Tranh Thiên Hạ

Chương 32: Lời hứa ban đầu



Lan Lăng Cung thực chất chẳng có người nào đến viếng thăm như Tích Vân đã phỏng đoán, chỉ vì Thái y trị thương cho thế tử có bảo: “Thế tử bị thương cực kỳ nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng dài lâu, không ai được phép quấy rầy!”.

Câu nói này của Thái y đã khiến cho những kẻ giả tâm giả ý, lòng vẫn bất an hay mấy tên định đến vuốt mông ngựa [1] phải ngậm ngùi hồi phủ, cho nên hiện giờ ngoại trừ những thủ hộ, cung nhân phụng dưỡng trong Lan Lăn Cung ra, còn lại đều rất trống trải và yên tĩnh.

[1] Vuốt mông ngựa: người hay nịnh nọt xun xuê bợ đỡ.

“Công tử, Xuyên Vũ muốn bẩm báo.”. Trong Lan Ngôn Thất, Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng quỳ xuống đối diện giường của Lan Tức.

“Ừ.”. Lan Tức thản nhiên trả lời, cười như không cười, lại có vẻ giỡn như không giỡn. Hắn đưa tay khẽ vuốt ve một con mèo con trắng như tuyết, ngắm nghía đôi mắt đẹp như ngọc bích kia, vừa đùa vừa đe dọa nó, bất luận là sắc mặt hay thần tình đều không có chút gì giống bệnh nhân đang “Trọng thương nghiêm trọng”.

Chính là cái vẻ mặt này. Vẻ mặt tựa hồ đã nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, thờ ơ nhìn một đám người múa may quay cuồng trước mắt, lại chỉ thản nhiên cười chế giễu hả hê khi mưu tính cả thiên hạ mà thiên hạ không hay biết gì! Nhâm Xuyên Vũ nhìn người trước mặt, tư tưởng không khỏi trở về một thời xa xôi…

Song thân y qua đời vì bạo bệnh, gia sản bị cưỡng đoạt, y dẫn theo tiểu đệ đệ lưu lạc khắp nơi, lang thang đầu đường xó chợ. Thế mà ông trời còn cho rằng bọn họ chưa đủ đau khổ, chẳng những thổi gió rét sương nồng lạnh lẽo cắt da, để cho những người qua lại trên phố phỉ nhổ nhục mạ bọn họ, mà còn làm những tên hành khất ác độc cướp đi cái áo bông rách nát y đã vất vả xin được từ một hộ nông bên đường! Đến cả chó mèo hoang dại cũng dám đường hoàng giật lấy cái bánh bao cứng như đá từ trên miệng y…

Một ngày nọ, sau khi đám hành khất đã cướp sạch tất cả những gì của hai người thì bọn chúng liền chuyển sang tiểu đệ đệ, chỉ vì chúng cho rằng nếu bán đi tiểu hài tử ngây thơ cho một gia đình không con cái thì chắc chắn chúng sẽ được giá tốt!

Y sức cùng lực kiệt, kêu gào khóc lóc trời đất cũng không nghe, cố gắng nắm chặt tay tiểu đệ đệ của mình cũng không nổi. Mà những kẻ đó lại còn chưa hài lòng hả dạ, nghênh ngang ngồi ở trước mặt y, đá đổ cơm thừa canh cặn y vừa mới đi xin được, đôi chân thối bẩn giẫm đạp lên người y, tiếng đệ đệ kêu khóc vì bị bọn chúng trêu cợt vang vọng bên tai từng hồi… Khoảnh khắc ấy, y thầm nghĩ rằng, trên đời liệu có ác giả ác báo thật hay không? Tại sao y và đệ đệ lại phải chịu kiếp nạn này? Rốt cuộc thì trên đời có còn công lý hay không?

“Không thể tưởng tượng được vừa mới ra cung mà đã chứng kiến trò vui!”. Một thanh âm trẻ con tao nhã vang lên giữa những tiếng gào khóc, đùa bỡn, mắng chửi.

Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa ngã tư đường có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi, mặc trường bào màu đen tuấn nhã, phía sau người là một đám quan lại phục sức khác nhau.

Những tên hành khất đang giẫm đạp y không khỏi dừng chân, tiểu đệ đệ cũng ngưng khóc lóc, chỉ còn những tiếng rên rỉ mơ hồ vang vọng khắp con ngõ. Bọn chúng chậm rãi tản ra hai bên, có vẻ như chúng biết cậu bé này có lai lịch không nhỏ, đám ký sinh trùng tầng lớp thấp nhất như chúng không thể tùy tiện đắc tội.

Ông trời cuối cùng cũng bằng lòng vứt cho y một chút thương hại rồi sao?…

Chỉ tiếc, y đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!

Cậu bé áo đen đảo mắt nhìn những tên hành khất kia, nhìn qua tiểu đệ, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người y, ánh mắt không hề có chút cảm xúc và độ ấm, chỉ cực kỳ lãnh đạm vô tình. Giây phút ấy, y chợt cảm thấy như có một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, nháy mắt liền rơi xuống đáy vực sâu.

“Bách Anh.”. Cậu bé thản nhiên kêu lên, cũng vươn tay ra.

Lập tức có một người cầm chiếc hộp to khom lưng tiến đến, sau đó mở hộp ra, một mùi thức ăn thơm ngon bay phảng phất, y thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước bọt của mấy tên hành khất.

Cậu bé nhìn y, sau đó vung tay ném những chiếc bánh ngọt trong hộp xuống mặt đường. Mấy tên hành khất trông thấy không khỏi thèm thuồng, tuy nhiên vẫn do dự không dám vọng động. Ngay sau đó, cậu bé lại ném ra những miếng thịt kho, đám ăn mày liền không nhịn được lao lên tranh cướp. Cậu bé vẫn chỉ nhếch môi cười nhàn nhạt, không ngừng ném ra đồ ăn, ném ra gà nướng, ném ra cánh vịt ướp sen, ném ra cá hấp gừng… Mỗi lần cậu ném ra thứ gì đều liếc mắt nhìn y một cái, mỗi một món ăn đều khiến cho đám hành khất phải tranh giành ngấu nghiến, còn y… chỉ có thể nằm trên mặt đất, bụng đói cồn cào, sức cùng lực kiệt, mặt mũi bầm dập, toàn thân ngập tràn vết thương.

“Ca ca, Vân Nhi đói…”. Tiểu đệ đệ khẽ kéo một góc tay áo y, đôi mắt trong suốt đói khát van cầu, mà đám hành khất đang tranh cướp thức ăn ấy cũng không rảnh bận tâm đến họ.

Cậu bé lại tùy ý ném thức ăn xuống đất, giống như không phải đang ném những món ăn cao sang đắt giá mà chỉ như vứt những miếng rác tầm thường, cử chỉ cực kỳ tiêu sái, mỗi lần ném một món ra, con ngươi đen như ngọc lại liếc nhìn y một cái.

Rốt cuộc, khi cậu bé quẳng một con tôm to bằng nắm tay xuống, y đột ngột bò lên trên, khí lực không biết từ đâu vọt đến, chỉ biết nhất định phải cướp cho bằng được con tôm này. Bởi vì y còn muốn sống, y và đệ đệ phải sống trong cái thế giới tranh đoạt hỗn loạn, người người ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn…

Đập, kéo, đánh, đá, cắn… Y dùng toàn bộ sức lực của mình để đấu tranh, ánh mắt gắt gao nhìn con tôm ấy, liều lĩnh xông vào, đây là con tôm của y!

Nhưng con tôm lại luôn cách y quá xa, mỗi lần y tiến lên trước một bước, nó tựa hồ lại lùi về sau một bước, trời đất trở nên vặn vẹo, không ngừng uốn lượn xoay vòng, y mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của cậu bé văng vẳng bên tai: “Trên đời này không có thứ gì đột nhiên từ trên trời rơi xuống, tất cả đều phải dựa vào năng lực bản thân! Nếu ngươi muốn có nó, nhất định phải trả giá!”.

Đúng vậy, nếu trời không thương xót người, người chỉ có thể tự cứu lấy mình! Bất luận phải ra sao, bất luận dùng cách nào, chỉ cần có thể sống sót thì trời đất cũng không được phép trách móc!

“Nếu không còn gì nữa thì đi nghỉ ngơi đi!”. Thanh âm Lan Tức thản nhiên truyền đến, kéo Nhâm Xuyên Vũ trở về thực tại.

“Dạ!”. Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu đáp.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài, sau đó là tiếng nội thị cẩn thận vang lên: “Công tử, ngọc giá của Phong Vương đã đến trước cung, xin hỏi ngài có muốn tiếp kiến hay không?”

Đôi mắt đen như mực của hắn chợt hiện lên một tia sáng, đầu ngón tay đang vuốt ve con mèo cũng thoáng dừng lại.

“Mau nghênh đón!”. Giọng nói vội vàng kia vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như nước, tuy bên trong đã ẩn chứa một chút xúc động.

Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy thế khẽ cau mày, sau đó cúi đầu nói: “Xuyên Vũ xin phép cáo lui.”.

“Ừ!”. Lan Tức tùy ý đáp, mâu quang chuyển sang nhìn con mèo, thần tình bỗng chốc bay đi đâu mất.

Nhâm Xuyên Vũ mở cửa bước ra, bàn tay trong tay áo không khỏi nắm chặt thành quyền, những cung nhân, thị hầu phía trước đã xếp thành một hàng nghênh đón Phong Vương đại giá.

Y ra khỏi Trạch Lan Viên, xa xa đã trông thấy đội nghi trượng của vương đang đến, đành cúi đầu tránh sang một bên.

“Nhâm tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”.

Phía trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm vô cùng tùy ý, Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy một làn váy màu trắng thêu phượng vũ dài chấm đất, còn có một đôi hài màu lam thoáng lộ ra bên ngoài, trên hài khảm một viên hắc trân châu to bằng hạt đậu.

“Xuyên Vũ bái kiến Phong Vương.”. Y vội cúi đầu cung kính bái lễ.

“Nhâm tiên sinh đến thăm bệnh tình của công tử, hay là… kể những chuyện ‘nội triều’ thú vị cho công tử giải khuây?”. Ánh mắt Tích Vân dừng lại trên đỉnh đầu Nhâm Xuyên Vũ, ngữ khí bình thản hỏi.

Y khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, sau đó bình tĩnh đáp: “Xuyên Vũ là người hầu của công tử, ngày nào cũng hầu hạ bên cạnh công tử.”.

“Hả?”. Tích Vân mỉm cười nhìn y: “Nhâm tiên sinh chắc còn có chuyện quan trọng phải làm, bổn vương không làm lỡ thời gian của ngươi nữa.”

“Xuyên Vũ là hạng người vô năng, không có chuyện gì quan trọng phải làm.”. Nhâm Xuyên Vũ hơi ngước mắt nhưng vẫn không nhìn lên: “Công tử đang ở trong Lan Ngôn Thất đợi Phong Vương.”.

Tích Vân cười nhẹ, mâu quang khẽ chuyển, dường như còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi. Nàng lập tức dời bước đến Lan Ngôn Thất.

Nhâm Xuyên Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đang dần dần đi khuất kia, trong mắt lóe lên hào quang sáng chói.

“Các ngươi đứng chờ bên ngoài, công tử bệnh nặng không thể làm ồn.”. Trước Lan Ngôn Thất, Tích Vân căn dặn chúng cung nhân.

“Dạ.”.

Nàng bước vào phòng, cảm thấy gian phòng này thật yên tĩnh mát mẻ, xung quanh còn có một mùi hương thơm ngát mơ hồ tản ra, nàng giơ tay vén bức rèm lên, phút chốc thấy Lan Tức đang nằm nhắm mắt trên một chiếc giường bên cửa sổ.

“Trước mặt ta ngươi không cần phải giả bộ.”. Tích Vân tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế gấm dài trước giường.

Lan Tức mở mắt ra nhìn nàng, nhìn lâu thật lâu, sâu thật sâu, cuối cùng cũng khẽ mỉm cười dịu dàng ấm áp, phảng phất như sợ kinh động đến thứ gì đó: “Ta cứ nghĩ cô sẽ không đến!”. Hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta thật sự… lo rằng cô sẽ không đến. Nếu cô không đến…”. Hắn đang nói dở dang thì chợt dừng lời, đôi con ngươi đen láy tha thiết nhìn Tích Vân, dường như muốn biểu hiện hết những suy nghĩ trong lòng qua ánh mắt.

“Không phải ta đã đến rồi sao!”. Tích Vân cũng cười đáp.

“Cô hiểu ý ta mà!”. Lan Tức ngồi dậy, khẽ giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tích Vân, sau đó đặt vào lòng bàn tay mình.

“Thế gian này có thứ gì không nằm trong lòng bàn tay ngươi?”. Tích Vân nhìn hắn hỏi, tay nàng thoáng động, tựa như muốn rút ra: “Chẳng phải ta cũng nằm trong kế hoạch của ngươi sao?”

“Thế gian này chỉ có một người là ta không thể nắm bắt được.”. Lan Tức không khỏi siết chặt tay, đôi mắt thâm sâu khó dò lúc này sáng như hồ tuyết trên núi: “Chỉ có nàng…”.

Câu nói của hắn lọt vào tai Tích Vân, lập tức khiến nàng chấn động. Bọn họ quen biết nhau đã mười năm, có vui đùa cười giỡn, có trêu chọc mỉa mai, cũng có khi giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, nhưng mà… bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau như thế. Cả hai người còn không rõ mối quan hệ của mình là thế nào. Bằng hữu thông thường sẽ không giống như bọn họ vừa đâm chọt vừa chế giễu nhau, bằng hữu thông thường cũng sẽ không gần gũi với nhau như bọn họ. Bọn họ chưa từng bước qua cánh cửa tình yêu nam nữ, nhiều năm qua vẫn chỉ lẫn lộn, mơ hồ, không rõ ràng, vốn nghĩ rằng sẽ phải như vậy cho đến hết đời… Nhưng rồi, khi mỗi người trở lại địa vị thật sự của bản thân, vì thiên hạ bất ngờ thay đổi, vì đủ các quyền lợi trên đời này, bọn họ đành phải dựa vào nhau, định ra hôn ước với nhau.

Chỉ là hiện giờ… Liệu bọn họ còn có thể sống chết cùng nhau, cùng giữ chân tình cho đến bạc đầu hay không? Còn có thể tin tưởng lẫn nhau, xem nhau như tri kỷ hay không? Tích Vân dời mắt nhìn cặp mắt đen như mực kia, đôi con ngươi biểu lộ hết thảy mọi cảm xúc … Tim nàng chợp đập nhanh hơn, mạnh hơn… Đã đi đến hôm nay rồi, liệu bọn họ còn có thể đến được với nhau hay không?

Lan Tức trông thấy khuôn mặt của nàng thật bình tĩnh lạnh nhạt, đôi mắt sáng không chút cảm xúc lẳng lặng nhìn mình, thần tình khó dò như biển sâu, chợt cảm thấy có một luồng hơi lạnh lẽo kéo đến, đôi tay đang nắm lấy tay nàng không khỏi run lên.

“Ngươi yên tâm, ta đã đồng ý trợ giúp ngươi gầy dựng thiên hạ, vậy thì ngày nào mà thiên hạ này còn chưa vào tay ngươi, ngày đó ta vẫn còn ở đây với ngươi.”. Thật lâu sau, Tích Vân mới bình tĩnh mở miệng nói.

Lan Tức nghe vậy lập tức buông tay Tích Vân ra, nhìn chằm chằm vào nàng, một lúc lâu sau thở dài buồn bã bất đắc dĩ: “Chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao? Mười năm qua, chúng ta chỉ có thể đi được đến đây thôi sao?”.

Đúng vậy. Nàng định đáp như thế, nhưng khi vừa ra đến miệng lại trở thành: “Ta không biết, chúng ta… Ta không biết sẽ như thế nào…”

Sau này bọn họ sẽ như thế nào? Có lẽ thật sự không có đáp án chính xác.

Mười năm qua, nếu nói giữa hai người không có chút ràng buộc gì là giả, nhưng mà… Cả hai người đều đã không còn là Bạch Phong Hắc Tức tự do tự tại trên giang hồ, đến thân phận, địa vị, hoàn cảnh, sự vật, sự việc và những người xung quanh cũng không còn đơn giản như xưa. Ngay cả tính cách của bọn họ… từ trước đến giờ cũng chưa từng… Dù bọn họ có đoán trước được tương lai đi chăng nữa, nhưng tương lai lại có quá nhiều con đường… Liệu bọn họ sẽ đi được đến đâu?

Đôi con ngươi xanh đen sâu thẳm của Lan Tức hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, hắn ngước mắt lên nhìn Tích Vân, thấy vẻ mặt nàng có chút mờ mịt và bất đắc dĩ, lại còn phảng phất một chút đau thương sâu thẳm.

Hắn nhẹ nhàng thở phào, có lẽ nàng vẫn sẽ ở bên cạnh mình.

“Đóa hoa ta tặng, cô có thích không?”.

Tích Vân nghe vậy thoáng dừng lại, sau đó quay đầu giương giọng kêu: “Đem thứ đó đến đây!”.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, hai nội thị bê một tháp thủy tinh lục giác được phủ một tầng lụa mỏng tiến vào, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, nhẹ nhàng lui ra, cũng nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa.

“Ngươi bỏ hoa vô tháp rồi niêm phong lại, thế này mà cũng gọi là tặng ta hả?”. Tích Vân đi đến trước tháp nói.

Lan Tức cười cười, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, sau đó giơ tay điểm nhẹ các đỉnh lục giác trên tháp thủy tinh, tức thời tháp thủy tinh tựa như cánh cửa chầm chậm mở ra. Một đóa lan đen trắng duyên dáng yêu kiều đứng chính giữa, mùi hương thanh nhã thơm nồng nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng.

“Đóa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ này chỉ có hai người chúng ta mới có thể thưởng thức thôi!”. Lan Tức dời mắt nhìn Tích Vân nói.

“‘Lan Nhân Bích Nguyệt’?”. Tích Vân nhẹ nhàng thì thầm, trong lòng khẽ động, đôi con ngươi đảo sang nhìn Lan Tức: “Lan Nhân?… Chẳng lẽ ngươi không sợ thành Nhứ Quả sao?” [2]

[2] Lan Nhân Bích Nguyệt: Hai ánh trăng ở bên nhau hợp lại thành vầng trăng tròn.

Lan Nhân Nhứ Quả: Lan Nhân – gieo nhân, Nhứ Quả: gặt quả. Đây là thành ngữ ngày xưa ý bảo gieo nhân nào gặt quả đó. Cũng có ý chỉ trong hôn nhân là tan vỡ, ly tán.

“Nó là ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, không phải là Lan Nhân Nhứ Quả!”. Lan Tức bình thản đáp, lời nói cũng vô cùng kiên định.

Nàng nhìn mảnh trăng khuyết màu đen trên trán hắn, lại đưa tay vuốt ve mảnh trăng khuyết trắng như tuyết trên trán mình: “Lan Nhân? Bích Nguyệt? Lan Nhân… Bích Nguyệt… Aizzz…”. Rốt cuộc chỉ đành thở dài thật dài, đôi nguyệt ngọc này có thể bích hợp sinh huy [3] ư? Có thể hợp lại cùng nhau sau ba trăm năm chia cắt?

[3] Bích hợp sinh huy: hợp lại thành vầng trăng tròn rồi tỏa sáng rực rỡ.

Nàng đang thở dài thì bỗng có một tiếng “Meo meo” cất lên, chỉ thấy có một con mèo nhỏ trắng như tuyết chui ra từ tấm chăn gấm trên giường, ánh mắt như ngọc bích chuyển động quan sát hai người đang đứng giữa phòng.

Tích Vân khẽ cau mày nhìn con mèo, sau đó ung dung tỉnh bơ lùi ra sau Lan Tức: “Sao không phải là mỹ nữ chui ra từ giường của ngươi?”.

“Thì đây là mỹ nữ mà…”. Đôi hàng mày dài của Lan Tức thoáng nhíu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn tìm thứ gì đó trên người nàng, thế nhưng vẻ mặt của nàng vẫn rất hờ hững, không chút hờn giận hay… ghen tuông!

Tích Vân lườm hắn một cái, khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười: “Sao vậy?”.

Vừa lúc nói chuyện, con mèo nhỏ chợt kêu “Meo meo meo meo meo meo” nhiều tiếng, sau đó nhảy xuống giường, đi tới bên cạnh hai người.

Lan Tức khẽ cúi xuống, vươn tay trái ra để cho con mèo nhỏ nhảy lên, “Meo meo meo meo”, nó liền nhảy vào rồi cuộn mình lại thành một quả cầu tuyết ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Tích Vân vừa nhìn thấy con mèo kia nhảy vào tay Lan Tức, lập tức quay đầu không nhìn nữa, mâu quang dừng trên đóa hoa “Lan Nhân Bích Nguyệt”, chân dần dần di chuyển ra xa, cách hắn một trượng.

“Cô không thấy nó cũng là mỹ nữ sao?”. Lan Tức thản nhiên cười, giơ tay ra vuốt ve bộ lông tơ trắng như tuyết của nó, khẽ thì thầm nói nhỏ: “Lang Hoa, Lang Hoa, mày cũng là mỹ nữ đó nha!”.

“Lang Hoa?”. Tích Vân thoáng trầm ngâm, khẽ lắc đầu giống như đang tiếc hận, có điều không biết nàng tiếc hận là vì cái tên này gắn trên người con mèo, hay tiếc hận vì con mèo mà lại được đặt cho cái tên này.

“Ta thì cảm thấy rất chuẩn xác.”. Lan Tức đến gần nàng, đưa con mèo con ra trước mặt nàng, muốn nàng nhìn nó rõ hơn. Con mèo con xinh đẹp thế này quả thật còn đẹp hơn hoa lang can, có điều hắn chỉ vừa mới duỗi tay một cái thì lập tức cảm thấy hoa mắt, đến khi định thần lại thì đã thấy nàng chạy cách xa hắn một trượng. Tốc độ này còn nhanh hơn tốc độ năm đó nàng cướp quả lang can [4] trong tay hắn.

[4] Quả lang can: một loại quả nhỏ đẹp như đá cẩm thạch, rất quý hiếm.

“Nếu con mèo này tên ‘Lang Hoa’ thì mai mốt ta… không bao giờ ăn quả lang can nữa!”. Tích Vân giấu hai tay vào sau ống tay áo, che đi đôi tay đang nổi đầy da gà kia.

“Ặc!”. Lan Tức sửng sốt, một người tham ăn bậc nhất trong thiên hạ như nàng chỉ vì một con mèo có tên “Lang Hoa” mà buông tha cho lang can tiên quả? Hắn tinh tế nhìn nàng, mâu quang chợt lóe lên, sau đó cười rộ bảo: “Mười năm nay ta cứ luôn đi tìm nhược điểm của cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô lại… Ha ha… Cô lại sợ mèo!”.

“Cái gì… Cái gì… Sao… Ta… Ta…Ta sao có thể sợ mèo, ta chỉ ghét mèo!!”. Bị nói trúng tim đen, trên khuôn mặt vân đạm phong khinh của Tích Vân bỗng hiện lên một tia chật vật, nàng lúng túng lắp bắp nói, nói xong rồi còn hùng dũng khí khái đứng lên, tỏ vẻ như mình thật sự không sợ mèo, mình chỉ ghét nó mà thôi.

“Cô sợ mèo thật hả? Người như cô mà lại sợ mèo? Cô làm sao có thể sợ một loài vật đáng yêu thế này chứ?”. Lan Tức lẩm bẩm nói không thể tin được, thật kinh dị nha…cô ấy mà lại sợ mèo!!! Ánh mắt hắn nhìn Tích Vân có chút thích thú, thì ra nàng cũng nhược điểm, cũng có thứ để sợ!

“Ngươi… Ngươi… Đồ cái con hồ ly đen! Quả nhiên là vật họp theo loài! Hồ ly và mèo nằm chung với nhau… Hừ! Cơ mà cũng là chuyện bình thường!”. Tích Vân lại lui về sau hai bước, vừa lui vừa chà xát hai cánh tay, nhìn chằm chằm vào con mèo trắng tựa như sợ nó đột ngột nhảy lên người mình. Nàng cảm thấy buồn bực hết sức, nghĩ đến bản thân ở trong chốn võ lâm là Bạch Phong Tịch không sợ trời, không sợ đất, trên chiến trường hay trên triều đường lại là nữ vương Bạch Phong Quốc oai phong oai vệ, thế mà… nàng lại sợ cái con vật mà mọi người đều yêu thích!

Lan Tức mỉm cười nhìn Tích Vân, mâu quang sáng như tuyết như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư nàng, sau đó hắn bước đến bên cửa sổ, giơ tay lên, ném con mèo trắng ra ngoài, cuối cùng quay lại nói với nàng: “Giữa cô và nó, đương nhiên ta sẽ bỏ nó chọn cô!”.

Tích Vân chờ đến khi con vật đầy lông tơ khiến nàng sợ hãi kia biến mất hẳn thì mới trầm tĩnh lại, nghe thấy hắn nói thế thì chợt mím môi cười. Có điều nàng mới chỉ cười được một nửa thôi bỗng hiểu ra ý tứ đằng sau lời nói đó, không khỏi giật mình, tim đập mạnh, mặt bất giác đỏ lên.

Lan Tức nhìn nàng đến si ngốc, nàng đỏ mặt? Quen biết nàng đã mười năm nay, chưa bao giờ hắn thấy nàng có thái độ xấu hổ của nhi nữ thường tình. Mỗi khi nàng đùa giỡn với ai đó, mặt cũng đỏ rực đến tận mang tai, nhưng mà lúc này… Khuôn mặt nàng trắng mềm như ngọc, hai gò má ửng hồng như ráng chiều, nét mặt kiều diễm nũng nịu như mỹ nhân… Người đang đứng trước mặt này… lại thẹn thùng vì một câu nói của hắn?!.

Khoảnh khắc ấy, hắn chợt động tâm vì sự xinh đẹp đáng yêu của nàng, trong lòng cũng âm thầm mừng rỡ… đằng sau khuôn mặt ửng đỏ kia…chứng tỏ nàng đã… Hắn nghĩ đến đấy không khỏi rung động, vội bước đến gần nàng, đưa tay ra định ôm lấy mỹ nhân, nhẹ nhàng ôn nhu gọi: “Tích Vân…”. Thật muốn ôm chặt mỹ nhân này vào lòng.

“Công tử trọng thương chưa lành, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, Tích Vân cáo từ.”. Tích Vân lại duỗi tay ra, cũng “ôn nhu” vỗ vỗ vai trái Lan Tức, làm Lan Tức “Vút…vút…” hít vào mấy ngụm khí lạnh, không tự chủ được phải buông tay ra, nhất thời bầu không khí nhu tình ngọt ngào trong phòng liền biến mất.

“Sao ta có thể chọn loại nữ nhân như cô chứ?!”. Lan Tức vuốt vuốt vai, nhìn Tích Vân “dáng vẻ cao nhã” đang khoan thai bước đi, thì thào lẩm bẩm.

“Không phải là ngươi chọn ta, mà là ngươi mặt dày mày dạn đến cầu hôn ta.”. Một giọng nói nhỏ xíu như con muỗi lọt vào tai hắn.

“Nữ nhân này… Aizzz…”. Lan Tức vỗ trán thở dài, trái tim lại thấm vào một chút dư vị ngọt ngào vui sướng.

************************************************** ************************************************** **

Phong Vương Phong Vũ tổng cộng có tám huynh đệ, ông đứng hàng thứ bảy, là con của một tiểu thiếp trong triều, cuối cùng lại trở thành người đăng vương. Tới nay, ông đã tại vị được ba mươi chín năm, gần sáu mươi tám tuổi, tất cả các huynh đệ của ông chỉ còn sót lại mỗi một người cùng mẹ là Bát đệ Tầm An Hầu Phong Ninh.

Ông có hai vương hậu, ba mươi hai phi tần, sinh được hai mươi tư người con, trong đó có mười vị công chúa và mười bốn vị vương tử.

Vương hậu thứ nhất là công chúa Ỷ Ca đến từ Đế Đô, bà mất sớm, chỉ sinh được một người con trai là Lan Tức, sau khi bà qua đời, hắn đã được lập thành thế tử của Hắc Phong Quốc. Lan Tức đứng hàng thứ mười hai trong số những người con của Phong Vương, đứng hàng thứ ba trong số các vương tử. Hắn mặc dù không phải là trưởng tử nhưng mẫu thân của hắn lại là công chúa hoàng thất Đông Triều, địa vị cao hơn hẳn ncác phi tần khác, có thể nói là ngang hàng với Phong Vương. Vì vậy nên tất cả các triều thần và dân chúng đều nghiễm nhiên cho rằng Lan Tức xứng đáng làm thế tử. Vả lại hắn có dung mạo xuất chúng, tài trí bất phàm, lại là người ôn nhã khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ, xử sự trầm ổn quyết đoán, tài đức sáng suốt công minh, đối nhân xử thế nhân ái, tấm lòng cao cả tứ phương, dân chúng thập phần ủng hộ, cho nên ở trong mắt nhân dân Hắc Phong Quốc, hắn đã sớm được xem như người kế thừa vương vị.

Vương hậu thứ hai tên thật là Bách Lý Tiêm Ti, vốn là một mỹ nhân Tề Tang. Năm đó Phong Vương xuất chinh thảo phạt Tề Tang, Tề Tang Vương đã dâng tặng bà để biểu lộ lòng tôn kính. Bà được Phong Vương sủng ái đến nỗi sau khi công chúa Ỷ Ca qua đời, ông lập tức đưa bà lên làm vương hậu. Bà sinh được sáu người con, gồm Thất công chúa, Cửu công chúa, Tứ công tử, Ngũ công tử, Lục công tử và Thất công tử.

Những vị công tử, công chúa còn lại đều là con của phi tần, thê thiếp khác trong hậu cung.

Từ sau khi Phong Vương và Lan Tức bị ám sát tại nghi lễ Hòa ước, Phong Vương hạ chỉ cho Vương đệ Tầm An Hầu chủ trì đại cuộc. Thế cục trong triều nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại nổi sóng ngầm mãnh liệt. Mà Tầm An Hầu vẫn chủ trương nhất quán hành sự theo phong cách: “Không đi thêm một bước, không nói thêm một lời, không nhiều thêm một chuyện”. Mỗi ngày theo thông lệ cứ đến Điện Chiêu Minh, nghe các triều thần bẩm báo chính sự, không giải quyết thứ gì, đợi đến khi các triều thần sốt ruột hỏi thì ông mới phun ra một câu: “Các vị đâu phải là người mới, trước kia làm thế nào thì sau này cứ làm y như vậy!”.

Mà những thích khách hôm đó ám sát đại vương và thế tử thì chỉ còn lại ba tên đang bị giam giữ trong thiên lao. Nhân dân cả nước đều thập phần yêu kính đại vương và thế tử, cho nên rất căm hận những kẻ này, ai nấy đều viết thư khải tấu, yêu cầu phải lăng trì xử tử bọn chúng, răn đe cảnh cáo trước toàn dân.

Vì vậy Phong Vương lại hạ chỉ, Tầm An Hầu phải xử lý thật nghiêm khắc vụ án thích khách, bắt cho bằng được kẻ chủ mưu phía sau, diệt trừ hậu hoạn.

Chỉ là… kẻ chủ mưu kia há có thể dễ dàng tìm như vậy!? Hơn nữa cứ cho là tìm được đi, làm sao ông có thể bắt bọn chúng? Mỗi ngày trở về phủ, Tầm An Hầu đều phát rầu vì chuyện này.

Phải nói rằng, vụ án của ông đã được phá vô cùng thuận lợi. Khi ông đến thẩm tra đám thích khách trong thiên lao, vốn tưởng những kẻ giang hồ thà chết cũng không chịu khai một lời, thế nhưng dù không lôi ra được tin tức gì từ trong miệng chúng, ông lại bất ngờ nhặt được vài manh mối “Rơi” ra trên người chúng, mà những manh mối này đến cả chúng cũng cảm thấy kinh ngạc! Sau đó, ông từng bước từng bước lần theo những manh mối kia, phát hiện tất cả các tình huống, tất cả các chứng cứ đều hiện lên rõ ràng, từng thứ từng thứ nhẹ nhàng tới tay ông. Dường như có người nào đó sớm sắp xếp hết mọi chuyện, ông chỉ việc đi theo dấu chân của y, tự khắc sẽ dễ dàng đến được nơi có đáp án chính xác.

Ông cũng không thể nghi ngờ những đáp án và chứng cứ này, bởi vì hiện nay ông là người nắm rõ tình hình cục diện quốc gia nhất. Ông cũng đã sớm dự liệu đến kết quả như thế, chỉ là đến cuối cùng vẫn cảm thấy kinh hãi và run sợ! Kinh hãi vì hành động của những kẻ kia, run sợ vì mưu mô thủ đoạn của một ai đó…

Ông thật sự phải vạch trần bức màn này, để đáp án kia hiển hiện trước mắt thế nhân ư?

“Phụ thân, vì sao người lại rầu rĩ như vậy?”. Một thiếu niên mi thanh mục tú vận áo gấm bước vào, ân cần nhìn Tầm An Hầu hỏi han: “Mấy ngày nay mỗi khi hồi phủ, bao giờ con cũng thấy phụ thân nhăn mặt nhíu mày. Chẳng hay trong triều có chuyện gì mà khiến người phiền não?”.

“Vi Nhi.”. Tầm An Hầu ngẩng đầu lên nhìn con trai, đôi hàng mày khẽ giãn ra: “Con không ở thư phòng đọc sách, lại chạy đến đây làm gì?”.

“Con đã học bài xong rồi ạ!”. Thiếu niên ấy chính là Phong Vi, con trai của Tầm An Hầu: “Phụ thân có chuyện gì khó giải quyết sao? Con thấy gần đây đại công tử, tứ công tử hay đến bái phỏng người, người luôn tìm cách tránh né không gặp, nếu có chỗ nào khó xử xin người cứ nói ra, con sẽ san sẻ với người!”.

Nghe con trai hùng hồn nói thế, lại nhìn vẻ mặt nóng lòng của cậu, Tầm An Hầu không khỏi có chút buồn cười.

“Vi nhi, còn còn quá nhỏ, việc trong triều…”.

“Việc trong triều quá thâm sâu, quá phức tạp!”. Phong Vi không phục, cũng không đợi phụ thân nói xong lập tức nói tiếp: “Phụ thân, năm nay con đã mười sáu tuổi rồi, không còn là hài tử nữa!”

Tầm An Hầu thấy con kích động vẫn chỉ bình tĩnh, giơ tay vỗ vỗ bả vai con, ánh mắt nhu hòa mà từ ái: “Mười sáu tuổi đúng là không còn nhỏ nữa, hai người kia mới mười sáu tuổi thôi đã nắm trong tay…”. Ông chợt dừng lại, trìu mến vuốt ve đầu con trai: “Vi Nhi, những lời phụ thân nói hiện giờ có lẽ con không thích nghe, nhưng qua nhiều năm sau con sẽ hiểu được, cục diện triều đình hiện giờ và… cái vị trí kia nữa, con không được phép dính vào. Phụ thân chỉ mong con sau này làm một người bình thường, hay ít nhất là được cả đời bình an!”.

“Phụ thân, người nói gì vậy? Con không hiểu lắm!”. Phong Vi cau mày.

Tầm An Hầu lại cười: “Không hiểu cũng tốt, Hắc Phong Quốc này, con đừng nhúng tay vào!”.

“Phụ thân, không được đâu, con và thế tử ca ca đã giao ước, đợi khi nào huynh ấy làm vương, con sẽ làm đại tướng quân cho huynh ấy! Con sẽ dẫn thiên quân vạn mã giúp huynh ấy kiến lập thái bình thịnh thế!”. Phong Vi vừa nói vừa làm động tác giương cung bắn địch, giơ đao trảm quân thù, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

“Thế tử… Hắn nói với con như thế sao? Hắn và con…”.Tầm An Hầu nhíu mày nhìn con: “Hắn…”

“Thế tử ca ca rất tốt với con, huynh ấy dạy con kiếm thuật, dạy con cưỡi ngựa, dạy con bắn cung, còn dạy con binh pháp, hơn nữa huynh ấy so với…”. Cậu nói đến đây thì cẩn thận liếc nhìn phụ thân, thấy ông vẫn chăm chú lắng nghe mình, ngay lập tức như được khích lệ, hăng hái bừng bừng nói tiếp: “Huynh ấy còn tài giỏi hơn tất cả các ca ca trong vương cung! Huynh ấy cái gì cũng biết! Trên đời này không có chuyện gì là huynh ấy không làm được! Hơn nữa huynh ấy mặc dù là thế tử nhưng rất ôn hòa lễ nghĩa với mọi người…Huynh ấy còn khen con thông minh và có tư chất nữa, tương lai nhất định sẽ là nhân tài trụ cột của đất nước. Mà huynh ấy lại hay bảo với con… Con mới là huynh đệ của huynh ấy!”.

“Hắn bảo con là huynh đệ của hắn?”. Tầm An Hầu nhìn vẻ mặt sùng bái, tự hào của con trai, đôi mắt cậu lúc này hưng phấn đến phát sáng, trong mắt chỉ có sự trong suốt, thuần khiết không vướng tạp chất hay lo lắng điều gì. Thế thì người kia, loại người tâm kế còn cao hơn cả trời ấy, là vì đôi mắt và trái tim thuần khiết của nó mà đối xử với nó tốt sao?

“Đúng vậy!”. Phong Vi gật gật đầu: “Phụ thân, con không muốn cả đời sống bình thường, con muốn đi theo thế tử ca ca tạo nên nghiệp lớn, con muốn thanh danh mình lưu truyền thiên cổ!”.

“Ha ha… Ha ha…”. Đối với những lời cuồng ngôn của con trai, Tầm An Hầu không khỏi bật cười, vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút thương cảm nói: “Thôi, thôi, con muốn làm gì thì làm, ta cũng không thấy được ngày đó.”

“Phụ thân, người mất hứng?”. Phong Vi nghi hoặc nhìn phụ thân đang cười to.

“Không, con có chí lớn như vậy, phụ thân sao có thể mất hứng.”. Tầm An Hầu vỗ về con trai, mâu quang lại mang theo nét ưu tư: “Chỉ là, tâm cơ của hắn còn cao hơn cả người ngày xưa, con trai à…”

“Tâm cơ? Của ai? Người nói thế tử ca ca ư?”. Phong Vi nghiêng đầu suy nghĩ: “Sao có thể, thế tử ca ca đối xử rất tốt với mọi người, huynh ấy sao có thể là loại người tâm cơ, con lại thấy thật ra tứ công tử mới…”

“Vi nhi!”. Tầm An Hầu đột nhiên lớn tiếng quát bảo con trai im lặng, chợt thấy cậu có chút ủy khuất, không khỏi thở dài: “Thôi, phụ thân còn có việc phải làm, con đi đi… Đi thăm thế tử ca ca của con cũng được!”

“Thật không ạ?”. Ánh mắt Phong Vi sáng lên: “Mấy ngày nay con có ghé Lan Lăng Cung nhưng bọn họ không cho con vào, bọn họ nói huynh ấy bị thương rất nặng, không thể tiếp khách, hại con vô cùng lo lắng!”.

“Hiện giờ chắc là có thể gặp được hắn, nghe nói sáng nay nữ vương Bạch Phong Quốc đã qua thăm hắn rồi!”. Tầm An Hầu liếc nhìn con trai rồi vẫy vẫy tay.

“Hả? Vậy con đi đây!”. Dứt lời cậu liền tức tốc xoay người chạy đi.

Nhìn bóng dáng con trai vui vẻ đi mất, Tầm An Hầu khẽ cau mày, trong mắt thế nhân, hắn thật sự tài giỏi như vậy sao?! Aizzz, người này thật quá đáng sợ, cũng thật quá lợi hại! Thôi, mạch nước ngầm mãnh liệt ở Hắc Phong Quốc, cũng chỉ có mình hắn mới có thể khống chế được…

************************************************** ****

Một chiếc kiệu lộng lẫy dừng trước Tiêm Chức Cung, tất cả chúng cung nhân đều biết đây là kiệu của tứ công tử Phong Đỗ. Trong số toàn bộ người ở Hắc Phong Quốc, chỉ có mình hắn là được đặc ân ngồi kiệu vào cung. Chỉ là… khi nhìn thấy cặp chân của hắn, những tình cảm hâm mộ cũng liền trôi tụt đi, ai nấy thà rằng tình nguyện tiêu tốn nửa ngày, hao chút thể lực đi từ ngoài vào cung, bởi vì ít ra… họ còn có thể tự do chạy nhảy.

Bốn cung nhân cẩn thận đỡ tứ công tử Phong Đỗ xuống kiệu, sau đó hai cung nhân dìu hắn bước vào Tiêm Chức Cung.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”.

“Đỗ Nhi, mau đứng lên!”. Bách Lý Hậu vội vàng đỡ con trai của mình dậy: “Chân con đi lại khó khăn, không cần phải bái lễ đâu, chẳng lẽ mẫu hậu còn tính toán những nghi thức xã giao với con sao?”.

“Nhi thần biết mẫu hậu thương nhi thần, công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ nhi thần không biết làm sao để báo đáp, đành dùng những nghi thức xã giao này nói lên một phần hiếu thuận của nhi thần đối với mẫu hậu.”. Phong Đỗ gắng sức đứng dậy nói.

“Ôi ôi, mẫu hậu hiểu tâm ý của con mà!”. Bách Lý Hậu đỡ con trai bà ngồi xuống, yêu thương vỗ về đầu gối của con: “Đỗ nhi, gần đây con có khỏe không? Còn đau chân không?”.

“Nhi thần vẫn khỏe, không dám để mẫu hậu lo lắng.”. Phong Đỗ cúi đầu đáp, cũng giấu đi một tia lo âu trong ánh mắt.

“Ôi, chân con bất tiện, không cần mỗi ngày tiến cung thỉnh an ta đâu.”. Bách Lý Hậu nhìn đôi chân đã biến dạng của con mình, không khỏi đau xót: “Con như vậy, mẫu hậu… Mẫu hậu đau lòng lắm!”. Dứt lời bà liền nâng khăn lau khóe mắt.

“Mẫu hậu, người không cần bận tâm nhi thần, dù chân nhi thần có bất tiện nhưng cũng không để thua kém những người đó!”. Phong Đỗ vội vàng trấn an mẫu thân, cũng vỗ vỗ chân mình tỏ vẻ không sao.

“Ừ!.”.Bách Lý Hậu cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng: “Con… Than ôi, mẫu hậu luôn cảm thấy có lỗi với con.”.

“Mẫu hậu, đừng nói những chuyện này nữa!”. Phong Đỗ chuyển đề tài, cẩn thận liếc nhìn Bách Lý Hậu: “Thương thế phụ vương thế nào rồi?”.

“Ôi, mẫu hậu cũng không biết.”. Bách Lý Hậu cau mày thở dài: “Từ sau ngày đó, Hoàng Cực Cung liền cấm tất cả chúng nhân ra vào, phụ vương của con… Đến bây giờ mẫu hậu còn chưa gặp được!”

“Sao?”. Ánh mắt Phong Đỗ chợt lóe lên: “Thái y trong cung nói thế nào ạ?”.

“Ai cũng không chịu nói, đều bảo đại vương ra lệnh không cho phép tiết lộ bệnh tình, nếu không sẽ giết không tha!”. Bách Lý Hậu có chút hờn giận nói: “Ngay cả bổn cung mà cũng giấu diếm!”.

“Ngay cả mẫu hậu cũng không biết?”. Phong Đỗ nhíu mày: “Vậy còn tên kia? Mẫu hậu có nghe được tin tức gì về hắn không?”

“Hắn?”. Bách Lý Hậu nhớ tới cặp mắt sâu thẳm đen như mực, ánh mắt lạnh lẽo như thủy triều Bắc Hải, không cần nói câu gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn thôi đã làm cho bà toàn thân phát lạnh, không tự chủ được nắm chặt chiếc khăn trong tay: “Mẫu hậu cũng không biết, nghe nói sáng sớm hôm nay nữ vương Bạch Phong Quốc đã đến thăm hắn, còn lại mọi thứ đều bị phong tỏa chặt chẽ hết rồi!”.

“Thật ạ?”. Đôi hàng mày của Phong Đỗ thoáng lạnh, nhìn chằm chằm vào hai chân của mình.

“Đỗ Nhi, con… sao con lại quan tâm đến hắn như vậy?”. Bách Lý Hậu quan sát biểu tình của hắn, không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Con…”.

“Mẫu hậu.”. Phong Đỗ kêu lên, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

“Các ngươi lui xuống hết đi.”. Bách Lý Hậu dặn dò các cung nhân bên cạnh.

“Dạ, nương nương.”. Chúng cung nhân khom người lui ra.

“Đỗ Nhi, không còn ai nữa, con có chuyện gì thì nói cho mẫu hậu nghe đi.”.

“Mẫu hậu, nhi thần thỉnh người đến phủ Tầm An Hầu.”. Phong Đỗ đột nhiên ngẩng đầu lên nói, ánh mắt phát sáng bất thường khiến người ta phải sợ hãi.

“Đến phủ Tầm An Hầu? Đến đó làm gì?”. Bách Lý Hậu thắc mắc hỏi.

“Nhi thần cần mẫu hậu lấy thân phận của mẫu nghi một quốc gia gây áp lực lên ông ấy!”. Phong Đỗ nghiến răng kêu lên.

“Gây áp lực lên ông ấy?”. Bách Lý Hậu hỏi lại, sau đó một ý niệm nhảy vào trong đầu, nhất thời bà lạnh run: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ con… Ngày đó… Con…”.

“Mẫu hậu.”. Phong Đỗ cầm lấy tay của bà, đè thấp thanh âm: “Đúng vậy, nhi thần đã làm thế đấy! Tất cả chuyện này không thể trách nhi thần được! Hắn dựa vào cái gì mà có thể ngồi lên ngai vương? Nhi thần cũng là con trai trưởng, huống chi mẫu hậu còn là quốc mẫu hiện thời, nhi thần phải là người kế thừa vương vị mới đúng! Năm đó… Năm đó nếu không phải do hắn, nhi thần sao có thể biến thành một người tàn tật?”. Phong Đỗ cúi đầu nhìn đôi chân ngoằn nghèo biến dạng của mình, giọng nói đầy vẻ oán hận thấu xương: “Nhi thần căm thù hắn! Chỉ cần nhi thần còn ở đây ngày nào, quyết không để cho hắn leo lên vị trí kia ngày đó. Chỉ cần nhi thần còn một hơi thở, nhất định phải trả cho bằng được mối thù này!”. Ngữ khí hắn vô cùng oán độc, ánh mắt nham hiểm như rắn nhìn chằm chằm về phía trước giống như đó là kẻ thù của mình, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó để giải mối hận.

“Đỗ Nhi, con…con…”. Bách Lý Hậu vừa kinh hoàng vừa sợ hãi: “Chẳng lẽ con còn không rõ hắn ta là loại người gì sao? Sao con lại hồ đồ như vậy?”

“Mẫu hậu!”. Phong Đỗ kêu lên vội vã: “Lúc này không phải là lúc chỉ trích nhi thần, người nhất định phải cứu nhi thần!”. Hắn quỳ xuống đất, đôi chân bất tiện làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt: “Chuyện này nếu bại lộ ra ngoài, chẳng những tính mạng của nhi thần khó bảo toàn mà đến đại ca, nhị ca, ngũ đệ, lục đệ, thất đệ có liên can cũng sẽ không thoát khỏi bị truy cứu, đến lúc đó…”

“Cái gì? Ngay cả ba đệ đệ của con… cũng…”. Bách Lý Hậu không chỉ kinh hoàng mà còn tim đập chân run hoảng sợ: “Con làm sao… làm sao mà… Trời ơi! Những năm gần đây, mẫu hậu biết không thể để kẻ kia sống sót. Nhưng mà… nhưng mà….con thấy biết bao nhiêu lần chúng ta hành động, có lần nào thành công không? Kẻ kia…hắn…hắn… thật đáng sợ, đáng sợ như ma quỷ!”.

“Mẫu hậu, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh biến! Chắc người đã biết có rất nhiều kẻ đang thèm muốn cái vị trí kia!”. Phong Đỗ ngẩng đầu, hào quang trong mắt sáng rực như ma trơi: “Mười bảy tên thích khách ngày đó đều là do đại ca mời đến, còn nhi thần thì mời một số thích khách khác đến đây. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao số thích khách nhi thần mời lại không đến đúng hẹn. Sau đó nhi thần có phái người đi tìm thì phát hiện được số thích khách kia đã chết giữa đường. Nhi thần đoán nhất định là hắn đã biết trước kế hoạch của nhi thần cho nên liền ra tay trước. Nhi thần… Không ngờ lại rơi vào bẫy của hắn! Mười bảy tên thích khách ngày đó bị hắn và Phong Vương liên thủ chế trụ, lại còn cố tình giữ lại ba tên! Mà hiện giờ… nhi thần có đi thăm dò thì biết được rằng Vương thúc đã lần theo manh mối của đám thích khách. Nhi thần và đại ca vài lần đến bái phỏng Vương thúc đều bị chặn từ ngoài cửa, nhi thần nghĩ chắc chắn ông ta đã biết được chuyện gì rồi… Đám thích khách trên mặc dù không có liên quan đến nhi thần nhưng lại có liên quan đến đại ca, đại ca… Nếu y bị bắt… y sẽ kéo nhi thần xuống chết chung! Đến lúc đó… Mẫu hậu, người nhất định phải cứu nhi thần!”.

“Đỗ Nhi, con đứng lên trước đi!”. Bách Lý Hậu vừa đỡ Phong Đỗ dậy vừa cất giọng mắng: “Con giết hắn thì ta có thể hiểu được, nhưng mà… Tại sao ngay cả phụ vương… Ngay cả phụ vương mà con cũng không buông tha!”.

“Mẫu hậu, người nghĩ nếu phụ vương biết được sự thật, ông sẽ đứng về phía chúng ta sao?”. Phong Đỗ đứng lên, ánh mắt sắc bén như kim châm nhìn chằm chằm vào mẫu thân: “Nếu đã làm thì phải giải quyết tận gốc, sau đó, Hắc Phong Quốc này sẽ là của mẫu tử chúng ta!”.

“Nếu phụ vương của con biết được…”. Bách Lý Hậu chợt lạnh run, không khỏi suy nghĩ, nếu là trước kia, chắc chắn ông sẽ hết lòng bênh vực bà, nhưng mà… Hiện giờ bà chỉ là hoa tàn liễu héo, không còn là mỹ nhân đẹp đẽ lạ lẫm đối với ông như xưa…

“Thế nhưng… Lúc này… Tầm An Hầu có chịu nghe lời bổn cung không?”. Bách Lý Hậu có chút lo lắng nói, bà biết người tên Tầm An Hầu vốn dĩ nổi tiếng là gian xảo.

“Vốn con muốn tìm Vương thúc… Nhưng mấy lần đến đều thất bại! Chắc chắn hắn đã âm thầm phái người bảo vệ ông ấy, hắn muốn mượn Vương thúc lật đổ chúng ta! Cho nên mẫu hậu, bất kể là phải dùng thủ đoạn gì, người nhất định không được để cho Vương thúc bẩm tấu sự thật với phụ vương!”. Phong Đỗ nói tiếp: “Bọn con chỉ là con cháu, là hậu bối cho nên Vương thúc có thể không để ý tới, nhưng người là quốc mẫu, thân phận cao hơn ông ta, chắc chắn ông ta phải nghe lời người!”.

“Được! Vậy mẫu hậu đi tìm ông ấy!”. Bách Lý Hậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng thốt lên: “Vì nhi tử của ta, ta sẽ làm mọi cách để Tầm An Hầu phải câm miệng!”. Đôi mắt bà chợt bắn ra tia sáng bén nhọn như đao tuyết.

Chỉ có điều lần này, Bách Lý Hậu đã chậm chân.

Khi bà tìm đến phủ Tầm An Hầu, cung nhân trong phủ nói rằng, Hầu gia đã tiến cung. Bà liền vội vàng quay về hoàng cung, lập tức nghe cung nhân trong cung bẩm báo, Hầu gia đã vào Hoàng Cực Cung!

Vào Hoàng Cực Cung? Từ sau lần Phong Vương bị ám sát đến nay, Hoàng Cực Cung ngoại trừ ngự y đều cấm người khác ra vào, thế mà bây giờ lại cho phép Tầm An Hầu vào! Vậy thì…tất cả đã trễ rồi! Tức khắc, một cảm giác tuyệt vọng từ trên trời ập xuống đầu bà! Bách Lý Hậu nghĩ đến thủ đoạn của kẻ kia, nghĩ đến… bà hoàn toàn tuyệt vọng.

Năm thứ mười tám, chuyện chấn động nhất Hắc Phong Quốc không phải là thế tử và nữ vương Bạch Phong Quốc đính hôn, mà là vụ án chư tôn công tử mua chuộc thích khách ám sát đại vương cùng thế tử.

Cuối tháng tư, Phong Vương hạ chỉ: Đại công tử Phong Giao, nhị công tử Phong Nghiêu, tứ công tử Phong Đỗ, ngũ công tử Phong Cử, lục công tử Phong Đình, thất công tử Phong Giang hám lợi mê muội, mất trí phát cuồng, vì đoạt vương vị mà hợp mưu tìm cách mưu sát cô gia và thế tử. Hành vi như vậy còn không bằng loài cầm thú! Cử chỉ bạc tình của chúng khiến lòng cô gia vô cùng đớn đau. Cô gia mặc dù bi thương nhưng vương pháp không chấp nhận, lý tình không thể tha, thiên địa cũng không dung. Nay đau lòng hạ chỉ, đại công tử Phong Giao, tứ công tử Phong Đỗ theo luật chém đầu, nhị công tử Phong Nghiêu, ngũ công tử Phong Cử, lục công tử Phong Đình, thất công tử Phong Giang ban thưởng cho ba thước lụa trắng.”.

Vào ngày Phong Vương hạ chỉ, Cửu Vi liền ngắt hết mấy cánh hoa tuyết lan, định lấy hương hoa chưng bánh thủy tinh cho Tích Vân nếm thử.

“Đây là điều hắn muốn sao?”. Cửu Vi nhìn chiếc giỏ đựng phân nửa cánh hoa tuyết lan bỗng nhiên mất hứng, đầu ngón tay vô thức đùa bỡn mấy cánh hoa kia, đôi mắt có chút lo lắng nhìn Tích Vân đang ngồi đối diện, người như vậy, có thích hợp với Tịch Nhi không?

Tích Vân bẻ một đóa hoa lan đặt vào tay mình, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương thơm ngát, khẽ thở dài một hơi: “Mấy đóa hoa lan này thật thuần khiết!”

“Nhiều huynh đệ như vậy liên thủ lấy mạng hắn, hắn làm vậy cũng không sai, chỉ là…”. Cửu Vi ngắm nhìn Tích Vân đang ngồi giữa vườn hoa lan, một thân áo trắng thuần như tuyết, người và hoa đan xen lẫn nhau, nàng ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay mình, tinh thần có chút hoảng hốt. Y âm thầm thở dài, đến bên cạnh nàng bảo: “Tịch Nhi, người như vậy, muội… Aizzz…”.Y muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không thể nói ra, mà dù không muốn nói nhưng vẫn phải nói, dù sao phải để tự nàng quyết định.

“Một người đứng đầu, một người dòng trưởng, nếu đại vương và thế tử chết đi, bọn họ ảo tưởng mình sẽ được ngồi lên vương vị!”. Tích Vân thổi bay đóa tuyết lan trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời u ám lại thập phần tăm tối, vầng mặt trời trốn sau tầng mây mãi không chịu ló dạng: “Có điều bọn họ… sao có thể là đối thủ của hắn!”.

“Một lần thẳng tay xử tử sáu người con trai, Phong Vương… cũng thật tàn nhẫn!”. Cửu Vi than thở: “Hắc Phong Quốc – quả nhiên danh phù kỳ thực!”. [5]

[5] Danh phù kỳ thực: danh xứng với thực, đúng như tên gọi

“Nếu không tàn nhẫn, há có thể chấp chưởng Hắc Phong Quốc bốn mươi năm nay, huống hồ… Nếu ông ta không đủ tàn nhẫn, vậy những người con trai khác… Huynh cứ thử nghĩ đi, với phong cách hành sự của hắn, hắn nhất định sẽ hốt gọn một mẻ, Phong Vương… kỳ thật đã nỗ lực hết mình rồi, cũng đã bảo vệ được vài người!”. Tích Vân nhắm nghiền hai mắt.

“Thì ra muội bảo hắn muốn ‘sạch sẽ’ là ‘sạch sẽ’ như thế!”. Một lát sau Cửu Vi mới mở miệng nói, cúi đầu nhìn giỏ hoa: “Từ nay về sau, còn ai dám mong muốn cái ngôi vị này? Hắn đã yên yên ổn ổn ngồi trên đó rồi!”.

Tích Vân mở mắt ra, thản nhiên nhếch môi cười, nụ cười không chút biểu tình, không chút cảm xúc: “Cửu Vi, đây chỉ là một lý do thôi, quan trọng nhất là hắn muốn tay mình cũng phải sạch!”. Mâu quang nàng dừng trên mặt Cửu Vi, quan sát khuôn mặt vô cùng bình thản của y, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam nhạt, mi tâm ẩn chứa linh khí… Vốn dĩ huynh ấy không nên cuốn vào chuyện này, chỉ vì mình, mà về sau huynh ấy… Không! Tuyệt đối không thể để cho huynh ấy phải chịu một chút thương tổn! Bất kỳ ai cũng không thể động vào huynh ấy!

“Hắn muốn tay mình cũng phải sạch?”. Cửu Vi nhíu mày, sau đó giật mình, tay nắm chặt lấy giỏ hoa: “Hóa ra là như vậy! Mượn tay Phong Vương để loại bỏ hết chướng ngại vật, sau đó lợi dụng thời cơ tốt khi Phong Vương trọng thương, mà lại… Như vậy thì, toàn bộ Hắc Phong Quốc đã hoàn toàn nằm trong tay hắn! Mà dõi mắt nhìn khắp Hắc Phong Quốc, có ai không cảm động vì sự dũng cảm và hiếu thảo xả thân cứu phụ vương, có ai không đau lòng bi phẫn vì hắn bị huynh đệ ruột thịt sát hại. Một tay hắn sắp đặt nên chuyện này, lại còn được người trong thiên hạ đồng tình ủng hộ!”. Cửu Vi mặc dù không thể nói là đang tán thưởng, nhưng lại không thể không bội phục. Toàn bộ mọi chuyện, toàn bộ con người đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Người như hắn, may là trên đời không có nhiều!.

“Tịch Nhi, trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ có mình muội mới đủ khả năng đứng ngang hàng với hắn!”.

Tích Vân lại ngơ ngẩn nhìn đóa hoa lan trước mắt, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Cửu Vi, chắc huynh chưa từng thấy loại người nào như hắn. Cho dù hắn làm chuyện gì xấu xa đi nữa, cả thiên hạ này đều tin hắn là người nhân nghĩa! Cho nên hắn mới thích hợp nhất để làm hoàng đế, bởi vì hắn chiếm được lòng tin của tất cả mọi người!”.

“Vì vậy bất luận thế nào, muội cũng sẽ trợ hắn gầy dựng thiên hạ?”. Cửu Vi nhìn nàng hỏi.

“Đúng vậy, bất luận thế nào, muội đều phải trợ hắn!”. Tích Vân giơ tay che lại mi tâm, lòng bàn tay chạm vào miếng nguyệt ngọc lạnh lẽo trên trán. Ngón tay nàng nhẹ phủ lên hai tròng mắt, che đi hết thảy mọi cảm xúc ẩn giấu sau con ngươi.

“Thiên hạ mới sao?”. Cửu Vi đưa tay nhìn trời, ánh mắt vừa có chút mong chờ lại vừa có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện