thiếu niên toàn thân ướt sũng mỉm cười đi tới.
- Hoành Nhan huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Thiếu niên kia chắp tay, mỉm cười gọi một tiếng.- Phương đại nhân?
Lúc Hoàn Nhan Trọng Đức nhận ra Phương Giải, nhịn không được kinh ngạc tới há hốc miệng. Hắn thực sự không ngờ lại gặp được vị thiếu niên mà lúc ở Phan Cố đã gây ấn tượng mạnh cho hắn ở chỗ này. Dù hắn biết thiếu niên kia chỉ là một đội phó biên quân. Nhưng trí tuệ của người thiếu niên khiến hắn rất kính nể.
Lúc ấy ở trong địa lao của Phan Cố, thiếu niên này liền nói rằng mình tới đế đô nhất định sẽ được một vị quan rất lớn đón tiếp. Lúc ấy Hoàn Nhan Trọng Đức còn chưa tin. Nhưng sau khi tới đế đô, quả nhiên là Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đích thân gặp hắn. Hắn không tin vào bói toán, cho nên hắn càng tin rằng người thiếu niên này cực kỳ thông minh.
Người như vậy, ở Bắc Liêu được gọi là trí giả.Mà trí giả, ở Bắc Liêu rất được tôn kính.
- Đừng gọi ta là đại nhân, ta chỉ là một biên quân tiểu tốt của Đại Tùy mà thôi.
Phương Giải mỉm cười đi tới, căn bản không để ý tới những võ sĩ Bắc Liêu đã đặt tay ở chuôi đao. Cử động bình tĩnh này của hắn, đã gây sự chú ý cho nữ tử Bắc Liêu. Lúc Phương Giải vừa mới xuất hiện, nàng đã nhanh chóng đội mũ vào. Búi tóc lại rũ ra phía sau, không nhìn thấy sơ hở gì.
Phương Giải chỉ nhìn khẽ qua nữ tử kia mà thôi, không dừng lại lâu. Nhưng đôi mắt to sáng ngời của nử tử này, vẫn để lại ấn tương sâu trong lòng hắn. Ánh mắt của nàng lớn, mà lại sáng ngời như nước, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn. Chỉ là không biết dùng cái gì để cải trang, nên không nhìn ra màu da vốn có.Đôi mắt đẹp của nữ tử kia dừng ở trên người Phương Giải, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Phương Giải vừa đi vừa cười nói:
- Nếu Hoàn Nhan huynh không ngại, có thể gọi ta một tiếng lão đệ.
Hoàn Nhan Trọng Đức bước nhanh tới nghênh đón, vừa đi vừa cười nói:
- Ngươi là vị trí giả mà ta tôn kính nhất từ khi bước chân vào Đại Tùy. Có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi là vinh quang của ta. Từ lúc từ biệt ở Phan Cố, ta thường xuyên nhớ tới ngươi. Luôn tiếc nuối không còn cơ hội gặp mặt. Có lẽ Trường Sinh Thiên đã nghe được lời cầu nguyện của ta, nên đã bố trí Phương huynh đệ tới gặp ta.
Đối với cách nói chuyện này của người Bắc Liêu, Phương Giải cũng không xa lạ gì.Hắn vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy a, Trường Sinh Thiên gửi cho ta một giấc mơ. Nói rằng Hoàn Nhanh huynh nhớ ta, cho nên ta không ngại ngàn dặm xa xội chạy tới đây chờ ngươi.
- Ha hả!
Hoàn Nhan Trọng Đức không nhịn được bật cười, không hề câu thúc kéo tay Phương Giải về chỗ ngồi. Vừa đi vừa giới thiệu cho đám thủ hạ:
- Đây là huynh đệ tốt mà ta quen được ở Phan Cố. Chính là hắn nói cho ta biết lần này tới Đại Tùy sẽ có đại quan tiếp kiến.
- Bái kiến Phương trí giả.
Đám người Khoát Đài không dám chậm trễ, liền đặt ngang cánh tay ở trướcngực, sau đó cúi người hành lễ.
Phương Giải vội vàng khoát tay nói:
- Ta đâu phải là trí giả gì. Hoàn Nhan huynh khen trật rồi. À, mà ta tưởng mọi người tới đế đô chứ. Sao lại gặp mọi người ở đây?
Hoàn Nhan Trọng Đức khoát tay, những võ sĩ Bắc Liêu kia lập tức rời đi. Hắn kéo tay Phương Giải ngồi xuống một tảng đá bên đường, kể lại chuyện trải qua ở đế đô:
- Phương huynh đệ, ngươi không phải là người ngoài, là bằng hữu của Bắc Liêu chúng tôi. Cho nên ta không có ý lừa gạt ngươi. Xem ra lần này chúng tôi phải mang theo thất vọng trở về Thập Vạn Đại Sơn Bắc Liêu rồi. Cô phụ sự phó thác của phụ hãn, trong lòng ta rất khổ sở.Phương Giải khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi hỏi:
- Sao vậy, triều đình chỉ đưa các vị đi chơi đâu đó rồi tiễn biệt à?
- Lần này không giống.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói lại những lời của Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công, hắn do dự một lát, mới nói:
- Phương huynh đệ, ngươi là người trí tuệ nhất mà ta từng thấy. Ta coi ngươi như huynh đệ của mình. Người Bắc Liêu cũng chân thành coi ngươi là bằng hữu. Mời Phương huynh đệ suy nghĩ giúp ta, lần này triều đình Đại Tùy các ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào?
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, những người Bắc Liêu này quả nhiên là khờ khạo. Chỉ gặp mặt có hai lần đã kể hết chuyện quan trọng như vậy. Tuy nhiên hắn lạiyêu mến tính tình thẳng thắn của bọn họ. Nói chuyện với những người như vậy, đỡ mệt hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ lại những điều Hoàn Nhan Trọng Đức vừa kể, sau đó lắc đầu nói:
- Lần này khẳng định không giống với những lần trước. Bằng không Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đã không đích thân gặp các vị rồi. Hơn nữa, thực ra ngay từ lúc đầu Hoàn Nhan huynh không cần phải nghi hoặc. Huynh nên nghĩ vì sao lần này thái độ của triều đình lại khác với lúc trước.
- Khác chỗ nào?
Hoàn Nhan Trọng Đức vô ý thức hỏi.
Phương Giải khẽ cười nói:- Huynh ngẫm lại mà xem. Trước kia Đại Hãn Bắc Liêu phái sứ giả tới yết kiến Hoàng Đế Đại Tùy. Mỗi lần nhắc tới việc Bắc Liêu muốn phụ thuộc vào Đại Tùy, quan viên Lễ Bộ trả lời như thế nào?
- Bọn họ một mực trốn tránh, nếu hỏi nhiều quá, bọn họ liền trực tiếp từ chối.
- Còn gì nữa không?
- Còn tặng không ít quà.
- Lần này có tặng quà cho các vị không?
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Không có. Đừng nói là đồ sứ và lá trà như lần trước. Lúc rời khỏi đế đô, cũngkhông có quan viên nào của Đại Tùy đưa tiễn. Ta định cầu kiến Hoài Thu Công đại nhân rồi mới đi, nhưng không có người nào trả lời ta. Thật giống như, chúng tôi biến thành những người không được chào đón vậy.
Phương Giải đứng lên, vỗ vai Hoàn Nhan Trọng Đức, chăm chú nói:
- Trở về nói với Khả Hãn Bắc Liêu, bảo ngài ấy lệnh cho các dũng sĩ Bắc Liêu chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽchiến tranh sắp tới.
Hoàn Nhan Trọng Đức ngạc nhiên:
- Sao Phương huynh đệ khẳng định như vậy?
- Casứ giả đại nhân, đại nhân nên tin lời của trí giả.
Nử tử Bắc Liêu giả nam trang một mực ngồi yên tĩnh kia nén giận nói với HoànNhan Trọng Đức một câu. Có lẽ vì suýt nữa nói sai, nên khuôn mặt đen lộ ra một tia đỏ ửng.
Hoàn Nhan Trọng Đức khẽ giật mình, lập tức vội vàng hướng Phương Giải xin lỗi.
Phương Giải do dự một chút nói ra:
- Không cần cảm ơn tathực ra, ta tới tìm Hoàn Nhan huynh là có việc cầu giúp đỡ. Hiện tại ta gặp phải chút việc khó khăn, không biết Hoàn Nhan huynh có chịu giúp một tay không?
- Đương nhiên!
Không đợi Hoàn Nhan Trọng Đức nói chuyện, nàng kia đã gật đầu mạnh nói xenvào. Một câu vô ý thức này vừa nói ra, nàng lập tức tỉnh ngộ, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Vốn tưởng là Tình Nha của Đại Tùy. Nhưng lúc tới gần, Phương Giải nhịn không được kinh ngạc, thấp giọng nói một câu.
- Sao lại là bọn họ?
Trên con đường nhỏ cách đó không xa, mười mấy nam tử cường tráng tụ tập thấp giọng trò chuyện với nhau. Có mấy người thì đứng bốn phía canh phòng. Nhữngngười còn lại thì tìm một chỗ sạch sẽ để nghỉ ngơi. Mà người trẻ tuổi ngồi ở giữa lại là người quen của Phương Giải.
Trường bào, mã quái, ủng da, khóa loan đao.
Phía trước trán cạo bóng loáng, tóc phía sau được búi lại.
- Người Bắc Liêu?
Đại Khuyển cũng lắp bắp kinh hãi, vô ý thức nhìn về phía Phương Giải:
- Ngươi quen bọn họ?
Phương Giải chỉ người Bắc Liêu trẻ tuổi ngồi ở giữa:
- Lúc ở Phan Cố từng gặp mặt người đó một lần. Hắn dẫn theo năm trăm conchiến mã vào thành buôn bán. Tên hình như là Hoàn Nhan Ly Yêu gì đóTuy nhiên hắn giả vờ làm dân chăn nuôi bình thường. Nhưng lúc trước ta nhìn ra được, người này chắc chắn có địa vị không hề thấp ở Bắc Liêu. Ngươi xem, những người Bắc Liêu kia coi hắn là trung tâm. Tất cả phòng ngự được bố trí đều vì bảo vệ hắn.
Phương Giải trầm ngâm một lúc, lại nói:
- Nhanh như vậy liền từ đế đô quay về, chẳng lẽ bọn họ bị Hoàng Đế Đại Tùy cự tuyệt?
- Không rõ ngươi đang nói cái gì.
Đại Khuyển hít hà một cái, nói:
- Những người này chắc không phải nhằm vào chúng ta. Trên người bọn họ không có sát khí. Nhưng nếu Tiểu Yêu đã nói trong bọn họ có cao thủ, thì chúng takhông thể không cẩn thận một chút.
Phương Giải cười cười, chỉ tay về chiến mã của người Bắc Liêu:
- Nếu có thể nghĩ biện pháp trộm ba con ngựa của bọn họ thì tốt. Đương nhiên, nếu như có thể trộm được cỗ xe ngựa của bọn họ thì càng tốt hơn.
- Ồ?
Phương Giải vừa mới nói xong, liền không nhịn được ồ một tiếng. Bởi vì hắn trông thấy trong đám người Bắc Liêu kia lại có một nữ tử!
Nử tử đó mặc trang phục như nam nhân Bắc Liêu, lúc bỏ cái mũ xuống lộ ra bộ tóc dài. Cái búi tóc sau ót là tóc giả. Bởi vì cách hơi xa, nên không nhìn rõ dung mạo của nàng. Nhưng khẳng định là nàng ta đã dịch dung qua. Khuôn mặt dùng cái gì đóvẽ loạn lên, cho nên thoạt nhìn màu da hơi đen. Phương Giải biết, nữ tử của Bắc Liêu cơ hồ đều trắng như tuyết, hơn nữa dung mạo cực kỳ kiều mỵ.
- Có gì ngạc nhiên?
Đại Khuyển thấp giọng nói:
- Nếu đúng như lời ngươi suy đoán, nam tử Bắc Liêu kia là một nhân vật lớn. Thì mang theo một nha hoàn hầu hạ cũng không có gì lạ. Các quý tộc ấy à, không phải đều chú ý tới hàng đêm có mỹ nữ bên cạnh ấm chăn hay sao?
Hai người bọn họ xì xào bán tán trong bụi cỏ. Những người Bắc Liêu nghỉ ngơi trên đường nhỏ kia cũng đang xì xào bàn tán.
Nữ tử rõ ràng đã dịch dung qua đứng lên ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan LyYêu. Kiểu ngồi rõ ràng là của nữ tính. Hai đùi kẹp lại, đầu gối không hạ quá thấp. Nếu một nam nhân mà ngồi kiểu đó, chỉ sẽ sợ bị người ta chê cười.
Bởi vì khuôn mặt bị vẽ loạn lên, nên nhìn không ra dung mạo thật của nàng. Chính vì vậy, mà kiểu tóc theo kiểu nữ tính cùng với khuôn mặt đen kia, trông thế nào cũng thấy buồn cười.
Nhìn mặt của nàng, đáng ra thân thể không mập mới đúng. Hiện tại thân hình có vẻ khôi ngô cường tráng, bả vai cũng rất rộng. Nhất định là đã lót không ít thứ gì đó ở trong quần áo.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cầm túi nước uống một ngụm, sau đó nhìn Hoàn Nhan Ly Yêu, hỏi:
- Ca ca, rốt cuộc Hoàng Đế Đại Tùy có ý gì? Chúng ta cứ như vậy không minhbạch trở về. Nếu phụ hãn hỏi, chúng ta trả lời như thế nào? Mặc dù lần này so với các lần trước, đã có đại nhân vật tiếp kiến ca ca. Nhưng cuối cùng vẫn không đâu vào đâu. Bảo chúng ta nên chuẩn bị như thế nào?
- Người trung nguyên đáng ghét nhất là ở điểm đó, thật không thống khoái gì!
Một nam tử tục tằng để râu quai nón đứng cách đó không xa, có chút bất mãn nói
- Chúng ta thành tâm thực lòng đầu nhập vào Đại Tùy, nguyện ý làm con dân của Hoàng Đế Đại Tùy. Vậy mà bọn họ lại bưng cái đế, không cho ra đáp án. Chẳng lẽ còn sợ chúng ta tiết lộ việc này ra ngoài? Phải biết rằng người Bắc Liêu chúng ta phải chịu phong hiểm còn lớn hơn người Tùy bọn họ rất nhiều.
- Khoát Đài, cũng không thể nói như vậy.Vương tử Bắc Liêu Hoàn Nhan Trọng Đức, dùng tên giả là Hoàn Nhan Ly Yêu, khoát tay nói:
- Người Tùy lo lắng vậy cũng có lý của bọn họ. Mặc kệ là tính toán tiếp nhận hay không tiếp nhận Bắc Liêu chúng ta, Đại Tùy sẽ không thể hiện thái độ ra bên ngoài. Một khí tin tức này mà bị lộ ra, Đại Tùy và Mông Nguyên tất sẽ có một trận chiến tranh. Mông Ca cũng tốt, Hoàng Đế Đại Tùy cũng thế, bọn họ là Hoàng Đế của một cường quốc, cho nên rất coi trọng mặt mũi của mình. Nếu quả thật muốn khai chiến, bọn họ cũng sẽ không cho phép binh lính của mình thất bại!
- Người trung nguyên sống thật mệt mỏi!
Khoát Đài không ngừng vung roi ngựa quật vào đám cỏ dại:
- Cái kiểu chiêm tiền cố hậu như vậy thì có thể làm nên chuyện lớn gì? Nếu đổi là ta, đã sớm phái đại quân liên thủ với thiết kỵ của Bắc Liêu chúng ta đấu một trận.Mãn Đô Kỳ mà Mông Nguyên bố trí ở biên giới Đại Tùy có số lượng bất quá chỉ mười vạn kỵ binh mà thôi. Nếu thực sự đánh nhau, ba vạn hàn kỵ của Bắc Liêu chúng ta cũng có thể tàn sát bọn chúng, căn bản không cần Đại Tùy xuất binh!
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Hiện tại ta có một suy đoán, nếu quả thật là như vậy, thì khi chúng ta về trở về phải khuyên nhủ phụ hãn chuẩn bị sẵn cho chiến tranh. Tuy nhiên vị Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công của Đại Tùy kia trước khi đi, lại giả vờ hồ đồ. Làm cho ta đoán không ra rốt cuộc bọn họ tính toán như thế nào?
- Suy đoán gì?
Nữ tử Bắc Liêu hỏi.- Là
Không đợi Hoàn Nhan Trọng Đức nói chuyên, bỗng một võ sĩ Bắc Liêu có nhiệm vụ bảo vệ la lớn:
- Người nào?
Hoàn Nhan Trọng Đức và nữ tử Bắc Liêu kia liền vội vàng đứng lên nhìn sang hướng đó. Chỉ thấy một thiếu niên toàn thân ướt sũng mỉm cười đi tới.
- Hoành Nhan huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Thiếu niên kia chắp tay, mỉm cười gọi một tiếng.- Phương đại nhân?
Lúc Hoàn Nhan Trọng Đức nhận ra Phương Giải, nhịn không được kinh ngạc tới há hốc miệng. Hắn thực sự không ngờ lại gặp được vị thiếu niên mà lúc ở Phan Cố đã gây ấn tượng mạnh cho hắn ở chỗ này. Dù hắn biết thiếu niên kia chỉ là một đội phó biên quân. Nhưng trí tuệ của người thiếu niên khiến hắn rất kính nể.
Lúc ấy ở trong địa lao của Phan Cố, thiếu niên này liền nói rằng mình tới đế đô nhất định sẽ được một vị quan rất lớn đón tiếp. Lúc ấy Hoàn Nhan Trọng Đức còn chưa tin. Nhưng sau khi tới đế đô, quả nhiên là Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đích thân gặp hắn. Hắn không tin vào bói toán, cho nên hắn càng tin rằng người thiếu niên này cực kỳ thông minh.
Người như vậy, ở Bắc Liêu được gọi là trí giả.Mà trí giả, ở Bắc Liêu rất được tôn kính.
- Đừng gọi ta là đại nhân, ta chỉ là một biên quân tiểu tốt của Đại Tùy mà thôi.
Phương Giải mỉm cười đi tới, căn bản không để ý tới những võ sĩ Bắc Liêu đã đặt tay ở chuôi đao. Cử động bình tĩnh này của hắn, đã gây sự chú ý cho nữ tử Bắc Liêu. Lúc Phương Giải vừa mới xuất hiện, nàng đã nhanh chóng đội mũ vào. Búi tóc lại rũ ra phía sau, không nhìn thấy sơ hở gì.
Phương Giải chỉ nhìn khẽ qua nữ tử kia mà thôi, không dừng lại lâu. Nhưng đôi mắt to sáng ngời của nử tử này, vẫn để lại ấn tương sâu trong lòng hắn. Ánh mắt của nàng lớn, mà lại sáng ngời như nước, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn. Chỉ là không biết dùng cái gì để cải trang, nên không nhìn ra màu da vốn có.Đôi mắt đẹp của nữ tử kia dừng ở trên người Phương Giải, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Phương Giải vừa đi vừa cười nói:
- Nếu Hoàn Nhan huynh không ngại, có thể gọi ta một tiếng lão đệ.
Hoàn Nhan Trọng Đức bước nhanh tới nghênh đón, vừa đi vừa cười nói:
- Ngươi là vị trí giả mà ta tôn kính nhất từ khi bước chân vào Đại Tùy. Có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi là vinh quang của ta. Từ lúc từ biệt ở Phan Cố, ta thường xuyên nhớ tới ngươi. Luôn tiếc nuối không còn cơ hội gặp mặt. Có lẽ Trường Sinh Thiên đã nghe được lời cầu nguyện của ta, nên đã bố trí Phương huynh đệ tới gặp ta.
Đối với cách nói chuyện này của người Bắc Liêu, Phương Giải cũng không xa lạ gì.Hắn vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy a, Trường Sinh Thiên gửi cho ta một giấc mơ. Nói rằng Hoàn Nhanh huynh nhớ ta, cho nên ta không ngại ngàn dặm xa xội chạy tới đây chờ ngươi.
- Ha hả!
Hoàn Nhan Trọng Đức không nhịn được bật cười, không hề câu thúc kéo tay Phương Giải về chỗ ngồi. Vừa đi vừa giới thiệu cho đám thủ hạ:
- Đây là huynh đệ tốt mà ta quen được ở Phan Cố. Chính là hắn nói cho ta biết lần này tới Đại Tùy sẽ có đại quan tiếp kiến.
- Bái kiến Phương trí giả.
Đám người Khoát Đài không dám chậm trễ, liền đặt ngang cánh tay ở trướcngực, sau đó cúi người hành lễ.
Phương Giải vội vàng khoát tay nói:
- Ta đâu phải là trí giả gì. Hoàn Nhan huynh khen trật rồi. À, mà ta tưởng mọi người tới đế đô chứ. Sao lại gặp mọi người ở đây?
Hoàn Nhan Trọng Đức khoát tay, những võ sĩ Bắc Liêu kia lập tức rời đi. Hắn kéo tay Phương Giải ngồi xuống một tảng đá bên đường, kể lại chuyện trải qua ở đế đô:
- Phương huynh đệ, ngươi không phải là người ngoài, là bằng hữu của Bắc Liêu chúng tôi. Cho nên ta không có ý lừa gạt ngươi. Xem ra lần này chúng tôi phải mang theo thất vọng trở về Thập Vạn Đại Sơn Bắc Liêu rồi. Cô phụ sự phó thác của phụ hãn, trong lòng ta rất khổ sở.Phương Giải khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi hỏi:
- Sao vậy, triều đình chỉ đưa các vị đi chơi đâu đó rồi tiễn biệt à?
- Lần này không giống.
Hoàn Nhan Trọng Đức nói lại những lời của Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công, hắn do dự một lát, mới nói:
- Phương huynh đệ, ngươi là người trí tuệ nhất mà ta từng thấy. Ta coi ngươi như huynh đệ của mình. Người Bắc Liêu cũng chân thành coi ngươi là bằng hữu. Mời Phương huynh đệ suy nghĩ giúp ta, lần này triều đình Đại Tùy các ngươi rốt cuộc tính toán như thế nào?
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, những người Bắc Liêu này quả nhiên là khờ khạo. Chỉ gặp mặt có hai lần đã kể hết chuyện quan trọng như vậy. Tuy nhiên hắn lạiyêu mến tính tình thẳng thắn của bọn họ. Nói chuyện với những người như vậy, đỡ mệt hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ lại những điều Hoàn Nhan Trọng Đức vừa kể, sau đó lắc đầu nói:
- Lần này khẳng định không giống với những lần trước. Bằng không Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân đã không đích thân gặp các vị rồi. Hơn nữa, thực ra ngay từ lúc đầu Hoàn Nhan huynh không cần phải nghi hoặc. Huynh nên nghĩ vì sao lần này thái độ của triều đình lại khác với lúc trước.
- Khác chỗ nào?
Hoàn Nhan Trọng Đức vô ý thức hỏi.
Phương Giải khẽ cười nói:- Huynh ngẫm lại mà xem. Trước kia Đại Hãn Bắc Liêu phái sứ giả tới yết kiến Hoàng Đế Đại Tùy. Mỗi lần nhắc tới việc Bắc Liêu muốn phụ thuộc vào Đại Tùy, quan viên Lễ Bộ trả lời như thế nào?
- Bọn họ một mực trốn tránh, nếu hỏi nhiều quá, bọn họ liền trực tiếp từ chối.
- Còn gì nữa không?
- Còn tặng không ít quà.
- Lần này có tặng quà cho các vị không?
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Không có. Đừng nói là đồ sứ và lá trà như lần trước. Lúc rời khỏi đế đô, cũngkhông có quan viên nào của Đại Tùy đưa tiễn. Ta định cầu kiến Hoài Thu Công đại nhân rồi mới đi, nhưng không có người nào trả lời ta. Thật giống như, chúng tôi biến thành những người không được chào đón vậy.
Phương Giải đứng lên, vỗ vai Hoàn Nhan Trọng Đức, chăm chú nói:
- Trở về nói với Khả Hãn Bắc Liêu, bảo ngài ấy lệnh cho các dũng sĩ Bắc Liêu chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽchiến tranh sắp tới.
Hoàn Nhan Trọng Đức ngạc nhiên:
- Sao Phương huynh đệ khẳng định như vậy?
- Casứ giả đại nhân, đại nhân nên tin lời của trí giả.
Nử tử Bắc Liêu giả nam trang một mực ngồi yên tĩnh kia nén giận nói với HoànNhan Trọng Đức một câu. Có lẽ vì suýt nữa nói sai, nên khuôn mặt đen lộ ra một tia đỏ ửng.
Hoàn Nhan Trọng Đức khẽ giật mình, lập tức vội vàng hướng Phương Giải xin lỗi.
Phương Giải do dự một chút nói ra:
- Không cần cảm ơn tathực ra, ta tới tìm Hoàn Nhan huynh là có việc cầu giúp đỡ. Hiện tại ta gặp phải chút việc khó khăn, không biết Hoàn Nhan huynh có chịu giúp một tay không?
- Đương nhiên!
Không đợi Hoàn Nhan Trọng Đức nói chuyện, nàng kia đã gật đầu mạnh nói xenvào. Một câu vô ý thức này vừa nói ra, nàng lập tức tỉnh ngộ, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Bình luận truyện