Trí Thức Lưu Manh
Chương 13: Trà hoa cúc và điền ngọc
Edit: Lạc Lạc
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Từ nhỏ Trương Kiệt Thụy đã là một cô nhi bị vứt bỏ, từ khi bắt đầu biết chuyện thì được một vợ chồng già nuôi dưỡng, khi anh bảy tám tuổi, vợ chồng tốt bụng này lần lượt về trời, cũng không để lại cái gì cho anh, Trương Kiệt Thụy đành phải vào viện phúc lợi.
Ở đó, anh vừa phải lấy lòng những nhân viên quản lý kia, nếu không là không có bánh bao để ăn; lại phải cố gắng chống lại những thằng bé lớn thích bắt nạt kia, nếu không bánh bao sẽ bị cướp đi. Hoàn cảnh sinh sống đặc biệt khiến anh trong lòng hình thành phòng bị nghiêm ngặt, gặp phải chuyện gì rất thích đẩy trách nhiệm, có thể tránh liền tránh là phong cách từ trước đến nay của anh.
Số phận của Trương Kiệt Thụy vẫn còn vô cùng tốt, thuận lợi thi đậu một trường dạy nghề mỹ thuật ở địa phương, mặc dù nhiều năm tập thành bộ dáng cà lơ cà phất không được người khác chào đón, nhưng vẫn gặp được một cô gái thích hắn, trải qua một tình yêu rầm rộ. Chuyện này đối với anh mà nói chính là khắc cốt ghi tâm, mà khi kết thúc đoạn tình yêu lưu luyến này, bởi vì ở lúc mấu chốt anh lại trốn tránh nên tuyên bố kết thúc, để lại một cô gái đau lòng nhiều năm, Trương Kiệt Thụy cũng dần dần mà trở nên lạnh lùng với tình yêu.
Sau khi tốt nghiệp Trương Kiệt Thụy không cách nào tìm được công việc phù hợp, cả ngày trà trộn trên phố, dựa vào làm một chút việc vặt để kiếm tiền, thậm chí xen lẫn cùng với đám côn đồ. Cuộc sống của anh không thấy có hi vọng, cho đến có một ngày, một lần kỳ quái gặp nhau ở buổi phỏng vấn, cuối cùng Du Mạn Lệ dẫn anh đến công ty này.
Trương Kiệt Thụy phải thừa nhận mình không đủ cố gắng, vẫn không có thay đổi tính lười biếng của mình, kéo dài, không có trách nhiệm với tật xấu của mình, anh vẫn còn thiếu rất nhiều, cuối cùng đã gieo gió gặt bão.
Mà hôm nay, Trương Kiệt Thụy dũng cảm thừa nhận sai lầm, anh muốn một mình gánh chịu khuyết điểm của mình. Mặc kệ chuyện nói chuyện với ông chủ ra sao, anh đều có gặt hái, làm đàn ông, gánh chịu trách nhiệm cũng là tố chất cần có. Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, Trương Kiệt Thụy trưởng thành, hiểu chuyện hơn.
Phòng làm việc của ông chủ đương nhiên không giống người khác, chỉ là mới phòng ngoài đã khiến Trương Kiệt Thụy mở rộng tầm mắt, xanh vàng rực rỡ giống như một cung điện, đồ vật trưng bày đều có giá trị xa xỉ. Trương Kiệt Thụy cẩn thận đi, chỉ sợ phá vỡ đồ mình không bồi thường nổi, một bóng người quen thuộc ngồi ở chỗ đó, thấy có người tới nở nụ cười mê người.
"Là anh? Anh tới đây làm gì?"
Cô gái có vẻ hơi khẩn trương, cô không hiểu tại sao Trương Kiệt Thụy lại đột nhiên đến, nhớ tới chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay, nhịp tim rõ ràng nhanh hơn.
"Tôi tới tìm Du tổng?
"Tìm Du tổng? Không hẹn trước không được gặp Du tổng, à, anh tìm Du tổng làm gì?"
Cô gái hiểu lầm càng lúc càng sâu, chẳng lẽ là Trương Kiệt Thụy muốn tố cáo hành vi của cô, ví dụ như chuyện với anh, ví như với Chu Kiên Cường.
"Tôi bị đuổi việc rồi, tìm Du tổng năn nỉ, không liên quan gì tới cô."
Trương Kiệt Thụy tuy có chút đần, nhưng đầu vẫn thông minh, anh biết lý do cô khẩn trương, nhanh chóng loại bỏ nghi ngờ của cô, cũng sắp đi rồi, cần gì làm khó người khác.
"Anh bị đuổi việc rồi hả?"
Trương Kiệt Thụy kể lại sự việc cho cô nghe, cô gái hiểu ý tứ của anh, có câu nói một ngày ân ái nghĩa vợ chồng trăm năm, làm sao cũng phải giúp một tay, nói: "Vậy được rồi! Đây là trà tổng giám đốc kêu tôi pha, anh bưng vào đi!...... Đúng rồi, đừng nói là tôi cho anh vào."
Trương Kiệt Thụy có chút sợ sệt, nhưng nếu thất bại thì cũng chỉ là rời đi, nghĩ tới đây liền to gan đi vào.
Bên trong bố cục xa hoa hơn, rất nhiều kiểu bố trí Trương Kiệt Thụy chưa từng thấy, nhưng rèm cửa sổ lại hoàn toàn che mất ánh mặt trời, hàng chục ánh đèn mờ khiến căn phòng tô son trát phấn có vẻ u ám, thảm đạp mềm mại rất dễ chịu, Trương Kiệt Thụy giống như bước chân vào trong hoàng cung, bưng mâm trà di chuyển.
Một ông cụ an tĩnh ngồi ở đó, gương mặt u buồn và cô đơn, cầm trong tay một khối ngọc trong suốt lóng lánh, một tay xoay quanh nó, mắt không ngừng chăm chú nhìn theo.
"Một vài đồ vật mất đi, cũng không thể trở lại, thay vì nhớ nhung những chuyện không thể nào, chi bằng sống vui vẻ mỗi ngày."
Đoạn văn có vẻ nho nhã này trong lời nói của Trương Kiệt Thụy không phải nguyên bản, khi còn bé anh cũng có một khối ngọc hòa điền, dáng vẻ không khác lắm, đó là một vài ký ức trong thời thơ ấu của anh. Mỗi khi bị người khác bắt nạt, anh liền chạy đến chỗ không có ai, nhìn chằm chằm khối ngọc kia, giống như dáng vẻ bây giờ của ông cụ, giống như thông qua khối ngọc kia, anh có thể tìm được chỗ dựa cho chính mình.
Dì Mai ở viện phúc lợi nói anh nghe đoạn văn này, dì Mai đối xử rất tốt với người khác, đặc biệt thương yêu anh. Anh cũng thích viết thứ gì đó, ghi chép lại một ít chuyện ở viện phúc lợi, ở trong mắt Trương Kiệt Thụy, dì ấy chính là một thiên sứ thiêng liêng. Khi còn bé đã từng thề lớn lên muốn lấy dì ấy, mà không chờ anh lớn lên, dì Mai đã gả cho người ta.
Ông cụ nghe giọng nói của một chàng trai xa lạ, chậm rãi xoay đầu lại, nói: "Nhóc con rất thông minh, sao cậu biết suy nghĩ của tôi?"
Trương Kiệt Thụy đương nhiên biết, anh từng trải qua như vậy, vị Du tổng này nhất định cũng là người từng trải.
"Cảm giác."
"Cảm giác? Ha ha, tôi cảm giác cậu có chuyện cầu xin tôi đó!"
Trương Kiệt Thụy bị nhìn trúng tâm sự, nhưng vẫn cười bưng mâm trà qua, nói: "Trà hoa cúc độ nóng vừa vặn, bây giờ uống là ngon nhất."
Du tổng tò mò hỏi: "Sao cậu biết vừa vặn? Đã nếm thử ở bên ngoài sao?"
"Tôi không thích uống trà, nhưng chỉ thích mùi vị của trà hoa cúc, chỉ cần đặt ở trên lỗ mũi ngửi một chút khí nóng tỏa ra, liền biết mùi vị và độ nóng của trà."
"Có ý tứ, cậu cũng thích trà hoa cúc sao?"
"Trên sách nói trà hoa cúc dưỡng có công hiệu can mắt sáng, thanh tâm, bổ thận, kiện tỳ cùng dạ dày, nhuận hầu, sinh tân, cùng với điều chỉnh mỡ trong máu. Thường xuyên uống, mùa xuân ấm áp, mùa hạ giải khát, ngày mùa thu giải khô, mùa đông giữ ấm. Còn có thể dưỡng nhan, bổ huyết hưng phấn tinh thần, tăng cường sức khỏe, khiến con người trì hoãn lão hóa, có thể khiến người già kéo dài tuổi thọ."
"Tốt lắm, nhóc con, cậu rất thuộc bài, nhưng tôi muốn biết cảm giác của cậu với trà hoa cúc?"
"Trà hoa cúc có mùi vị mát mẻ, mỗi khi uống đều cảm thấy ngấm vào tâm can, toàn thân thoải mái, hơn nữa uống xong trong miệng còn sót lại mùi thơm, thậm chí có loại làm cho người ta cảm thấy nhớ nhà."
"......, cậu và ông già đây rất có duyên, cậu tên là gì?"
"Trương Kiệt Thụy."
"Đã biết, buổi sáng Mạn Lệ đã đề cập tới cậu, buổi trưa lại còn điện thoại nói tôi. Nhóc con phạm sai lầm, đã sai còn biết gánh chịu, có thể thay đổi thật là một đứa bé tốt, tôi có chút thích cậu rồi, ha ha."
"Cám ơn Du tổng đã khen!"
Trương Kiệt Thụy thở phào nhẹ nhõm nói, anh cũng không ngờ tới có lúc thế này, khi còn bé anh trân quý một khối ngọc điền hòa nhất, uống nhiều nhất chính là trà hoa cúc, Nhưng không nghĩ hôm nay toàn bộ thứ đó khiến anh gặp lại, số đỏ quá!
"Cậu trở về trước, an tâm làm việc cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với Mao tổng, không cần phải lo lắng."
"Cám ơn Du tổng!"
Trương Kiệt Thụy cúi mình chào ra ngoài, khuôn mặt cười tươi nhìn cô gái, long hành hổ bộ bước ra ngoài cửa, cô gái đứng dậy gọi anh lại.
"Anh không muốn biết tên của tôi sao?"
"Tên gì?"
"Tôi tên là Miêu Huệ Như!"
"Ồ!"
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Từ nhỏ Trương Kiệt Thụy đã là một cô nhi bị vứt bỏ, từ khi bắt đầu biết chuyện thì được một vợ chồng già nuôi dưỡng, khi anh bảy tám tuổi, vợ chồng tốt bụng này lần lượt về trời, cũng không để lại cái gì cho anh, Trương Kiệt Thụy đành phải vào viện phúc lợi.
Ở đó, anh vừa phải lấy lòng những nhân viên quản lý kia, nếu không là không có bánh bao để ăn; lại phải cố gắng chống lại những thằng bé lớn thích bắt nạt kia, nếu không bánh bao sẽ bị cướp đi. Hoàn cảnh sinh sống đặc biệt khiến anh trong lòng hình thành phòng bị nghiêm ngặt, gặp phải chuyện gì rất thích đẩy trách nhiệm, có thể tránh liền tránh là phong cách từ trước đến nay của anh.
Số phận của Trương Kiệt Thụy vẫn còn vô cùng tốt, thuận lợi thi đậu một trường dạy nghề mỹ thuật ở địa phương, mặc dù nhiều năm tập thành bộ dáng cà lơ cà phất không được người khác chào đón, nhưng vẫn gặp được một cô gái thích hắn, trải qua một tình yêu rầm rộ. Chuyện này đối với anh mà nói chính là khắc cốt ghi tâm, mà khi kết thúc đoạn tình yêu lưu luyến này, bởi vì ở lúc mấu chốt anh lại trốn tránh nên tuyên bố kết thúc, để lại một cô gái đau lòng nhiều năm, Trương Kiệt Thụy cũng dần dần mà trở nên lạnh lùng với tình yêu.
Sau khi tốt nghiệp Trương Kiệt Thụy không cách nào tìm được công việc phù hợp, cả ngày trà trộn trên phố, dựa vào làm một chút việc vặt để kiếm tiền, thậm chí xen lẫn cùng với đám côn đồ. Cuộc sống của anh không thấy có hi vọng, cho đến có một ngày, một lần kỳ quái gặp nhau ở buổi phỏng vấn, cuối cùng Du Mạn Lệ dẫn anh đến công ty này.
Trương Kiệt Thụy phải thừa nhận mình không đủ cố gắng, vẫn không có thay đổi tính lười biếng của mình, kéo dài, không có trách nhiệm với tật xấu của mình, anh vẫn còn thiếu rất nhiều, cuối cùng đã gieo gió gặt bão.
Mà hôm nay, Trương Kiệt Thụy dũng cảm thừa nhận sai lầm, anh muốn một mình gánh chịu khuyết điểm của mình. Mặc kệ chuyện nói chuyện với ông chủ ra sao, anh đều có gặt hái, làm đàn ông, gánh chịu trách nhiệm cũng là tố chất cần có. Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, Trương Kiệt Thụy trưởng thành, hiểu chuyện hơn.
Phòng làm việc của ông chủ đương nhiên không giống người khác, chỉ là mới phòng ngoài đã khiến Trương Kiệt Thụy mở rộng tầm mắt, xanh vàng rực rỡ giống như một cung điện, đồ vật trưng bày đều có giá trị xa xỉ. Trương Kiệt Thụy cẩn thận đi, chỉ sợ phá vỡ đồ mình không bồi thường nổi, một bóng người quen thuộc ngồi ở chỗ đó, thấy có người tới nở nụ cười mê người.
"Là anh? Anh tới đây làm gì?"
Cô gái có vẻ hơi khẩn trương, cô không hiểu tại sao Trương Kiệt Thụy lại đột nhiên đến, nhớ tới chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay, nhịp tim rõ ràng nhanh hơn.
"Tôi tới tìm Du tổng?
"Tìm Du tổng? Không hẹn trước không được gặp Du tổng, à, anh tìm Du tổng làm gì?"
Cô gái hiểu lầm càng lúc càng sâu, chẳng lẽ là Trương Kiệt Thụy muốn tố cáo hành vi của cô, ví dụ như chuyện với anh, ví như với Chu Kiên Cường.
"Tôi bị đuổi việc rồi, tìm Du tổng năn nỉ, không liên quan gì tới cô."
Trương Kiệt Thụy tuy có chút đần, nhưng đầu vẫn thông minh, anh biết lý do cô khẩn trương, nhanh chóng loại bỏ nghi ngờ của cô, cũng sắp đi rồi, cần gì làm khó người khác.
"Anh bị đuổi việc rồi hả?"
Trương Kiệt Thụy kể lại sự việc cho cô nghe, cô gái hiểu ý tứ của anh, có câu nói một ngày ân ái nghĩa vợ chồng trăm năm, làm sao cũng phải giúp một tay, nói: "Vậy được rồi! Đây là trà tổng giám đốc kêu tôi pha, anh bưng vào đi!...... Đúng rồi, đừng nói là tôi cho anh vào."
Trương Kiệt Thụy có chút sợ sệt, nhưng nếu thất bại thì cũng chỉ là rời đi, nghĩ tới đây liền to gan đi vào.
Bên trong bố cục xa hoa hơn, rất nhiều kiểu bố trí Trương Kiệt Thụy chưa từng thấy, nhưng rèm cửa sổ lại hoàn toàn che mất ánh mặt trời, hàng chục ánh đèn mờ khiến căn phòng tô son trát phấn có vẻ u ám, thảm đạp mềm mại rất dễ chịu, Trương Kiệt Thụy giống như bước chân vào trong hoàng cung, bưng mâm trà di chuyển.
Một ông cụ an tĩnh ngồi ở đó, gương mặt u buồn và cô đơn, cầm trong tay một khối ngọc trong suốt lóng lánh, một tay xoay quanh nó, mắt không ngừng chăm chú nhìn theo.
"Một vài đồ vật mất đi, cũng không thể trở lại, thay vì nhớ nhung những chuyện không thể nào, chi bằng sống vui vẻ mỗi ngày."
Đoạn văn có vẻ nho nhã này trong lời nói của Trương Kiệt Thụy không phải nguyên bản, khi còn bé anh cũng có một khối ngọc hòa điền, dáng vẻ không khác lắm, đó là một vài ký ức trong thời thơ ấu của anh. Mỗi khi bị người khác bắt nạt, anh liền chạy đến chỗ không có ai, nhìn chằm chằm khối ngọc kia, giống như dáng vẻ bây giờ của ông cụ, giống như thông qua khối ngọc kia, anh có thể tìm được chỗ dựa cho chính mình.
Dì Mai ở viện phúc lợi nói anh nghe đoạn văn này, dì Mai đối xử rất tốt với người khác, đặc biệt thương yêu anh. Anh cũng thích viết thứ gì đó, ghi chép lại một ít chuyện ở viện phúc lợi, ở trong mắt Trương Kiệt Thụy, dì ấy chính là một thiên sứ thiêng liêng. Khi còn bé đã từng thề lớn lên muốn lấy dì ấy, mà không chờ anh lớn lên, dì Mai đã gả cho người ta.
Ông cụ nghe giọng nói của một chàng trai xa lạ, chậm rãi xoay đầu lại, nói: "Nhóc con rất thông minh, sao cậu biết suy nghĩ của tôi?"
Trương Kiệt Thụy đương nhiên biết, anh từng trải qua như vậy, vị Du tổng này nhất định cũng là người từng trải.
"Cảm giác."
"Cảm giác? Ha ha, tôi cảm giác cậu có chuyện cầu xin tôi đó!"
Trương Kiệt Thụy bị nhìn trúng tâm sự, nhưng vẫn cười bưng mâm trà qua, nói: "Trà hoa cúc độ nóng vừa vặn, bây giờ uống là ngon nhất."
Du tổng tò mò hỏi: "Sao cậu biết vừa vặn? Đã nếm thử ở bên ngoài sao?"
"Tôi không thích uống trà, nhưng chỉ thích mùi vị của trà hoa cúc, chỉ cần đặt ở trên lỗ mũi ngửi một chút khí nóng tỏa ra, liền biết mùi vị và độ nóng của trà."
"Có ý tứ, cậu cũng thích trà hoa cúc sao?"
"Trên sách nói trà hoa cúc dưỡng có công hiệu can mắt sáng, thanh tâm, bổ thận, kiện tỳ cùng dạ dày, nhuận hầu, sinh tân, cùng với điều chỉnh mỡ trong máu. Thường xuyên uống, mùa xuân ấm áp, mùa hạ giải khát, ngày mùa thu giải khô, mùa đông giữ ấm. Còn có thể dưỡng nhan, bổ huyết hưng phấn tinh thần, tăng cường sức khỏe, khiến con người trì hoãn lão hóa, có thể khiến người già kéo dài tuổi thọ."
"Tốt lắm, nhóc con, cậu rất thuộc bài, nhưng tôi muốn biết cảm giác của cậu với trà hoa cúc?"
"Trà hoa cúc có mùi vị mát mẻ, mỗi khi uống đều cảm thấy ngấm vào tâm can, toàn thân thoải mái, hơn nữa uống xong trong miệng còn sót lại mùi thơm, thậm chí có loại làm cho người ta cảm thấy nhớ nhà."
"......, cậu và ông già đây rất có duyên, cậu tên là gì?"
"Trương Kiệt Thụy."
"Đã biết, buổi sáng Mạn Lệ đã đề cập tới cậu, buổi trưa lại còn điện thoại nói tôi. Nhóc con phạm sai lầm, đã sai còn biết gánh chịu, có thể thay đổi thật là một đứa bé tốt, tôi có chút thích cậu rồi, ha ha."
"Cám ơn Du tổng đã khen!"
Trương Kiệt Thụy thở phào nhẹ nhõm nói, anh cũng không ngờ tới có lúc thế này, khi còn bé anh trân quý một khối ngọc điền hòa nhất, uống nhiều nhất chính là trà hoa cúc, Nhưng không nghĩ hôm nay toàn bộ thứ đó khiến anh gặp lại, số đỏ quá!
"Cậu trở về trước, an tâm làm việc cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với Mao tổng, không cần phải lo lắng."
"Cám ơn Du tổng!"
Trương Kiệt Thụy cúi mình chào ra ngoài, khuôn mặt cười tươi nhìn cô gái, long hành hổ bộ bước ra ngoài cửa, cô gái đứng dậy gọi anh lại.
"Anh không muốn biết tên của tôi sao?"
"Tên gì?"
"Tôi tên là Miêu Huệ Như!"
"Ồ!"
Bình luận truyện