Trí Tuệ Đại Tống
Quyển 1 - Chương 10: Quan sai bắt tráng đinh
Trên bếp treo một cái hũ gốm đang phát ra tiếng xì xì, trà gừng Vân Tranh nấu đã sôi, y liền rót cho Hạ Kiên Cường một ít, biết nó ghét đắng, còn cho thêm một ít mật ong.
Vì số mật ong này lưng Vân Tranh bị ong đốt sưng vù mấy nốt, phải mất ba ngày nằm sấp.
Sang năm phải làm một cái nhà gạch, dù nhà gạch ở nơi này không chịu nổi gió mưa ăn mòn nhưng cũng phải làm, huynh đệ bọn họ sống không quen nhà trúc.
Vân Tranh đổ túi tiền từ trong ống trúc to ra, kỳ thực cũng chẳng cần phải đếm cũng biết có 131 đồng, lấy ra xem lại cất vào, giọng ao ước: – Năm sau ta nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chúng ta xây nhà, nói không chừng còn làm được một cái nhà to, rồi làm một cái giường đất, khi đó tới mùa đông chúng ta cho than nóng xuống dưới giường, tha hồ mà ấm áp. Trên giường tiện thể làm cái bếp lò, nấu nồi thịt củ cải, ăn luôn ở trên giường, sướng đừng hỏi.
Vân Kiên Cường chảy nước miếng cười ngốc nghếch, như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp trước mắt vậy, Vân Tranh cười hà hà, vỗ đầu nó một cái, cầm sách lên tiếp tục đọc.
Con chó đột nhiên dựng lỗ tên lên, hướng ra ngoài cửa sủa mấy tiếng, Vân Diệp đi ra mở cửa, bên ngoài mưa phùn vẫn không ngơi nghỉ chút nào, cả trại trại bao phủ trong màn mưa mờ mịt. Trước mắt có một đám quan sai không biết từ đâu tới, người đi đầu cưỡi con ngựa chả to hơn con lừa là bao, hai chân hắn gần như kề sát xuống đất, thế còn ưỡn ngực như đại tướng quân, bộ dạng buồn cười hết sức.
– Thương đầu, con chó già nhà ông nghe đây, quan gia muốn sửa sang thành phòng Đậu Sa quan, mỗi nhà mỗi hộ phải góp một tráng đinh, thiếu ai thì lão chó già nhà ông thay vào.
Thương lão chắp tay cười ha hả: – Lưu đô đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, mau mau lên lầu, làm chén rượu nhạt cho ấm lòng, thời tiết thế này còn phải công cán mệt nhọc, đúng là khổ.
Lưu đô đầu vắt chéo chân xuống ngựa, giao roi cho sai dịch, khệnh khạng đi vào nhà Thương lão, Vân Tranh bảo Vân Kiên Cường một tiếng rồi rời nhà.
Trước kia Thương lão đã dặn y rồi, chỉ cần người nhà quan tới là muốn y cũng tới cùng, Vân Tranh vào nhà, thấy Thương Nhĩ và Tiểu Thử con hắn co ro trong góc, ba phụ nhân càng nấp trong phòng không dám ra, chỉ có Thương lão tiếp rượu năm viên quan sai.
Thương lão vẫy tay gọi Vân Tranh rồi bảo Lưu đô đầu: – Ngài xem, đây là bảo bối trong trại lão đấy, mấy năm trước theo tiên sinh học tập ở ngoài, năm nay vừa mới trở về để chuẩn bị tham gia thi huyện. Nó là người đọc sách, yếu đuối, ngài xem thời tiết như thế thằng bé làm việc khổ cực chịu sao thấu, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa bé này.
Vân Tranh đi tới một bước, chắp tay một vòng: – Trưởng bối một phen hảo tâm, tiểu tử nhận rồi, nhưng lập hộ lao dịch là quốc pháp đặt ra, gia gia đừng làm khó Lưu đô đầu.
Lưu đô đầu nhìn Vân Tranh một lượt, thằng nhãi này đối diện với việc lao dịch mùa đông nói năng vẫn không hề có vẻ nịnh bợ luồn cúi, thậm chí còn có hiềm nghi khích bác, thứ chó má, đúng là giọng điệu của người đọc sách: – Nếu ngươi đã biết đó là quốc pháp, thì cũng biết hoàn thành lao dịch có thể bù cho thuế mùa hè năm sau, nói cách khác không phải là chuyện xấu. Ngươi đã được lập môn lập hộ riêng, vậy bản đô đầu sẽ coi ngươi như là người trưởng thành.
Thương lão cuống lên, đi lao dịch toàn chuyện vác đá, khiêng đất, tuyệt đối không phải là việc mà sức vóc của Vanh Tranh có thể chịu nổi, đang nghĩ cách nói khó thì Lưu đô đầu lấy ra cuốn sổ mỏng: – Phải đi lao dịch là tất nhiên, không ai giúp được ngươi hết, nhưng ra công trường làm gì thì do bản đô đầu định đoạt, ngươi là người đọc sách, quốc triều xưa nay luôn ưu đãi, huống hồ Miên Châu chúng ta là vùng hoang vắng, người đọc sách ít ỏi. Chỉ cần trong vòng một canh giờ, ngươi đối chiếu xong cuốn sổ này, bản đô đầu sẽ giao người quản sổ sách quản ăn uống ở công trường, không cần phải lao động, thế nào?
– Đô đầu có lời, tiểu tử tất nhiên phải dốc sức. Vân Tranh nhận lấy cuốn sổ mở ra xem, vốn tưởng là sổ bốn cột, như vậy sẽ rất tốn thời gian, phải biết số lượng thực tế và số nhập vào, đối chiếu với sổ cái như vậy mới làm rõ được sổ sách, nhưng sổ chỉ có hai cột đơn giản, đã thế còn đầy rẫy loại sai lầm kiểu như tám ba hai mốt, rõ ràng là chứng cứ tham ô, Vân Tranh cười thầm, dưới ánh mắt dò hỏi thấp thỏm của Thương lão, bắt đầu nhẩm tính cuốn sổ chi tiêu sơ sài này.
– Trong này tổng cộng chi ra 56 quan 785 đồng, trong kho còn có ba xếp lụa, mười một cái cuốc, ba nghìn cân vôi, 300 cân than đá, 80 cân than trúc, ngoài ra còn có 2 vò rượu, 2 đảm gạo thô, 25 quả trứng. Lưu đô đầu, sổ sách viết như thế, tiểu tử không biết giá cả của những thứ này cho nên không đối chiếu được.
Vân Tranh chưa cần một phần ba thời gian quy định đã gập sổ lại trả cho Lưu đô đầu, nói đâu vào đó, Thương lão mừng tới mông cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn Lưu đô đầu vẫn ung dung uống rượu.
Lưu đô đầu uống hết chén rượu mới gật gù: – Không phát hiện ra sơ hở gì sao, bọn ta đều là người thô thiển quê kệch, khó tránh khỏi ghi sai, ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không phát hiện ra cái gì không ổn?
Vân Tranh đi tới rót đầy rượu cho Lưu đô đầu: – Tiểu tử chỉ nghe thấy đô đầu nói muốn xem sổ sách chứ không nói là kiểm tra, nếu kiểm tra thì xin đô đầu cho tiểu tử thẩm hạch lại từng món.
Lưu đô đầu bỗng nhiên cười phá lên, vỗ vai Thương lão bồm bộp: – Cái con chó già này dẫm phải cứt chó rồi, trong trại có đứa trẻ khôn ngoan thế này, là ông trời cho trại hưng thịnh đấy. Cũng là cuốn sổ này, ta đem cho tiểu tử Hoắc gia ở trại Quang Lĩnh xem, hắn dám nói lão tử viết sai, còn tự giúp lão tử tính toán lại, con bà nó, lão Lưu đây kiếm cơm bằng nghề này đã hai đời rồi, không biết con bà nó là ba bảy hai mốt à? Lão tử nếu không viết thành ba bảy hai tám thì tiền cơm gạo của các huynh đệ phía dưới ở đâu ra, sổ sách này cho dù huyện thái gia có xem cũng không hỏi tới. Bà nó chứ, cậy biết được vài cái chữ mà xem thường lão tử, đọc sách tới ngu cả người rồi, lão tử cho hắn đi vác đá để tỉnh lại.
– Hai mấy tuổi đầu không hiểu chuyện bằng đứa bé, Thương đầu, ta tất nhiên phải giữ thể diện cho ông, chỉ là thằng bé này ta muốn là cái chắc, mai tới công trường tìm lão tử, việc sổ sách giao cho nó. Này tên gì đấy?
Vân Tranh lần nữa chắp tay khom người đáp: – Tiểu tử họ Vân tên Tranh.
– Ừm, nhớ rồi, lão chó già, rượu đã uống, ta phải đi nơi khác thông báo.
Lưu đô đầu khoác áo tơi lên che người, những sai dịch khác đứng lên chuẩn bị đi, Thương lão ra sức mời ở lại ăn cơm tối, ông ta nói trời đã muộn, sợ không về kịp Đậu Sa quan để từ chối, khi ra tới cổng, nhìn vào mắt Vân Tranh nói: – Sổ sách đồ ăn chẳng có màu mỡ gì đâu, qua từng tầng cắt xén tới đây chỉ còn đủ no bụng thôi. Tiểu tử, ngươi cứ ăn cho no căng bụng, mang về cho đệ đệ muội muội trong nhà cũng được, nhưng nếu giỏ trò dơ dáy ăn bẩn ra, lão tử xử ngươi.
Vân Tranh kiêu ngạo giơ hai tay: – Đa tạ đô đầu giáo huấn, tiểu tử trải qua nhiều gập ghềnh, nhưng đôi tay này đây thà ngày ngày chặt củi chứ không đụng vào thứ dơ bẩn.
Lưu đô đầu nhìn hai bàn tay xước xát đầy vết chai sần, không hề giống tay người đọc sách, lấy trong lòng ra một cái gói lá sen, đặt vào tay y: – Thằng nhóc thú vị lắm, có nửa con gà, coi như khao thưởng, hoàng đế cũng không để quân đói. Nói rồi rống một tiếng, dẫn đám sai dịch rời đi, lại cưỡi lên con ngựa thấp tới tội nghiệp kia biến mất trong màn mưa.
Vân Tranh dìu Thương lão đi tiễn khách xong trở về, không khí trong nhà mới không ngột ngạt như lúc nãy, Thương Nhĩ, Tiểu Thử cùng với ba phụ nhân đều vây lấy hai người bọn họ hỏi ríu rít liên hồi.
Xem ra vị Lưu đô đầu này không phải người dễ nói chuyện như y thấy.
Vân Tranh mở gói lá xen ra, xé nửa con gà, phần ức đưa cho Thương lão, Thương lão cười ha hả cầm lấy ăn ngay, y lại xé đùi gói vào mang về cho Vân Kiên Cường, số còn lại đưa cho Tiểu Thử thèm thuồng nãy giờ.
Thương lão lau cái miệng dính mỡ, kéo tay Vân Tranh ngồi xuống: – Ha ha ha, trại chúng ta cuối cùng cũng có một đứa bé lấy bút thay sống lưng rồi, giỏi, gia gia không nhìn nhầm ngươi, mai theo gia gia tới công trường. Vân Nhị cứ để ở bên này có người trông nó, không thành vấn đề, lao dịch đi một lần là bốn mươi ngày đấy, về chuẩn bị đi. Lưu đô đầu tuy thô lỗ nhưng biết lý lẽ, không ức hiếp người ta, chỉ cần thật thà làm việc là đủ.
Vân Tranh lần nữa cám ơn Thương lão, cáo từ về nhà.
Vì số mật ong này lưng Vân Tranh bị ong đốt sưng vù mấy nốt, phải mất ba ngày nằm sấp.
Sang năm phải làm một cái nhà gạch, dù nhà gạch ở nơi này không chịu nổi gió mưa ăn mòn nhưng cũng phải làm, huynh đệ bọn họ sống không quen nhà trúc.
Vân Tranh đổ túi tiền từ trong ống trúc to ra, kỳ thực cũng chẳng cần phải đếm cũng biết có 131 đồng, lấy ra xem lại cất vào, giọng ao ước: – Năm sau ta nhất định sẽ kiếm đủ tiền để chúng ta xây nhà, nói không chừng còn làm được một cái nhà to, rồi làm một cái giường đất, khi đó tới mùa đông chúng ta cho than nóng xuống dưới giường, tha hồ mà ấm áp. Trên giường tiện thể làm cái bếp lò, nấu nồi thịt củ cải, ăn luôn ở trên giường, sướng đừng hỏi.
Vân Kiên Cường chảy nước miếng cười ngốc nghếch, như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp trước mắt vậy, Vân Tranh cười hà hà, vỗ đầu nó một cái, cầm sách lên tiếp tục đọc.
Con chó đột nhiên dựng lỗ tên lên, hướng ra ngoài cửa sủa mấy tiếng, Vân Diệp đi ra mở cửa, bên ngoài mưa phùn vẫn không ngơi nghỉ chút nào, cả trại trại bao phủ trong màn mưa mờ mịt. Trước mắt có một đám quan sai không biết từ đâu tới, người đi đầu cưỡi con ngựa chả to hơn con lừa là bao, hai chân hắn gần như kề sát xuống đất, thế còn ưỡn ngực như đại tướng quân, bộ dạng buồn cười hết sức.
– Thương đầu, con chó già nhà ông nghe đây, quan gia muốn sửa sang thành phòng Đậu Sa quan, mỗi nhà mỗi hộ phải góp một tráng đinh, thiếu ai thì lão chó già nhà ông thay vào.
Thương lão chắp tay cười ha hả: – Lưu đô đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, mau mau lên lầu, làm chén rượu nhạt cho ấm lòng, thời tiết thế này còn phải công cán mệt nhọc, đúng là khổ.
Lưu đô đầu vắt chéo chân xuống ngựa, giao roi cho sai dịch, khệnh khạng đi vào nhà Thương lão, Vân Tranh bảo Vân Kiên Cường một tiếng rồi rời nhà.
Trước kia Thương lão đã dặn y rồi, chỉ cần người nhà quan tới là muốn y cũng tới cùng, Vân Tranh vào nhà, thấy Thương Nhĩ và Tiểu Thử con hắn co ro trong góc, ba phụ nhân càng nấp trong phòng không dám ra, chỉ có Thương lão tiếp rượu năm viên quan sai.
Thương lão vẫy tay gọi Vân Tranh rồi bảo Lưu đô đầu: – Ngài xem, đây là bảo bối trong trại lão đấy, mấy năm trước theo tiên sinh học tập ở ngoài, năm nay vừa mới trở về để chuẩn bị tham gia thi huyện. Nó là người đọc sách, yếu đuối, ngài xem thời tiết như thế thằng bé làm việc khổ cực chịu sao thấu, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa bé này.
Vân Tranh đi tới một bước, chắp tay một vòng: – Trưởng bối một phen hảo tâm, tiểu tử nhận rồi, nhưng lập hộ lao dịch là quốc pháp đặt ra, gia gia đừng làm khó Lưu đô đầu.
Lưu đô đầu nhìn Vân Tranh một lượt, thằng nhãi này đối diện với việc lao dịch mùa đông nói năng vẫn không hề có vẻ nịnh bợ luồn cúi, thậm chí còn có hiềm nghi khích bác, thứ chó má, đúng là giọng điệu của người đọc sách: – Nếu ngươi đã biết đó là quốc pháp, thì cũng biết hoàn thành lao dịch có thể bù cho thuế mùa hè năm sau, nói cách khác không phải là chuyện xấu. Ngươi đã được lập môn lập hộ riêng, vậy bản đô đầu sẽ coi ngươi như là người trưởng thành.
Thương lão cuống lên, đi lao dịch toàn chuyện vác đá, khiêng đất, tuyệt đối không phải là việc mà sức vóc của Vanh Tranh có thể chịu nổi, đang nghĩ cách nói khó thì Lưu đô đầu lấy ra cuốn sổ mỏng: – Phải đi lao dịch là tất nhiên, không ai giúp được ngươi hết, nhưng ra công trường làm gì thì do bản đô đầu định đoạt, ngươi là người đọc sách, quốc triều xưa nay luôn ưu đãi, huống hồ Miên Châu chúng ta là vùng hoang vắng, người đọc sách ít ỏi. Chỉ cần trong vòng một canh giờ, ngươi đối chiếu xong cuốn sổ này, bản đô đầu sẽ giao người quản sổ sách quản ăn uống ở công trường, không cần phải lao động, thế nào?
– Đô đầu có lời, tiểu tử tất nhiên phải dốc sức. Vân Tranh nhận lấy cuốn sổ mở ra xem, vốn tưởng là sổ bốn cột, như vậy sẽ rất tốn thời gian, phải biết số lượng thực tế và số nhập vào, đối chiếu với sổ cái như vậy mới làm rõ được sổ sách, nhưng sổ chỉ có hai cột đơn giản, đã thế còn đầy rẫy loại sai lầm kiểu như tám ba hai mốt, rõ ràng là chứng cứ tham ô, Vân Tranh cười thầm, dưới ánh mắt dò hỏi thấp thỏm của Thương lão, bắt đầu nhẩm tính cuốn sổ chi tiêu sơ sài này.
– Trong này tổng cộng chi ra 56 quan 785 đồng, trong kho còn có ba xếp lụa, mười một cái cuốc, ba nghìn cân vôi, 300 cân than đá, 80 cân than trúc, ngoài ra còn có 2 vò rượu, 2 đảm gạo thô, 25 quả trứng. Lưu đô đầu, sổ sách viết như thế, tiểu tử không biết giá cả của những thứ này cho nên không đối chiếu được.
Vân Tranh chưa cần một phần ba thời gian quy định đã gập sổ lại trả cho Lưu đô đầu, nói đâu vào đó, Thương lão mừng tới mông cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn Lưu đô đầu vẫn ung dung uống rượu.
Lưu đô đầu uống hết chén rượu mới gật gù: – Không phát hiện ra sơ hở gì sao, bọn ta đều là người thô thiển quê kệch, khó tránh khỏi ghi sai, ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không phát hiện ra cái gì không ổn?
Vân Tranh đi tới rót đầy rượu cho Lưu đô đầu: – Tiểu tử chỉ nghe thấy đô đầu nói muốn xem sổ sách chứ không nói là kiểm tra, nếu kiểm tra thì xin đô đầu cho tiểu tử thẩm hạch lại từng món.
Lưu đô đầu bỗng nhiên cười phá lên, vỗ vai Thương lão bồm bộp: – Cái con chó già này dẫm phải cứt chó rồi, trong trại có đứa trẻ khôn ngoan thế này, là ông trời cho trại hưng thịnh đấy. Cũng là cuốn sổ này, ta đem cho tiểu tử Hoắc gia ở trại Quang Lĩnh xem, hắn dám nói lão tử viết sai, còn tự giúp lão tử tính toán lại, con bà nó, lão Lưu đây kiếm cơm bằng nghề này đã hai đời rồi, không biết con bà nó là ba bảy hai mốt à? Lão tử nếu không viết thành ba bảy hai tám thì tiền cơm gạo của các huynh đệ phía dưới ở đâu ra, sổ sách này cho dù huyện thái gia có xem cũng không hỏi tới. Bà nó chứ, cậy biết được vài cái chữ mà xem thường lão tử, đọc sách tới ngu cả người rồi, lão tử cho hắn đi vác đá để tỉnh lại.
– Hai mấy tuổi đầu không hiểu chuyện bằng đứa bé, Thương đầu, ta tất nhiên phải giữ thể diện cho ông, chỉ là thằng bé này ta muốn là cái chắc, mai tới công trường tìm lão tử, việc sổ sách giao cho nó. Này tên gì đấy?
Vân Tranh lần nữa chắp tay khom người đáp: – Tiểu tử họ Vân tên Tranh.
– Ừm, nhớ rồi, lão chó già, rượu đã uống, ta phải đi nơi khác thông báo.
Lưu đô đầu khoác áo tơi lên che người, những sai dịch khác đứng lên chuẩn bị đi, Thương lão ra sức mời ở lại ăn cơm tối, ông ta nói trời đã muộn, sợ không về kịp Đậu Sa quan để từ chối, khi ra tới cổng, nhìn vào mắt Vân Tranh nói: – Sổ sách đồ ăn chẳng có màu mỡ gì đâu, qua từng tầng cắt xén tới đây chỉ còn đủ no bụng thôi. Tiểu tử, ngươi cứ ăn cho no căng bụng, mang về cho đệ đệ muội muội trong nhà cũng được, nhưng nếu giỏ trò dơ dáy ăn bẩn ra, lão tử xử ngươi.
Vân Tranh kiêu ngạo giơ hai tay: – Đa tạ đô đầu giáo huấn, tiểu tử trải qua nhiều gập ghềnh, nhưng đôi tay này đây thà ngày ngày chặt củi chứ không đụng vào thứ dơ bẩn.
Lưu đô đầu nhìn hai bàn tay xước xát đầy vết chai sần, không hề giống tay người đọc sách, lấy trong lòng ra một cái gói lá sen, đặt vào tay y: – Thằng nhóc thú vị lắm, có nửa con gà, coi như khao thưởng, hoàng đế cũng không để quân đói. Nói rồi rống một tiếng, dẫn đám sai dịch rời đi, lại cưỡi lên con ngựa thấp tới tội nghiệp kia biến mất trong màn mưa.
Vân Tranh dìu Thương lão đi tiễn khách xong trở về, không khí trong nhà mới không ngột ngạt như lúc nãy, Thương Nhĩ, Tiểu Thử cùng với ba phụ nhân đều vây lấy hai người bọn họ hỏi ríu rít liên hồi.
Xem ra vị Lưu đô đầu này không phải người dễ nói chuyện như y thấy.
Vân Tranh mở gói lá xen ra, xé nửa con gà, phần ức đưa cho Thương lão, Thương lão cười ha hả cầm lấy ăn ngay, y lại xé đùi gói vào mang về cho Vân Kiên Cường, số còn lại đưa cho Tiểu Thử thèm thuồng nãy giờ.
Thương lão lau cái miệng dính mỡ, kéo tay Vân Tranh ngồi xuống: – Ha ha ha, trại chúng ta cuối cùng cũng có một đứa bé lấy bút thay sống lưng rồi, giỏi, gia gia không nhìn nhầm ngươi, mai theo gia gia tới công trường. Vân Nhị cứ để ở bên này có người trông nó, không thành vấn đề, lao dịch đi một lần là bốn mươi ngày đấy, về chuẩn bị đi. Lưu đô đầu tuy thô lỗ nhưng biết lý lẽ, không ức hiếp người ta, chỉ cần thật thà làm việc là đủ.
Vân Tranh lần nữa cám ơn Thương lão, cáo từ về nhà.
Bình luận truyện