Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)
Quyển 1 - Chương 18: Đệ nhất thương hội?
E : Mạc Diễm
"Cất giấu bí ẩn như vậy, nhất định là đồ tốt!" Mặc Sĩ Thần rất chắc chắn nói.
Tiết Tử Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt bóp mũi lui về phía sau, Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ nói: "Mở lớp giấy dầu ra, nhìn xem bên trong là cái gì."
Mặc Sĩ Thần nhón tay mở ra gói giấy dầu, lại phát hiện cái này được gói hẳn hai lớp, sau khi mở ra hết, bên trong là một tấm giấy ố vàng.
"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thần nhấc nhấc tờ giấy kia lên, nghi ngờ hỏi.
"Bên trên có một dấu nhân màu đỏ?" Tiết Tử Hạo đi tới hơi đụng vào, nhìn hình vẽ bên trên hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận xem xét, tờ giấy này nhăn nhúm, hình vẽ trên mặt cực kỳ đơn giản, có vô số dấu tay nhỏ để lại, hiển nhiên là trên đường chạy trốn La Kiêu đã lật xem không biết bao nhiêu lần. Ngẫm lại lúc đó bộ dáng La Kiêu chán nản sa sút như vậy, hẳn là đã trải qua một đường chém giết đẫm máu, nhưng vẫn cất giấu tờ giấy này, hơn nữa còn lật xem vô số lần, Gia Cát Minh Nguyệt có trực giác rằng, tờ giấy này tuy nhìn có vẻ chẳng có nội dung gì, nhưng nhất định ẩn giấu bí mật bên trong, giá trị của nó có lẽ ngay cả bản bí tịch kiếm sĩ kia cũng không thể so với .
"Lẽ nào là *tàng bảo đồ trong truyền thuyết?" Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt hỏi, "Người này giữ gìn thứ này như bảo vật, tất nhiên là rất quý giá." Gia Cát Minh Nguyệt bảo Mặc Sĩ Thần trải phẳng bản vẽ ra, nghiêm túc xem đi xem lại, không phát hiện có chỗ đặc biệt nào. Hơn nữa vị trí được đánh dấu trong hình vẽ, lại là ở bình nguyên Bạch Băng rất xa xôi. Mà mặt trên chỉ đánh dấu một dấu nhân màu đỏ, phần còn lại không có dấu hiệu gì khác.
*tàng bản đồ : bản đồ kho báu
"Có thể đó!" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nghe thấy Gia Cát Minh Nguyệt phân tích đều trở nên hưng phấn, "Nếu như là Tàng Bảo đồ thì vui rồi, chúng ta đi tầm bảo nha."
"Sao có thể dễ dàng như vậy, phía trên này chỉ có một dấu nhân đỏ, không có thứ gì khác. Sau này hãy nói. Nhưng mà có thể khẳng định thứ này rất quý giá đó, Mập Mạp ngươi cứ giữ lại trước đã." Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò, thứ này giấu ở chỗ đó của La Kiêu, nàng cũng không muốn tự mình cất đi. Tiếp theo Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn thân thể gần như đã trần truồng của La Kiêu một chút, trầm tư , xong lại nói, “Chôn hắn đi, chôn sâu một chút. Rồi đốt hết quần áo đi. Chuyện ngày hôm nay, không được kể với bất kỳ ai."
"Đã rõ!" Mặc Sĩ Thần nắm lấy tấm bản đồ kho báu kia, nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, đương nhiên trong lòng rõ ràng. Nếu như việc này bị lộ ra, phiền phức nhất định sẽ lũ lượt kéo đến.
Không lâu sau, bên trong sơn cốc nho nhỏ lần thứ hai lại im lặng trở lại, vết máu trên đất, dấu chân, đều được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một chút dấu vết nào. Ngoại trừ một mảng đất mới đã được nện xuống cho bằng phẳng, hầu như không nhìn ra một chút khác thường, vì muốn làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo, Tiết Tử Hạo thậm chí còn đào lên một ít hoa cỏ trồng lên mảnh đất mới này, lúc này, nếu như không nhìn kỹ, hầu như không ai có thể phát hiện ra bí mật trong đó. Mà chút khác biệt nho nhỏ này, mấy ngày sau hoa cỏ sinh trưởng lên, cũng hoàn toàn bị che giấu đi rồi.
Mang đám hung thú tối qua giết được xuống sườn núi, sửa lại bọc hành lý, mấy người kiểm tra một lần cuối cùng, xác định không có để lại bất cứ dấu vết gì, lúc này mới bò xuống khỏi vách đá.
Hướng về phía cửa vào của Tầm Long sơn mạch mà đi, mấy người liền nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lo lắng của hiệu trưởng. Nhìn thấy mấy người, hiệu trưởng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng.
"Mấy người các ngươi tối hôm qua đi chỗ nào? Có biết có bao nhiêu người đang tìm các ngươi hay không? Hả? Quá không ra gì rồi!" Lo lắng suốt cả một buổi tối, hiệu trưởng đại nhân đang cáu kỉnh trong lòng, trước tiên rít gào phát tiết một trận.
"Hiệu trưởng, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lần đầu tiên thấy hiệu trưởng phát giận như vậy, trong lòng Mặc Sĩ Thần tuy đã biết rõ là chuyện gì, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ kinh ngạc mà cẩn thận hỏi.
"Còn hỏi xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua có một tên tội phạm truy nã cực kỳ hung tàn trốn vào sơn mạch, toàn bộ lão sư cùng người của các đại gia tộc đều đi vào tìm các ngươi, tất cả học viên đều trở về an toàn, chỉ còn thiếu ba người các ngươi, biết chúng ta sốt ruột đến mức nào không, ngộ nhỡ các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, học viện biết ăn nói với người nhà các ngươi như thế nào? Ta không phải đã nói, không cho phép đi vào sâu trong sơn mạch rồi sao? Coi lời ta nói là gió thoảng bên tai?" Hiệu trưởng tiếp tục gầm thét lên, "Đối phương thế mà là tội phạm truy nã cấp độ B đó, các ngươi gặp phải, chính là đưa thức ăn đến miệng hắn rồi! Các ngươi cuối cùng đã chạy đi nơi đâu?"
Dừng! E rằng sốt ruột là giả, lo lắng xảy ra chuyện không có cách nào ăn nói với người khác mới là thật. Mấy người đồng thời lầm bầm một câu ở trong lòng.
"Tội phạm truy nã cấp độ B!" Mấy người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, giả bộ mờ mịt kinh ngạc, "Như vậy hắn không phải rất nguy hiểm sao?"
"Đương nhiên nguy hiểm, do đó chúng ta mới yêu cầu toàn bộ học viên quay về. Được rồi, các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Lập tức trở về, còn không biết tên tội phạm truy nã kia hiện đang ở nơi nào." Hiệu trưởng nhìn ba người bình an vô sự, cuối cùng cũng buông lỏng , cũng không muốn ở lại đây dây dưa thêm, phất tay áo bảo lão sư đưa bọn họ trở về.
"Hiệu trưởng, cái tội phạm truy nã kia làm sao lại chạy đến nơi này của chúng ta?" Mặc Sĩ Thần rất tò mò hỏi.
"Ai biết, giống như là bị người ta đuổi giết, hơn nữa không phải quân đội chính thức. Được rồi, các ngươi lập tức trở về thành cho ta. Nơi này không an toàn." Hiệu trưởng giải thích hai câu liền bắt đầu đuổi người.
Gia Cát Minh Nguyệt lại bắt được ý tứ trong lời nói của hiệu trưởng: Đuổi giết? Vậy rốt cuộc là người nào, lại có thể đuổi cho La Kiêu thực lực cao cường một đường chạy trốn tới thành Thương Phong? Đương nhiên, kẻ ác như hắn thì hẳn có không ít kẻ thù, có lẽ có rất nhiều người liều mạng muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Thế nhưng, có thể có liên quan gì đến tấm tàng bảo đồ thần bí kia không? Gia Cát Minh Nguyệt linh quang chợt lóe, tựa hồ nghĩ ra được cái gì.
Tìm được mấy học viên cuối cùng, công việc của học viện cũng đã kết thúc , còn công tác đuổi bắt tội phạm truy nã La Kiêu là thuộc về chức trách của thành vệ quân, hiệu trưởng đại nhân anh minh đương nhiên sẽ không xen vào. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt thuận lợi trở về thành Thương Phong.
Tầm Long sơn mạch sau một đêm ầm ĩ đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, thế nhưng sâu thẳm bên trong sơn lâm, lại xuất hiện mấy cái bóng đen đứng trên ngọn núi đá, nơi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cắm trại lúc trước.
"Khí tức đến đây là biến mất rồi." Một giọng nói trầm thấp nói ra, bên chân của hắn là một ma sủng có thân hình béo lùn đang đứng. Nếu như có người nhìn thấy ma sủng này, nhất định sẽ giật nảy cả mình. Ma sủng này gọi là mông thần. Đây chính là một loại mông thú biến dị cực kỳ hiếm gặp, lấy khứu giác nhạy bén mà vang danh thiên hạ. Tuy rằng không có chức năng công kích hay phòng ngự, nhưng nó chính là cực phẩm trong loại hình ma sủng phụ trợ. Có người nói khứu giác của nó còn nhạy bén hơn chó săn ưu tú nhất một trăm lần, trên đời này, gần như không có con mồi nào mà nó không lần theo được.
"Đi lên xem một chút." Một giọng nói âm lãnh khác ra lệnh.
Sau đó mấy cái bóng đen mạnh mẽ trèo lên, tiến vào trong thung lũng nhỏ trên ngọn núi đá kia. Những ánh mắt sắc bén đảo qua từng tấc đất một trong thung lũng. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên một đám hoa cỏ. Mảng đất nhỏ chỗ này dường như có chút khác biệt với những chỗ khác. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nơi này khác thường. Không lâu sau đã lôi được thi thể La Kiêu ra.
"Đồ đâu?" Giọng nói âm lãnh hỏi.
"Không có!" Trong tiếng trả lời mang theo nỗi khiếp sợ.
"Bị ai nhanh chân đến trước?" Giọng nói âm lãnh tràn đầy tức giận ngập trời.
Không ai dám lên tiếng trả lời.
"Tìm!" Giọng nói âm lãnh cay nghiệt ra lệnh.
. . .
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã trở về thành Thương Phong. Lão sư phụ trách đăng ký lần lịch luyện này giúp nhóm của Gia Cát Minh Nguyệt kiểm kê thành tích xong, rất là kinh ngạc. Tiểu tổ ba người này thế mà lại thu hoạch được nhiều nhất, tự nhiên, lần lịch luyện này bọn họ đứng thứ nhất.
Ba người Gia Cát Minh Nguyệt lại không thèm để ý chuyện này, khen thưởng đứng đầu lịch luyện hàng năm đều không có đồ gì tốt.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . ." Tiết Tử Hạo chân chó chạy tới, đi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt , cười nịnh nọt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng này của Tiết Tử Hạo, sao có thể không biết hắn muốn gì. Nàng lườm Tiết Tử Hạo một cái: "Được rồi, ngày mai sau khi tan học chúng ta cùng đi cửa hàng mua vật liệu tiếp, dược thủy luyện chế ra sẽ cho ngươi đầu tiên. Nhưng mà, thương thế trên người ngươi không đau sao?"
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo giật giật khóe miệng, lúc này mới ôm lấy cái bụng đang đau đớn như phát hỏa. Dọc theo đường đi luôn hưng phấn nên không để ý đến cơn đau.
"Xương không gãy, cũng còn tốt." Mặc Sĩ Thần vuốt xương sườn mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, bỗng nói, "Minh Nguyệt, mấy ngày nữa sẽ được nghỉ, ngươi có dự định gì không?" Trải qua chuyện với La Kiêu, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo bất tri bất giác đã coi Gia Cát Minh Nguyệt là bạn thân, xưng hô cũng trực tiếp đổi thành Minh Nguyệt mà không phải là Gia Cát như trước.
Gia Cát Minh Nguyệt lúc này mới nhớ, nàng thành sơ cấp Triệu Hoán Sư, sau đó rèn luyện xong xuôi, rồi sẽ được nghỉ. Hết kỳ nghỉ là lại khai giảng, bọn họ có thể lên lớp cao cấp rồi.
"Tạm thời còn chưa có. Đến lúc đó lại nói tiếp, ta mệt chết mất, ta về nhà nghỉ ngơi trước đây. Ngày mai gặp." Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay nói.
"Được, ngày mai gặp ở học viện nha." Tiết Tử Hạo cũng vẫy tay, Mặc Sĩ Thần nhìn theo bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt cho đến lúc nàng biến mất lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Lần lịch luyện của ban sơ cấp này, đứng đầu chính là tiểu tổ ba người của Gia Cát Minh Nguyệt, điều này làm cho rất nhiều người đều vô cùng ngạc nhiên. Bàng Vô Kỵ ở nhà dưỡng thương, nhận được tin tức này, hận nghiến răng luôn. Khá nhiều người cũng không tin đây là thực lực của bọn họ, đều cho là bọn họ may mắn.
Lúc hiệu trưởng phát phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt thoáng nhìn sang bên cạnh thì thấy một thiếu nữ đang chờ đợi lĩnh thưởng thỉnh thoảng nhìn nàng giận dữ. Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn bực, nàng quen cô ta sao?
Trao giải xong xuôi, Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy phần thưởng cất đi, quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thần: "Mập mạp, thiếu nữ vừa nãy đứng bên cạnh ta là ai vậy? Như thế nào lại có vẻ rất bất mãn với ta?"
Mặc Sĩ Thần lại vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Đó là thiếu nữ thiên tài của ban sơ cấp chúng ta, Nguyễn Thủy Tâm, người ta chính là thiên tài đó. Lúc 10 tuổi đã có thể triệu hoán ra ma sủng. Lần lịch luyện này, tiểu tổ của nàng cũng có không ít cao thủ, tràn đầy tự tin mình nhất định đứng đầu. Kết quả lại là thứ hai, đương nhiên khó chịu."
"Ra vậy, đã hiểu. Nhìn dáng vẻ dường như nàng ta không phục lắm." Gia Cát Minh Nguyệt vừa ngẩng đầu thì lại nhìn thấy Nguyễn Thủy Tâm cũng đang nhìn nàng đầy khiêu khích.
"Không cần phải để ý đến nàng, tan học chúng ta đi cửa hàng nha, đi cửa hàng, đi cửa hàng. . ." Tiết Tử Hạo ở bên cạnh lặp đi lặp lại ba chữ cuối cùng giống như niệm kinh vậy.
"Câm miệng!" Mặc Sĩ Thần giơ tay, tát lên miệng Tiết Tử Hạo một cái, thế giới lại yên tĩnh.
Hiệu trưởng và lão sư đều lần lượt căn dặn một chút chuyện xong, toàn bộ học viện liền bước vào kỳ nghỉ. Khai giảng là chuyện của nửa tháng sau.
Tan học, Tiết Tử Hạo nhảy nhót chạy đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không nói lời nào.
,
Gia Cát Minh Nguyệt có chút đau đầu nói: "Được rồi, đi thôi đi thôi."
Mặc Sĩ Thần hừ lạnh một tiếng: "Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi!"
"Ngươi có tiền đồ, dược thủy luyện chế xong ngươi đừng lấy!" Tiết Tử Hạo phản bác.
"Ta cũng không có tiền đồ!" Mặc Sĩ Thần lập tức tỏ thái độ chắc như đinh đóng cột.
Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được cười, hai người này tựa như hai vai hề vậy, cuộc sống sau này có bọn họ, sẽ có rất nhiều lạc thú đi.
Một nhóm ba người vừa đùa giỡn vừa đi đến cửa hàng lớn nhất trong thành Thương Phong. Lần này bọn họ mới vừa bước vào cửa, thì tiểu nhi đã cười rất tươi tiến lên tiếp đón, nhiệt tình bắt chuyện. Mà ông chủ ngồi ở quầy hàng cũng thay đổi rồi, trở thành dáng vẻ tinh thần hưng phấn. Trái ngược hoàn toàn với lần trước.
"Thay đổi ông chủ sao?" Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Chúng ta được Lâm thị thương hội thu mua." Tiểu nhị ưỡn ngực lên, rất là tự hào nói.
Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ.
Lâm thị thương hội? Là đệ nhất thương hội trên toàn quốc kia?
"Cất giấu bí ẩn như vậy, nhất định là đồ tốt!" Mặc Sĩ Thần rất chắc chắn nói.
Tiết Tử Hạo và Gia Cát Minh Nguyệt bóp mũi lui về phía sau, Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ nói: "Mở lớp giấy dầu ra, nhìn xem bên trong là cái gì."
Mặc Sĩ Thần nhón tay mở ra gói giấy dầu, lại phát hiện cái này được gói hẳn hai lớp, sau khi mở ra hết, bên trong là một tấm giấy ố vàng.
"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thần nhấc nhấc tờ giấy kia lên, nghi ngờ hỏi.
"Bên trên có một dấu nhân màu đỏ?" Tiết Tử Hạo đi tới hơi đụng vào, nhìn hình vẽ bên trên hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt cẩn thận xem xét, tờ giấy này nhăn nhúm, hình vẽ trên mặt cực kỳ đơn giản, có vô số dấu tay nhỏ để lại, hiển nhiên là trên đường chạy trốn La Kiêu đã lật xem không biết bao nhiêu lần. Ngẫm lại lúc đó bộ dáng La Kiêu chán nản sa sút như vậy, hẳn là đã trải qua một đường chém giết đẫm máu, nhưng vẫn cất giấu tờ giấy này, hơn nữa còn lật xem vô số lần, Gia Cát Minh Nguyệt có trực giác rằng, tờ giấy này tuy nhìn có vẻ chẳng có nội dung gì, nhưng nhất định ẩn giấu bí mật bên trong, giá trị của nó có lẽ ngay cả bản bí tịch kiếm sĩ kia cũng không thể so với .
"Lẽ nào là *tàng bảo đồ trong truyền thuyết?" Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt hỏi, "Người này giữ gìn thứ này như bảo vật, tất nhiên là rất quý giá." Gia Cát Minh Nguyệt bảo Mặc Sĩ Thần trải phẳng bản vẽ ra, nghiêm túc xem đi xem lại, không phát hiện có chỗ đặc biệt nào. Hơn nữa vị trí được đánh dấu trong hình vẽ, lại là ở bình nguyên Bạch Băng rất xa xôi. Mà mặt trên chỉ đánh dấu một dấu nhân màu đỏ, phần còn lại không có dấu hiệu gì khác.
*tàng bản đồ : bản đồ kho báu
"Có thể đó!" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nghe thấy Gia Cát Minh Nguyệt phân tích đều trở nên hưng phấn, "Nếu như là Tàng Bảo đồ thì vui rồi, chúng ta đi tầm bảo nha."
"Sao có thể dễ dàng như vậy, phía trên này chỉ có một dấu nhân đỏ, không có thứ gì khác. Sau này hãy nói. Nhưng mà có thể khẳng định thứ này rất quý giá đó, Mập Mạp ngươi cứ giữ lại trước đã." Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò, thứ này giấu ở chỗ đó của La Kiêu, nàng cũng không muốn tự mình cất đi. Tiếp theo Gia Cát Minh Nguyệt lại nhìn thân thể gần như đã trần truồng của La Kiêu một chút, trầm tư , xong lại nói, “Chôn hắn đi, chôn sâu một chút. Rồi đốt hết quần áo đi. Chuyện ngày hôm nay, không được kể với bất kỳ ai."
"Đã rõ!" Mặc Sĩ Thần nắm lấy tấm bản đồ kho báu kia, nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói như vậy, đương nhiên trong lòng rõ ràng. Nếu như việc này bị lộ ra, phiền phức nhất định sẽ lũ lượt kéo đến.
Không lâu sau, bên trong sơn cốc nho nhỏ lần thứ hai lại im lặng trở lại, vết máu trên đất, dấu chân, đều được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một chút dấu vết nào. Ngoại trừ một mảng đất mới đã được nện xuống cho bằng phẳng, hầu như không nhìn ra một chút khác thường, vì muốn làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo, Tiết Tử Hạo thậm chí còn đào lên một ít hoa cỏ trồng lên mảnh đất mới này, lúc này, nếu như không nhìn kỹ, hầu như không ai có thể phát hiện ra bí mật trong đó. Mà chút khác biệt nho nhỏ này, mấy ngày sau hoa cỏ sinh trưởng lên, cũng hoàn toàn bị che giấu đi rồi.
Mang đám hung thú tối qua giết được xuống sườn núi, sửa lại bọc hành lý, mấy người kiểm tra một lần cuối cùng, xác định không có để lại bất cứ dấu vết gì, lúc này mới bò xuống khỏi vách đá.
Hướng về phía cửa vào của Tầm Long sơn mạch mà đi, mấy người liền nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lo lắng của hiệu trưởng. Nhìn thấy mấy người, hiệu trưởng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng.
"Mấy người các ngươi tối hôm qua đi chỗ nào? Có biết có bao nhiêu người đang tìm các ngươi hay không? Hả? Quá không ra gì rồi!" Lo lắng suốt cả một buổi tối, hiệu trưởng đại nhân đang cáu kỉnh trong lòng, trước tiên rít gào phát tiết một trận.
"Hiệu trưởng, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Lần đầu tiên thấy hiệu trưởng phát giận như vậy, trong lòng Mặc Sĩ Thần tuy đã biết rõ là chuyện gì, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ kinh ngạc mà cẩn thận hỏi.
"Còn hỏi xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua có một tên tội phạm truy nã cực kỳ hung tàn trốn vào sơn mạch, toàn bộ lão sư cùng người của các đại gia tộc đều đi vào tìm các ngươi, tất cả học viên đều trở về an toàn, chỉ còn thiếu ba người các ngươi, biết chúng ta sốt ruột đến mức nào không, ngộ nhỡ các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, học viện biết ăn nói với người nhà các ngươi như thế nào? Ta không phải đã nói, không cho phép đi vào sâu trong sơn mạch rồi sao? Coi lời ta nói là gió thoảng bên tai?" Hiệu trưởng tiếp tục gầm thét lên, "Đối phương thế mà là tội phạm truy nã cấp độ B đó, các ngươi gặp phải, chính là đưa thức ăn đến miệng hắn rồi! Các ngươi cuối cùng đã chạy đi nơi đâu?"
Dừng! E rằng sốt ruột là giả, lo lắng xảy ra chuyện không có cách nào ăn nói với người khác mới là thật. Mấy người đồng thời lầm bầm một câu ở trong lòng.
"Tội phạm truy nã cấp độ B!" Mấy người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, giả bộ mờ mịt kinh ngạc, "Như vậy hắn không phải rất nguy hiểm sao?"
"Đương nhiên nguy hiểm, do đó chúng ta mới yêu cầu toàn bộ học viên quay về. Được rồi, các ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. Lập tức trở về, còn không biết tên tội phạm truy nã kia hiện đang ở nơi nào." Hiệu trưởng nhìn ba người bình an vô sự, cuối cùng cũng buông lỏng , cũng không muốn ở lại đây dây dưa thêm, phất tay áo bảo lão sư đưa bọn họ trở về.
"Hiệu trưởng, cái tội phạm truy nã kia làm sao lại chạy đến nơi này của chúng ta?" Mặc Sĩ Thần rất tò mò hỏi.
"Ai biết, giống như là bị người ta đuổi giết, hơn nữa không phải quân đội chính thức. Được rồi, các ngươi lập tức trở về thành cho ta. Nơi này không an toàn." Hiệu trưởng giải thích hai câu liền bắt đầu đuổi người.
Gia Cát Minh Nguyệt lại bắt được ý tứ trong lời nói của hiệu trưởng: Đuổi giết? Vậy rốt cuộc là người nào, lại có thể đuổi cho La Kiêu thực lực cao cường một đường chạy trốn tới thành Thương Phong? Đương nhiên, kẻ ác như hắn thì hẳn có không ít kẻ thù, có lẽ có rất nhiều người liều mạng muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Thế nhưng, có thể có liên quan gì đến tấm tàng bảo đồ thần bí kia không? Gia Cát Minh Nguyệt linh quang chợt lóe, tựa hồ nghĩ ra được cái gì.
Tìm được mấy học viên cuối cùng, công việc của học viện cũng đã kết thúc , còn công tác đuổi bắt tội phạm truy nã La Kiêu là thuộc về chức trách của thành vệ quân, hiệu trưởng đại nhân anh minh đương nhiên sẽ không xen vào. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt thuận lợi trở về thành Thương Phong.
Tầm Long sơn mạch sau một đêm ầm ĩ đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, thế nhưng sâu thẳm bên trong sơn lâm, lại xuất hiện mấy cái bóng đen đứng trên ngọn núi đá, nơi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cắm trại lúc trước.
"Khí tức đến đây là biến mất rồi." Một giọng nói trầm thấp nói ra, bên chân của hắn là một ma sủng có thân hình béo lùn đang đứng. Nếu như có người nhìn thấy ma sủng này, nhất định sẽ giật nảy cả mình. Ma sủng này gọi là mông thần. Đây chính là một loại mông thú biến dị cực kỳ hiếm gặp, lấy khứu giác nhạy bén mà vang danh thiên hạ. Tuy rằng không có chức năng công kích hay phòng ngự, nhưng nó chính là cực phẩm trong loại hình ma sủng phụ trợ. Có người nói khứu giác của nó còn nhạy bén hơn chó săn ưu tú nhất một trăm lần, trên đời này, gần như không có con mồi nào mà nó không lần theo được.
"Đi lên xem một chút." Một giọng nói âm lãnh khác ra lệnh.
Sau đó mấy cái bóng đen mạnh mẽ trèo lên, tiến vào trong thung lũng nhỏ trên ngọn núi đá kia. Những ánh mắt sắc bén đảo qua từng tấc đất một trong thung lũng. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên một đám hoa cỏ. Mảng đất nhỏ chỗ này dường như có chút khác biệt với những chỗ khác. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nơi này khác thường. Không lâu sau đã lôi được thi thể La Kiêu ra.
"Đồ đâu?" Giọng nói âm lãnh hỏi.
"Không có!" Trong tiếng trả lời mang theo nỗi khiếp sợ.
"Bị ai nhanh chân đến trước?" Giọng nói âm lãnh tràn đầy tức giận ngập trời.
Không ai dám lên tiếng trả lời.
"Tìm!" Giọng nói âm lãnh cay nghiệt ra lệnh.
. . .
Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đã trở về thành Thương Phong. Lão sư phụ trách đăng ký lần lịch luyện này giúp nhóm của Gia Cát Minh Nguyệt kiểm kê thành tích xong, rất là kinh ngạc. Tiểu tổ ba người này thế mà lại thu hoạch được nhiều nhất, tự nhiên, lần lịch luyện này bọn họ đứng thứ nhất.
Ba người Gia Cát Minh Nguyệt lại không thèm để ý chuyện này, khen thưởng đứng đầu lịch luyện hàng năm đều không có đồ gì tốt.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt. . ." Tiết Tử Hạo chân chó chạy tới, đi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt , cười nịnh nọt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng này của Tiết Tử Hạo, sao có thể không biết hắn muốn gì. Nàng lườm Tiết Tử Hạo một cái: "Được rồi, ngày mai sau khi tan học chúng ta cùng đi cửa hàng mua vật liệu tiếp, dược thủy luyện chế ra sẽ cho ngươi đầu tiên. Nhưng mà, thương thế trên người ngươi không đau sao?"
Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo giật giật khóe miệng, lúc này mới ôm lấy cái bụng đang đau đớn như phát hỏa. Dọc theo đường đi luôn hưng phấn nên không để ý đến cơn đau.
"Xương không gãy, cũng còn tốt." Mặc Sĩ Thần vuốt xương sườn mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, bỗng nói, "Minh Nguyệt, mấy ngày nữa sẽ được nghỉ, ngươi có dự định gì không?" Trải qua chuyện với La Kiêu, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo bất tri bất giác đã coi Gia Cát Minh Nguyệt là bạn thân, xưng hô cũng trực tiếp đổi thành Minh Nguyệt mà không phải là Gia Cát như trước.
Gia Cát Minh Nguyệt lúc này mới nhớ, nàng thành sơ cấp Triệu Hoán Sư, sau đó rèn luyện xong xuôi, rồi sẽ được nghỉ. Hết kỳ nghỉ là lại khai giảng, bọn họ có thể lên lớp cao cấp rồi.
"Tạm thời còn chưa có. Đến lúc đó lại nói tiếp, ta mệt chết mất, ta về nhà nghỉ ngơi trước đây. Ngày mai gặp." Gia Cát Minh Nguyệt vẫy tay nói.
"Được, ngày mai gặp ở học viện nha." Tiết Tử Hạo cũng vẫy tay, Mặc Sĩ Thần nhìn theo bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt cho đến lúc nàng biến mất lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Lần lịch luyện của ban sơ cấp này, đứng đầu chính là tiểu tổ ba người của Gia Cát Minh Nguyệt, điều này làm cho rất nhiều người đều vô cùng ngạc nhiên. Bàng Vô Kỵ ở nhà dưỡng thương, nhận được tin tức này, hận nghiến răng luôn. Khá nhiều người cũng không tin đây là thực lực của bọn họ, đều cho là bọn họ may mắn.
Lúc hiệu trưởng phát phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt thoáng nhìn sang bên cạnh thì thấy một thiếu nữ đang chờ đợi lĩnh thưởng thỉnh thoảng nhìn nàng giận dữ. Gia Cát Minh Nguyệt có chút buồn bực, nàng quen cô ta sao?
Trao giải xong xuôi, Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy phần thưởng cất đi, quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thần: "Mập mạp, thiếu nữ vừa nãy đứng bên cạnh ta là ai vậy? Như thế nào lại có vẻ rất bất mãn với ta?"
Mặc Sĩ Thần lại vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Đó là thiếu nữ thiên tài của ban sơ cấp chúng ta, Nguyễn Thủy Tâm, người ta chính là thiên tài đó. Lúc 10 tuổi đã có thể triệu hoán ra ma sủng. Lần lịch luyện này, tiểu tổ của nàng cũng có không ít cao thủ, tràn đầy tự tin mình nhất định đứng đầu. Kết quả lại là thứ hai, đương nhiên khó chịu."
"Ra vậy, đã hiểu. Nhìn dáng vẻ dường như nàng ta không phục lắm." Gia Cát Minh Nguyệt vừa ngẩng đầu thì lại nhìn thấy Nguyễn Thủy Tâm cũng đang nhìn nàng đầy khiêu khích.
"Không cần phải để ý đến nàng, tan học chúng ta đi cửa hàng nha, đi cửa hàng, đi cửa hàng. . ." Tiết Tử Hạo ở bên cạnh lặp đi lặp lại ba chữ cuối cùng giống như niệm kinh vậy.
"Câm miệng!" Mặc Sĩ Thần giơ tay, tát lên miệng Tiết Tử Hạo một cái, thế giới lại yên tĩnh.
Hiệu trưởng và lão sư đều lần lượt căn dặn một chút chuyện xong, toàn bộ học viện liền bước vào kỳ nghỉ. Khai giảng là chuyện của nửa tháng sau.
Tan học, Tiết Tử Hạo nhảy nhót chạy đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không nói lời nào.
,
Gia Cát Minh Nguyệt có chút đau đầu nói: "Được rồi, đi thôi đi thôi."
Mặc Sĩ Thần hừ lạnh một tiếng: "Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi!"
"Ngươi có tiền đồ, dược thủy luyện chế xong ngươi đừng lấy!" Tiết Tử Hạo phản bác.
"Ta cũng không có tiền đồ!" Mặc Sĩ Thần lập tức tỏ thái độ chắc như đinh đóng cột.
Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được cười, hai người này tựa như hai vai hề vậy, cuộc sống sau này có bọn họ, sẽ có rất nhiều lạc thú đi.
Một nhóm ba người vừa đùa giỡn vừa đi đến cửa hàng lớn nhất trong thành Thương Phong. Lần này bọn họ mới vừa bước vào cửa, thì tiểu nhi đã cười rất tươi tiến lên tiếp đón, nhiệt tình bắt chuyện. Mà ông chủ ngồi ở quầy hàng cũng thay đổi rồi, trở thành dáng vẻ tinh thần hưng phấn. Trái ngược hoàn toàn với lần trước.
"Thay đổi ông chủ sao?" Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Chúng ta được Lâm thị thương hội thu mua." Tiểu nhị ưỡn ngực lên, rất là tự hào nói.
Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ.
Lâm thị thương hội? Là đệ nhất thương hội trên toàn quốc kia?
Bình luận truyện