Tránh Sủng II
Quyển 1 - Chương 38: Mục đích thực sự là tính sổ!
“Phó Nam từng bị một đám người đánh, thiếu chút nữa mất mạng.” Đôi mắt Phó Huân quỷ dị nhìn Giang Phi: “Em biết không?”
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Phó Huân khiến Giang Phi lặng lẽ rút tay đang nắm lấy vạt áo của hắn về, thấp giọng lẩm bẩm trả lời: “Trong ấn…ấn tượng hình như là có một lần.”
“Biết nguyên nhân không?”
Giang Phi cẩn thận lắc đầu một cái: “Không…không biết, Phó Nam lúc ấy hình…hình như không…không nói cái gì cả.”
Phó Huân nghiêng người, khuôn mặt lạnh lùng hơi ép sát vào mặt Giang Phi, trong mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm: “Là không biết, hay là quên, hay là…không thể nói.”
“Ca, anh rốt cuộc…rốt cuộc sao vậy?”
Lúc này, cửa bao sương lại bị mở ra, Ngô Thân đi vào, nói với Phó Huân: “Phó tổng, người mang tới rồi.”
Phó Huân lúc này mới dựa vào ghế salon lần nữa, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi vào trò chuyện một chút đi.”
Ngô Thân quay người hướng về phía cửa nói một câu: “Vào đi”, sau đó một tên thủ hạ của hắn dẫn một nam nhân mặt đầy mụn, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào.
Nam nhân cảm giác bầu không khí trong bao sương không đúng, liền quay đầu hỏi Ngô Thân: “Không phải nói ông chủ cậu muốn bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Sao lại nhiều người như vậy?”
Ngô Thân đột nhiên đạp một cước lên đầu gối hắn, nam nhân rầm một tiếng quỳ trên đất, buột miệng chửi một tiếng, ngay sau đó liền định đứng lên, cho đến khi Ngô Thân đặt khẩu súng lên đầu của hắn.
Nam nhân lại quỳ xuống, chậm rãi giơ hai tay lên, sắc mặt trắng bệch cười nói: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”
Nam nhân này tên Vạn Tam, là ông chủ của sòng bạc ngầm, ngày thường được thủ hạ gọi là đại ca, trên đầu lại có chút thế lực, cho nên cuồng vọng tự đại, nhưng chỉ cần gặp phải người nào lợi hại hơn hắn, liền có thể kinh hãi ngay lập tức.
“Hỏi rõ chưa?” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói.
“Rồi ạ, đã phái người cố tình làm quen với hắn, rồi từ trong lúc nói chuyện phiếm với hắn lấy được thông tin chứng thực điều tra của chúng ta.” Ngô Thân nói.
Ngô Thân nói xong, đám người Trương Ngạo cùng Trần Thanh Lễ ở đây, trong nháy mắt liền hiểu Phó Huân cho người mang người này đến đây có dụng ý gì, bọn họ không phản ứng, chỉ lười biếng dựa vào ghế salon, lạnh nhạt nhìn.
Mà Giang Phi, thời điểm nhìn Ngô Thân đặt súng lên đầu Vạn Tam, liền bị dọa sợ đến cứng cả người, trong nháy mắt ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vạn Tam nhận ra Phó Huân, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vạn Tam hiểu Phó Huân, một là qua nghe nói, hai là qua các thông tin trên mạng, người làm ăn như bọn họ dựa vào việc phạm pháp để kiếm tiền, hiểu rõ hơn người bình thường về sự xâm nhập sâu vào trong hai giới thương chính cùng thế lực kinh khủng trong hắc bạch lưỡng đạo của Phó gia, mà người coi như là người thừa kế Phó gia như Phó Huân, chính là sự tồn tại khiến tất cả mọi người phải kiêng kỵ.
“Phó…Phó tổng.” Vạn Tam run rẩy cười nói: “Nguyên…nguyên lai là ngài a, tôi đây…tôi đây thật sự là có mắt không biết thái sơn.” Vừa nói, nam nhân vừa giáng cho mình một cái bạt tai: “Ngài đừng nóng giận, ngài có gì muốn phân phó tôi làm, Vạn Tam tôi dù tại đây có phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ…ngài nói ngài nói đi.”
Phó Huân đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Vạn Tam, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, khoảng chừng chín năm trước, ngươi có phải đã đánh một đứa bé trai mười tuổi tên Phó Nam hay không, đánh hắn gãy mấy cái xương.”
Van Tam sửng sốt, trực giác kêu rằng đứa bé trai Phó Nam kia có quan hệ gì đó thân mật với Phó Huân, nhanh chóng nói: “Phó tổng a, cái này…cái này ít cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, tôi thật sự không nhớ rõ, tôi nghĩ hẳn không có, khi đó tôi cũng mới hai mươi tuổi, sau có thể làm khó dễ một đứa trẻ mười tuổi được chứ.”
Phó Huân hơi vặn cổ và cổ tay, sau đó ngậm điếu thuốc sắc mặt âm lãnh nói: “Chắc chắn không nhớ phải không?”
“Thật sự không nhớ…Ách.”
Vạn Tam còn chưa nói hết, Phó Huân đột nhiên túm lấy tóc hắn, mạnh mẽ đập đầu hắn lên bàn rượu trước mặt.
Bịch một tiếng, máu tươi chảy đầm đìa trên trán Vạn Tam.
Sau khi Phó Huân buông tay ra, Vạn Tam thống khổ ôm đầu, rên rỉ nằm trên đất.
Động tác Phó Huân hết sức tàn bạo, nhưng cả đám người kia đều giống nhau, không có lấy một chút phản ứng nào, chỉ có Giang Phi bị doạ mà thở hổn hển, thân thể trong nháy mắt rúc vào lưng ghế salon, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.
Phó Huân kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cao cao tại thượng nhìn Vạn Tam trên đất, mặt không chút thay đổi nói: “Bây giờ nhớ lại chưa?”
“Nhớ…nhớ ra rồi.” Vạn Tam khàn khàn nói: “Hình…hình như có người như vậy…”
“Ngô Thân, nói xem từ trong miệng người này moi ra được tin tức gì rồi?”
Sắc mặt Ngô Thân phức tạp: “Phó tổng, Vạn Tam có thể nhớ rõ chuyện chín năm trước như vậy, là bởi vì năm đó hắn có thu hình lại, cất giữ đoạn thu hình đó đến nay.”
Phó Huân sửng sốt, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Thân: “Ngươi đang chỉ đoạn thu hình Phó Nam năm đó bị đánh sao?”
“Không phải, là trước khi bị đánh.” Ngô Thân đi tới chỗ Phó Huân, định ghé vào bên tai Phó Huân nói với hắn, nhưng Phó Huân nói thẳng: “Đều là người mình, nói thẳng.”
Ngô Thân không thể làm gì khác hơn là thành thật báo cáo: “Vạn Tam là một tên luyến đồng, trong đoạn ghi hình, ghi lại cảnh trước khi hắn đánh Phó Nam, đã đối với Phó Nam…”
“Im miệng.”
Phó Huân đột nhiên rống lên một tiếng, một tiếng này đột nhiên bạo hống, cũng làm giật mình tất cả mọi người bên trong bao sương.
Kỳ thực điều tra lại chuyện xưa, trong lòng Phó Huân cũng không có nhiều cảm xúc quá mạnh mẽ, dẫu sao đã nhiều năm qua rồi, hắn đã nghĩ vô số cảnh tượng Phó Nam sống trong tuyệt vọng trước khi chết, tất cả chuyện nên tiếp nhận hắn đều đã buông xuôi rồi.
Nhưng mà hắn làm sao cũng không nghĩ đến, trong bóng tối, lại còn có một nhát bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, gần như trong nháy mắt đánh tan lý trí của Phó Huân hắn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Huân ở trước mặt tâm phúc, lộ ra vẻ mặt dữ tợn mất khống chế như vậy.
Trương Ngạo vẫn luôn cà lơ phất phơ xem kịch vui, lúc này cũng quy quy củ củ, không dám phát ra chút tiếng động nào.
“Ngươi đã xem đoạn thu hình rồi phải không?” Phó Huân khàn khàn nói, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tia máu đỏ tươi.
“Vâng.” Ngô Thân trả lời: “Thuộc đã mang đoạn thu hình của Phó Nam về.”
Giờ phút này, bên trong bao sương an tĩnh đến đáng sợ.
Phó Huân khom người, lại lần nữa đưa tay túm lấy tóc Vạn Tam, kéo hắn như một con gia súc, một tay kéo Vạn Tam đến ghế salon, trực tiếp xách đầu hắn ép sát vào mặt Giang Phi, lạnh lẽo nói: “Là người này mua chuộc ngươi làm, đúng không?”
Giang Phi rúc vào góc ghế salon, nhìn Vạn Tam mặt đầy máu trước mắt cùng khuôn mặt hung ác của Phó Huân, sợ đến hàm răng cũng run rẩy, miệng mở ra nửa ngày cũng không phát ra được một chữ.
Giờ phút này Giang Phi có ngốc nghếch cũng đã nhìn ra, tối nay Phó Huân gọi cậu đến, mục đích thực sự, là tìm cậu tính sổ.
Hay chính là tính sổ chuyện có liên quan đến Phó Nam.
Máu tươi chảy từ trán xuống làm tầm nhìn của Vạn Tam trở nên mơ hồ, Vạn Tam căn bản không thấy rõ bộ dáng Giang Phi trước mắt, hắn kêu thảm cầu xin tha thứ: “Phó tổng tha mạng a, tôi thật sự biết lỗi rồi, van cầu ngài bỏ qua cho tôi đi…”
Hô hấp Phó Huân nhiễu loạn, gân xanh nổi lên trên trán cùng mu bàn tay, hắn buông Vạn Tam ra, đưa tay sang bên hông.
Vạn Tam có được tự do, nhanh chóng đứng dậy cút sang bàn rượu bên cạnh ghế salon, rồi chạy như điên về phía cửa bao sương.
Ngay sau đó, một tiếng súng nổ lên.
Một phát súng này trực tiếp trúng vào gáy Vạn Tam, Vạn Tam chưa kịp hừ một tiếng, trực tiếp ngã xuống.
Phó Huân thu tay về, thổi một hơi lạnh lên họng súng đang phả ra khói trắng, sau đó hơi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Giang Phi đã hoàn toàn ngây ngốc một bên.
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Phó Huân khiến Giang Phi lặng lẽ rút tay đang nắm lấy vạt áo của hắn về, thấp giọng lẩm bẩm trả lời: “Trong ấn…ấn tượng hình như là có một lần.”
“Biết nguyên nhân không?”
Giang Phi cẩn thận lắc đầu một cái: “Không…không biết, Phó Nam lúc ấy hình…hình như không…không nói cái gì cả.”
Phó Huân nghiêng người, khuôn mặt lạnh lùng hơi ép sát vào mặt Giang Phi, trong mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm: “Là không biết, hay là quên, hay là…không thể nói.”
“Ca, anh rốt cuộc…rốt cuộc sao vậy?”
Lúc này, cửa bao sương lại bị mở ra, Ngô Thân đi vào, nói với Phó Huân: “Phó tổng, người mang tới rồi.”
Phó Huân lúc này mới dựa vào ghế salon lần nữa, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi vào trò chuyện một chút đi.”
Ngô Thân quay người hướng về phía cửa nói một câu: “Vào đi”, sau đó một tên thủ hạ của hắn dẫn một nam nhân mặt đầy mụn, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào.
Nam nhân cảm giác bầu không khí trong bao sương không đúng, liền quay đầu hỏi Ngô Thân: “Không phải nói ông chủ cậu muốn bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Sao lại nhiều người như vậy?”
Ngô Thân đột nhiên đạp một cước lên đầu gối hắn, nam nhân rầm một tiếng quỳ trên đất, buột miệng chửi một tiếng, ngay sau đó liền định đứng lên, cho đến khi Ngô Thân đặt khẩu súng lên đầu của hắn.
Nam nhân lại quỳ xuống, chậm rãi giơ hai tay lên, sắc mặt trắng bệch cười nói: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”
Nam nhân này tên Vạn Tam, là ông chủ của sòng bạc ngầm, ngày thường được thủ hạ gọi là đại ca, trên đầu lại có chút thế lực, cho nên cuồng vọng tự đại, nhưng chỉ cần gặp phải người nào lợi hại hơn hắn, liền có thể kinh hãi ngay lập tức.
“Hỏi rõ chưa?” Phó Huân mặt không chút thay đổi nói.
“Rồi ạ, đã phái người cố tình làm quen với hắn, rồi từ trong lúc nói chuyện phiếm với hắn lấy được thông tin chứng thực điều tra của chúng ta.” Ngô Thân nói.
Ngô Thân nói xong, đám người Trương Ngạo cùng Trần Thanh Lễ ở đây, trong nháy mắt liền hiểu Phó Huân cho người mang người này đến đây có dụng ý gì, bọn họ không phản ứng, chỉ lười biếng dựa vào ghế salon, lạnh nhạt nhìn.
Mà Giang Phi, thời điểm nhìn Ngô Thân đặt súng lên đầu Vạn Tam, liền bị dọa sợ đến cứng cả người, trong nháy mắt ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vạn Tam nhận ra Phó Huân, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vạn Tam hiểu Phó Huân, một là qua nghe nói, hai là qua các thông tin trên mạng, người làm ăn như bọn họ dựa vào việc phạm pháp để kiếm tiền, hiểu rõ hơn người bình thường về sự xâm nhập sâu vào trong hai giới thương chính cùng thế lực kinh khủng trong hắc bạch lưỡng đạo của Phó gia, mà người coi như là người thừa kế Phó gia như Phó Huân, chính là sự tồn tại khiến tất cả mọi người phải kiêng kỵ.
“Phó…Phó tổng.” Vạn Tam run rẩy cười nói: “Nguyên…nguyên lai là ngài a, tôi đây…tôi đây thật sự là có mắt không biết thái sơn.” Vừa nói, nam nhân vừa giáng cho mình một cái bạt tai: “Ngài đừng nóng giận, ngài có gì muốn phân phó tôi làm, Vạn Tam tôi dù tại đây có phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ…ngài nói ngài nói đi.”
Phó Huân đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Vạn Tam, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, khoảng chừng chín năm trước, ngươi có phải đã đánh một đứa bé trai mười tuổi tên Phó Nam hay không, đánh hắn gãy mấy cái xương.”
Van Tam sửng sốt, trực giác kêu rằng đứa bé trai Phó Nam kia có quan hệ gì đó thân mật với Phó Huân, nhanh chóng nói: “Phó tổng a, cái này…cái này ít cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, tôi thật sự không nhớ rõ, tôi nghĩ hẳn không có, khi đó tôi cũng mới hai mươi tuổi, sau có thể làm khó dễ một đứa trẻ mười tuổi được chứ.”
Phó Huân hơi vặn cổ và cổ tay, sau đó ngậm điếu thuốc sắc mặt âm lãnh nói: “Chắc chắn không nhớ phải không?”
“Thật sự không nhớ…Ách.”
Vạn Tam còn chưa nói hết, Phó Huân đột nhiên túm lấy tóc hắn, mạnh mẽ đập đầu hắn lên bàn rượu trước mặt.
Bịch một tiếng, máu tươi chảy đầm đìa trên trán Vạn Tam.
Sau khi Phó Huân buông tay ra, Vạn Tam thống khổ ôm đầu, rên rỉ nằm trên đất.
Động tác Phó Huân hết sức tàn bạo, nhưng cả đám người kia đều giống nhau, không có lấy một chút phản ứng nào, chỉ có Giang Phi bị doạ mà thở hổn hển, thân thể trong nháy mắt rúc vào lưng ghế salon, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi.
Phó Huân kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cao cao tại thượng nhìn Vạn Tam trên đất, mặt không chút thay đổi nói: “Bây giờ nhớ lại chưa?”
“Nhớ…nhớ ra rồi.” Vạn Tam khàn khàn nói: “Hình…hình như có người như vậy…”
“Ngô Thân, nói xem từ trong miệng người này moi ra được tin tức gì rồi?”
Sắc mặt Ngô Thân phức tạp: “Phó tổng, Vạn Tam có thể nhớ rõ chuyện chín năm trước như vậy, là bởi vì năm đó hắn có thu hình lại, cất giữ đoạn thu hình đó đến nay.”
Phó Huân sửng sốt, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Thân: “Ngươi đang chỉ đoạn thu hình Phó Nam năm đó bị đánh sao?”
“Không phải, là trước khi bị đánh.” Ngô Thân đi tới chỗ Phó Huân, định ghé vào bên tai Phó Huân nói với hắn, nhưng Phó Huân nói thẳng: “Đều là người mình, nói thẳng.”
Ngô Thân không thể làm gì khác hơn là thành thật báo cáo: “Vạn Tam là một tên luyến đồng, trong đoạn ghi hình, ghi lại cảnh trước khi hắn đánh Phó Nam, đã đối với Phó Nam…”
“Im miệng.”
Phó Huân đột nhiên rống lên một tiếng, một tiếng này đột nhiên bạo hống, cũng làm giật mình tất cả mọi người bên trong bao sương.
Kỳ thực điều tra lại chuyện xưa, trong lòng Phó Huân cũng không có nhiều cảm xúc quá mạnh mẽ, dẫu sao đã nhiều năm qua rồi, hắn đã nghĩ vô số cảnh tượng Phó Nam sống trong tuyệt vọng trước khi chết, tất cả chuyện nên tiếp nhận hắn đều đã buông xuôi rồi.
Nhưng mà hắn làm sao cũng không nghĩ đến, trong bóng tối, lại còn có một nhát bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, gần như trong nháy mắt đánh tan lý trí của Phó Huân hắn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Huân ở trước mặt tâm phúc, lộ ra vẻ mặt dữ tợn mất khống chế như vậy.
Trương Ngạo vẫn luôn cà lơ phất phơ xem kịch vui, lúc này cũng quy quy củ củ, không dám phát ra chút tiếng động nào.
“Ngươi đã xem đoạn thu hình rồi phải không?” Phó Huân khàn khàn nói, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tia máu đỏ tươi.
“Vâng.” Ngô Thân trả lời: “Thuộc đã mang đoạn thu hình của Phó Nam về.”
Giờ phút này, bên trong bao sương an tĩnh đến đáng sợ.
Phó Huân khom người, lại lần nữa đưa tay túm lấy tóc Vạn Tam, kéo hắn như một con gia súc, một tay kéo Vạn Tam đến ghế salon, trực tiếp xách đầu hắn ép sát vào mặt Giang Phi, lạnh lẽo nói: “Là người này mua chuộc ngươi làm, đúng không?”
Giang Phi rúc vào góc ghế salon, nhìn Vạn Tam mặt đầy máu trước mắt cùng khuôn mặt hung ác của Phó Huân, sợ đến hàm răng cũng run rẩy, miệng mở ra nửa ngày cũng không phát ra được một chữ.
Giờ phút này Giang Phi có ngốc nghếch cũng đã nhìn ra, tối nay Phó Huân gọi cậu đến, mục đích thực sự, là tìm cậu tính sổ.
Hay chính là tính sổ chuyện có liên quan đến Phó Nam.
Máu tươi chảy từ trán xuống làm tầm nhìn của Vạn Tam trở nên mơ hồ, Vạn Tam căn bản không thấy rõ bộ dáng Giang Phi trước mắt, hắn kêu thảm cầu xin tha thứ: “Phó tổng tha mạng a, tôi thật sự biết lỗi rồi, van cầu ngài bỏ qua cho tôi đi…”
Hô hấp Phó Huân nhiễu loạn, gân xanh nổi lên trên trán cùng mu bàn tay, hắn buông Vạn Tam ra, đưa tay sang bên hông.
Vạn Tam có được tự do, nhanh chóng đứng dậy cút sang bàn rượu bên cạnh ghế salon, rồi chạy như điên về phía cửa bao sương.
Ngay sau đó, một tiếng súng nổ lên.
Một phát súng này trực tiếp trúng vào gáy Vạn Tam, Vạn Tam chưa kịp hừ một tiếng, trực tiếp ngã xuống.
Phó Huân thu tay về, thổi một hơi lạnh lên họng súng đang phả ra khói trắng, sau đó hơi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Giang Phi đã hoàn toàn ngây ngốc một bên.
Bình luận truyện